Thái Sơ

Chương 47: Tu Tiên Vấn Đạo Sừ Đạo Điền




Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

Dịch: Tiêu Dao

-------------------------

Ở một nơi quỷ quái như Tuyệt Tiên Độc cốc kia nhiều năm như vậy, chẳng lẽ Lão ma đầu Bất Tử Vu Ma này liền cam tâm bị nhốt trong cốc chờ chết? Nhìn bộ dáng hấp hối gần đất xa trời của hắn, hiển nhiên cũng không chống đỡ được bao lâu nữa, chẳng lẽ hắn không nghĩ tới muốn rời khỏi sơn cốc? Hoặc là nghĩ biện pháp dựa vào mình để rời khỏi Tuyệt Tiên Độc cốc?

Tần Hạo Hiên nghĩ tới nghĩ lui lại không nghĩ ra nguyên nhân, hiện giờ biện pháp duy nhất chính là nỗ lực nâng cao thực lực chính mình, chỉ có thực lực tự thân tăng lên, đủ để bảo vệ bản thân mới có thể sinh tồn ở Tu Tiên giới khắp nơi tràn ngập nguy cơ này.

Muốn rời khỏi Thái Sơ là điều tuyệt đối không thể , dựa theo môn quy... tự ý rời khỏi Thái Sơ, sẽ bị đội truy kích bắt lại biến thành ngu dại, tu vi của mình càng không thể nào tránh thoát trinh sát của Thủ Sơn đại trận, nghe đồn cho dù là hộ pháp của Thái Sơ cũng khó mà tránh thoát.

Bây giờ, con đường duy nhất chính là cẩn thận sống sót từng bước một, nỗ lực tu luyện đề cao tu vi bảo toàn chính mình.

Dược lực còn sót lại củaNhất Diệp Kim Liên trong cơ thể Tần Hạo Hiên lại bắt đầu nóng lên, khiến cho hắn không thể không ngừng lại những suy nghĩ lung tung, bắt đầu nhập định tu luyện.

Hấp thu linh lực một đêm, trung hoà dược lực trong cơ thể rót vào Tiên Chủng, hôm sau trời vừa tờ mờ sáng Tần Hạo Hiên liền mở to mắt, hắn ngạc nhiên phát hiện, kim quang có thể là thần thức trong đầu kia dường như thô lớn hơn một chút so với hôm qua.

Đây là có chuyện gì?

Tần Hạo Hiên mừng rỡ đồng thời lại có chút nghi hoặc, hắn hoàn toàn không biết tu luyện thần thức như thế nào, tĩnh toạ tu luyện như này, chỉ đơn giản là hấp thu linh lực rót vào Tiên Chủng, hoàn toàn không thể tu luyện thần thức.

Trừ phi là kết quả tối hôm qua bám vào tiểu xà?

Tần Hạo Hiên càng nghĩ càng xác định, chỉ có tu tiên giả cấp bậc Tiên Anh Đạo Cốt cảnh mới có thể tu luyện thần thức, nhưng mình chỉ là Phàm Nhân nhất giới, khẳng định là trong lúc vô tình tu luyện thần thức, hẳn là chỉ cần tiến vào trong cơ thể tiểu xà liền có thể rèn luyện thần thức của mình, mà những người khác lại không thể, cho nên thần thức của mình mới vô cùng cường đại!

Tuy đã hiểu rõ thần thức của mình tại sao lại cường đại như vậy, nhưng cơn buồn ngủ cũng ập tới, chẳng lẽ sau mỗi lần bám vào tiểu xà đều sẽ tiêu hao thần thức, ngày thứ hai liền sẽ vô cùng buồn ngủ? Tần Hạo Hiên sửa sang lại quần áo một chút, cũng không đoái hoài tới ăn sáng, trực tiếp chạy về phía lớp học.

Hôm nay Sở trưởng lão giảng tri thức phong thủy.

Tri thức phong thủy cũng là một môn học bổ trợ khá quan trọng, giảng về địa lý đất đai, là một Tu Tiên giả phải biết cách xem núi, xem nước, mới có thể tìm được Linh Địa chân chính.

Rất nhiều Linh Địa có linh khí đều không lộ ra ngoài, một vài nơi nhìn có vẻ như vùng khỉ ho cò gáy, trên thực tế lại là Linh Địa cực phẩm, mà muốn tìm ra những Linh Địa này phải dùng đến tri thức phong thủy.

Phía dưới Linh Địa ẩn chứa linh khí khá phong phú, cấp bậc Linh Địa cũng là căn cứ vào nồng độ linh khí dưới lòng đất để phân chia, trồng linh dược tại Linh Địa thu hoạch tốt hơn nhiều trồng ở một mảnh đất bình thường, một số Tu Tiên giả thậm chí còn dựng lều trại tại Linh Địa cực phẩm, coi nơi đó thành nơi mình tu luyện.

Đương nhiên, những tri thức phong thủy mà Sở trưởng lão giảng trên lớp học chỉ là những thứ cơ sở nhất, không thể tìm kiếm Linh Địa dùng để tu luyện, nhưng muốn tìm một nơi trong Linh Điền cốc để trồng linh dược, vẫn là dư dả.

Điều này liên quan tới lựa chọn Linh Địa và thu hoạch một năm trong tương lai, một khi môn phái cắt đứt cung ứng khẩu phần lương thực, còn phải giao nạp cống hiến môn phái, nếu lựa chọn Linh Địa tốt, vậy mọi thứ không thành vấn đề, nếu lựa chọn Linh Địa không tốt, vậy một năm tới chẳng những phải chịu đói chịu khát, còn có thể đối mặt với nguy cơ bị trục xuất khỏi tông môn.

Cho nên bao gồm cả Tần Hạo Hiên trong đó đều tập trung tinh thần nghe giảng, nhưng từng cơn buồn ngủ ập tới, Tần Hạo Hiên vẫn là thua trận, sau khi bảo Từ Vũ ghi chép lại, hắn lại nằm sấp trên bàn bắt đầu ngáy o o.

Cũng may Từ Vũ đã quen ghi chép cho Tần Hạo Hiên, mà Sở trưởng lão cũng đã quen có một học sinh quái dị như thế, thời gian lên lớp không phải ngủ thì là tĩnh toạ.

Cùng với tiếng ngáy của Tần Hạo Hiên, thời gian buổi sáng cũng nhanh chóng trôi qua, mà Sở trưởng lão cũng lười phải gọi hắn dậy, ngược lại nhìn Tần Hạo Hiên đang ngủ say, trong lòng âm thầm cười trên nỗi đau của người khác, ngủ đi ngủ đi, đến chiều cho ngươi biết mặt!

Tiết học buổi chiều cũng không học trên lớp, Sở trưởng lão dẫn một đám tân đệ tử đến một khu nông điền lớn, những nông điền này đều phân thành từng khối một mẫu, sắp xếp chỉnh tề hơn nữa đều để không, có mảnh ruộng thậm chí mọc đầy cỏ hoang.

Sở trưởng lão chỉ những nông điền này, nói:

- Hiện tại là lúc các ngươi dùng kiến thức đã học để mà vận dụng, nơi này là nông điền cố ý lưu lại cho các ngươi, sau khi tông môn cắt đứt khẩu phần lương thực của các ngươi, khẩu phần lương thực và cống hiến môn phái của các ngươi đều phải đào ra từ trong những mảnh đất này, đương nhiên, những nông điền này cũng là tốt xấu lẫn lộn, thậm chí còn có mấy mảnh Linh Điền không tồi, bây giờ các ngươi tự mình chọn lựa.

Nói xong, Sở trưởng lão cố ý dùng ánh mắt cười trên nỗi đau người khác liếc nhìn Tần Hạo Hiên một cái, trong lòng nghĩ: Trong năm trăm mảnh nông điền này, Linh Địa chỉ có rải rác vài miếng, mà sau khi giao nạp cống hiến môn phái cũng chỉ còn lại khoảng chừng 50 miếng đất trung đẳng! Nếu như không nghe giảng, đừng nói tìm ra Linh Địa tốt nhất trong năm trăm miếng linh điền này, đến tìm mấy miếng đất trung đẳng đều khá khó. Mà những mảnh khác đều là hạ đẳng, nếu trồng linh dược trên đó, sau khi giao nộp cống hiến môn phái phải ăn uống tằn tiện mới có thể sống sót, bằng lượng cơm ngươi ăn, sau khi giao nộp cống hiến môn phái không chết đói mới lạ

- Bắt đầu đi!

Sở trưởng lão vừa ra lệnh một tiếng, hai trăm tên tân đệ tử bao gồm cả Lý Tĩnh Trương Cuồng, đều nhanh chóng xông vào năm trăm mảnh ruộng, vận dụng những kiến thức đã học buổi sáng, nhất là Trương Cuồng và Lý Tĩnh, chuẩn bị chọn lựa Linh Địa thượng đẳng.

Tần Hạo Hiên ngủ gật cả buổi sáng còn chưa kịp nhìn vở ghi, không ngờ tới buổi chiều liền bị Sở trưởng lão kéo tới chọn ruộng đất, trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn, hắn sáng nay hoàn toàn không nghe giảng, khi đối mặt với một mảng ruộng đất lớn như này hoàn toàn không biết ra tay từ đâu, phải biết điều này liên quan đến cống hiến môn phái và cung ứng khẩu phần lương thực trong một năm tới đó!

Nhìn qua Tần Hạo Hiên đang trợn mắt há mồm, không chỉ là trên mặt Sở trưởng lão không thể ức chế hiện ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác, đám người Trương Cuồng và Trương Dương thậm chí mỉa mai cười ra tiếng , đợi xem kết cục bi thảm của Tần Hạo Hiên, đến cả những người cùng trận doanh với Lý Tĩnh cũng không nhịn được kêu sảng khoái trong lòng.

Cảm nhận được Tần Hạo Hiên đang quẫn bách, Từ Vũ khéo léo hiểu lòng người đi đến trước mặt hắn, nói:

- Hạo Hiên ca ca, ngươi đừng sốt ruột, ta tìm giúp ngươi.

Từ Vũ vừa dứt lời, những ánh mắt khinh thường lập tức hướng về phía Tần Hạo Hiên.

- Ăn bám quả nhiên là ăn bám, chuyện gì cũng để cô nương người ta giúp hắn làm, thật là không biết liêm sỉ.

Một đệ tử loại yếu hâm mộ ghen ghét lẩm bẩm một câu, hắn cách Tần Hạo Hiên khá xa, cho là Tần Hạo Hiên không nghe được mới dám lẩm bẩm như vậy, ai biết hắn vừa mới nói xong, liền cảm thấy một bóng người giận dữ đi tới, mà những người ngăn trước người hắn và bóng người kia đều né tránh như gặp bệnh dịch.