Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 30




Edit: Diệp Nhược Giai​

Thập Nhất Nương cúi người xuống, tay chạm bàn chân. Hạ Hà vô cùng vừa lòng, tuy tiểu thư nhà nàng mê man 3 năm, nhưng thân thể vẫn vô cùng mềm mại.

Sau đó, Thập Nhất Nương cố gắng hết sức uốn người về phía sau, tiếc là cố như thế nào cũng không thể lộn nhào được, thân thể vẫn chưa đủ linh hoạt. Nàng động động tay chân mình, hiện giờ nàng đã có thể đi đứng như người bình thường, nàng rất hy vọng mình có thể chạy có thể nhảy múa, thêm vào diệu múa thỏ của bài tập kiện thể thời tận thế chính là để luyện cho cơ thể nhịp nhàng linh hoạt.

Thập Nhất Nương bắt đầu chậm rãi múa. Thật ra cũng không tính là múa, chỉ là đơn giản xoay cổ xoay hông, lại nhảy nhảy hai cái, chỉ mấy động tác đơn giản đó thôi, nhưng vì mặc một thân quần áo thỏ nhìn có vẻ đặc biệt đáng yêu.

Tư Đồ Tứ Lang xem không dời mắt, phát hiện tay mình lại rục rịch chộn rộn, nhìn lỗ tai thỏ vụt qua vụt lại kia, cái đuôi nhỏ tròn tròn lúc lắc kia, thật muốn tóm chặt lấy nó......

“Chu choa ơi, múa thật hay, Thập Nhất Nương thật lợi hại, đây là vũ đạo gì?” Tôn thị từ cửa đi vào ca ngợi, “Tư Đồ công tử, cứ ngồi là được rồi, không cần đặc biệt đứng lên chào hỏi đâu.”

Tư Đồ Tứ Lang cười cười, chừa ra chỗ ngồi ngay chính giữa bàn trà, mình thì ngồi vào bên cạnh.

Khuôn mặt trắng noãn của tiểu nha đầu hiện lên nụ cười tươi tắn, lộ ra hàm răng trắng tinh đều đặn như gạo nếp, “Điệu múa thỏ, Nhị bá mẫu thấy có được không, giúp thân thể vừa khỏe mạnh vừa linh hoạt.”

Mắt Tôn thị sáng rực, “Có thể giúp cơ thể linh hoạt soa?” Quả nhiên để Thập Lang tập chung là hết sức chính xác. Loại người nào có thể có thân thể linh hoạt chứ, chính là người gầy nha! Ngươi có gặp qua người nào mập mạp mà thân thể linh hoạt chưa?

“Đúng vậy, có thể khiến thân thể mềm dẻo, còn có thể giảm béo. Thập Lang ca, mau tới đây nhảy cùng nhau đi?”

Thỏ béo ỉu xìu xìu đi tới, “Được rồi, huynh đến đây. Nhưng khiêu vũ mà không có nhạc thì không hay cho lắm, hay là để lần sau hẵng......”

“Không lo, nhạc thì đơn giản thôi, muội hát là được.” Thập Nhất Nương cười tủm tỉm nói.

“Vậy làm sao được, vừa hát vừa nhảy sẽ bị sốc hông, vẫn nên để lần sau......” Thập Lang chưa từ bỏ ý định nói.

Tư Đồ Tứ Lang ở một bên cố gắng nhịn cười, “khụ” một tiếng rồi nói, “Để ta thổi sáo.”

“Được, sẽ rất vui nha.” Vui vẻ trong mắt Thập Nhất Nương như muốn tràn ra ngoài, “Nếu không thì muội hát cũng được.”

“Quá tốt rồi, Thập Lang đứng sau Thập Nhất Nương nhảy theo đi. Hạ Hà, đi pha một ấm trà mang tới, đúng rồi, có hạt dưa điểm tâm gì đó thì cũng mang tới luôn, với cả nếu Đại nãi nãi có rảnh thì bảo tỷ ấy đến đây một chuyến......” Tôn thị hăng hái bừng bừng ngồi xuống.

Mắt tiểu trắng mập tối sầm, mẹ à, đây là mẹ đang đợi xem hát tuồng sao, hơn nữa còn gọi bạn kéo bè đến cùng nhau xem hát tuồng nữa, con không phải con ruột của mẹ đúng không?!

Thập Nhất Nương cao hứng phấn chấn vừa hát vừa nhảy, “Trái ba vòng, phải ba vòng, cổ xoay xoay mông xoay xoay......”

Tư Đồ Tứ Lang xoay người lại, bả vai run bần bật, Thập Lang nhìn thấy mà ánh mắt bốc hỏa. Đừng tưởng hắn không biết Tư Đồ Tứ Lang đang cười, tên lòng dạ hẹp hòi này, nhất định là đang trả thù chuyện bọn họ hàng ngày đều vây quanh hắn xem hắn uống thuốc đây mà......

Cười cho đã xong, Tư Đồ Tứ Lang cầm lấy cây sáo thổi lên giai điệu mà Thập Nhất Nương vừa mới hát. Hắn cũng xem như là một người tài ba, chỉ nghe hai lần đã nhớ kỹ làn điện, tuy bài mà Thập Nhất Nương hát có vài chỗ không thổi sáo được, nhưng cũng không cản trở đến chuyện hắn cải biên đi.

Tôn thị xem không dời mắt, a a, sao Thập Nhất Nương nhà các bà lại có thể đáng yêu đến thế chứ, lỗ tai thỏ dài thoáng ẩn thoáng hiện kia, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng đầy sức sống kia, cả vẻ mặt ngốc ngốc nghiêm túc kia nữa……

“Thập Lang, nếu không múa nghiêm túc thì lát nữa sẽ tiếp tục nâng tạ đá.” Tôn thị nhướng mi nhìn Thập Lang biếng nhác sa sút phía sau, nói.

Động tác chậm như rùa bò của Thập Lang lập tức biến thành động tác tiêu chuẩn, hắn là một người thông minh, dù sao mặt cũng mất hết không còn mống nào rồi, vẫn nên hóa đau thương thành sức mạnh, đem về ích lợi lớn nhất cho mình thì tốt hơn.

Đau quá...... Mặt Thập Lang hơi vặn vẹo, ai có thể nói cho hắn vì sao điệu múa thỏ có vài động tác lặp đi lặp lại như vậy thôi mà khi làm lại đau dữ vậy không. Lúc Thập Nhất Nương xoay người, hắn thấy Thập Nhất Nương cũng cắn răng, Thập Lang chỉ có thể lấy quyết tâm đè bẹp nghi vấn, cố gắng đuổi kịp.

An Tam Lang nghe tiếng nhạc đi tới, thấy hai kẻ đang mặc đồ thỏ nhảy múa điên cuồng vũ điệu con thỏ thì ý cười hiện ra như nắng ngày xuân. Hắn cố nín cười, nhỏ giọng sai người đem giấy bút đến. Phụ thân bọn họ nhất định sẽ rất thích, hồi trước tranh Nhị bá mẫu vẽ bị tổ phụ cướp đi, phụ thân phàn nàn cực nhiều, hắn thu được một đống thư yêu cầu hắn vẽ Thập Nhất Nương do mọi người gửi. Mà khiến hắn đau đầu là không chỉ phụ thân, mà Đại bá phụ Nhị bá phụ thậm chí cả mấy huynh đệ của hắn đều tâng bốc hắn thành họa sĩ đệ nhất thiên hạ, mục đích cũng chỉ có một: Muốn tranh vẽ Thập Nhất Nương.

Tư Đồ Tứ Lang cảm thấy sắp không thổi sáo nổi nữa, vừa hổi sáo vừa nhịn cười thật sự rất khó khăn có biết không. Vũ đạo đương thời tập trung vào ý cảnh, đều có vẻ dịu dàng tĩnh mịch, còn loại vũ điệu điên cuồng banh chân lắc mông như đang câu dẫn người như thế này, trong thanh lâu cũng không có, hơn nữa nhìn cực kỳ bất nhã, ngay cả người Hồ vô cùng cởi mở mà cũng không nhảy mấy điệu ướt át như thế. Nhưng khi mặc vào bộ đồ thỏ, không hề thấy câu dẫn bất nhã gì gì đó, chỉ làm cho người ta cảm thấy vô cùng khôi hài, mấy động tác vốn càng câu dẫn người thì giờ càng khiến người khác muốn cười to, ha ha, hai con thỏ múa diễm vũ……

Đến cuối cùng tiếng sáo của Tư Đồ Tứ Lang đã lạc hết cả tông cả điệu, nhưng hai con thỏ béo cũng không phát giác, chỉ hết sức phấn khởi nhảy loạn một trận.

Sau khi dừng lại, Thập Nhất Nương nhìn thấy An Tam Lang, nàng vui vẻ nhào vào trong ngực hắn, “Ca ca, huynh đi đâu vậy? Đã lâu lắm rồi ca ca không ăn sáng cùng Thập Nhất Nương.”

“A, thật có lỗi, dạo này phải đi xem cửa hàng, vốn là chuyện của Nhị Lang ca, nhưng Nhị Lang ca không ở đây.” An Tam Lang ôm lấy con thỏ nhỏ, nhìn khuôn mặt trắng nõn đầy mồ hôi của nàng, giống như một quả táo căng đầy mọng nước, “Thập Nhất Nương nặng hơn rồi, hôm nay ăn có ngoan hay không?”

“Ân, ăn rất nhiều đồ ngon.” Thập Nhất Nương hớn hở, “Ca ca, muội nói cho huynh nghe, Thập Lang ca cho nuôi heo sữa hương, giờ đã béo hơn nhiều rồi, không bao lâu nữa là chúng ta có thể ăn heo quay, ừ, thật ra lấy một ít thịt đi làm thịt kho tàu cũng không tệ.” Đông Mai ngày nào cũng đi xem heo sữa hương, thường hay báo tin về cân nặng của heo sữa hương. Thật không hổ là heo sữa hương mà, mức độ nuôi béo quả là khó hơn so với heo thường.

“Ồ, vậy sao?” An Tam Lang thuận miệng nói, “Huynh mua oản đậu hoàng (1) và phù dung cao (2) cho Thập Nhất Nương......”

(1) Oản đậu hoàng: là món ăn vặt truyền thống của Bắc Kinh, được chế biến từ đậu trắng, màu vàng nhạt, mịn, vừa vào miệng là tan, hương vị ngọt ngào, mát rượo thơm ngon (hình cuối chương).

(2) Phù dung cao: Một loại bánh ngọt, khi anh cảm giác xốp, mềm, ngọt, thơm (hình cuối chương).

Tiểu trắng mập gấp rút nhảy tới, “Tam Lang ca, phần của đệ đâu?”

An Tam Lang cười nói: “Sao huynh lại quên Thập Lang được, của đệ là thịt dê muối, huynh đã bảo người thái mỏng cho đệ……”

“Ca ca, muội cũng muốn ăn thịt.” Thập Nhất Nương lập tức kháng nghị.

An Tam Lang buông nàng ra, vỗ vỗ đầu nàng: “Được, ăn thịt, muội không sợ bị béo phì sao.” Gần đây Thập Nhất Nương đứa tham ăn này nặng hơn rất nhiều, sau này sẽ không tăng bề ngang chứ, An Tam Lang lo lắng nghĩ.

“Không sợ, béo chút mới có phúc khí.” Ánh mắt Thập Nhất Nương sáng chói, “Muội cảm thấy giống Thập Lang ca là tốt nhất, rất có phúc phần.”

Thập Lang đắc ý ưỡn ngực, hắn đã nói Thập Nhất Nương và hắn là người cùng một bè phái mà, thẩm mỹ quan của bọn họ nhất trí cỡ nào nè, bọn họ có tướng huynh muội đến cỡ nào nè. Lúc trước nhất định là Thập Nhất Nương đầu thai nhầm chỗ rồi, đáng lẽ phải nhảy vào bụng mẫu thân hắn mới đúng.

An Tam Lang nhìn Thập Lang một thân đầy thịt là thịt, khóe miệng co rút. Có một tên đệ đệ mập thì thôi đi, nhưng hắn thật không muốn có một muội muội mập. Mà quan trọng nhất là, Thập Nhất Nương mà béo thì sẽ phải giảm béo, quá trình này gian nan cỡ nào nha.

“An Tam ca, huynh vẽ thật đẹp.” Tư Đồ Tứ Lang cảm thán nhìn, ý cảnh trong tranh toàn bộ đều hiện ra, nhất là Thập Nhất Nương tinh nghịchhoạt bát đáng yêu, làm cho người ta nhịn không được muốnôm về nhà.

Tiểu trắng mập ló đầu nhìn bức tranh trong tay An Tam Lang, “Tam Lang ca, sao huynh vẽ đệ béo dữ vậy, gần đây người ta gầy nhiều rồi.”

“Gầy? Sao huynh cảm thấy béo hơn mà?” An Tam Lang hồ nghi nhìn con thỏ béo ú tròn vo.

“Gầy thật mà, đệ sút hai lạng!” Tiểu trắng mập kiên trì nói, cực kỳ phẫn nộ với đôi mắt hoài nghi của An Tam Lang, “Đệ gầy thật, chẳng lẽ Tam Lang ca không thấy được sao? Hừ, nhất định là Tam Lang ca không đặt người ta trong tim nên mới không để ý thấy.”

Thập Nhất Nương vội vàng an ủi tiểu trắng mập, “Thập Lang ca, mọi người đều tin là huynh gầy mà.”

“Thật á?” Tiểu trắng mập phấn chấn vui mừng.

Một đám người: “......”

Cuối cùng thỏ muội muội trái lương tâm trợn to mắt nói dối, “Thập Lang gầy thật, chỉ là không thấy rõ mà thôi.”

“Vẫn là Thập Nhất Nương thương ta nhất.” Thỏ béo nắm chặt lấy móng vuốt của thỏ hồng phấn.

Tư Đồ Tứ Lang nhìn hai con thỏ béo tương thân tương ái, đột nhiên phát hiện có chỗ không được thích hợp cho lắm. An Thập Lang cũng mặc bộ đồ thỏ giống vậy, cũng có lỗ tai thỏ thật dài, đuôi ngắn tròn xoe, nhưng sao hắn cảm thấy Thập Nhất Nương đáng yêu hơn. Hơn nữa vì sao khi hắn thấy Thập Nhất Nương thì tay rục rịch muốn chụp lấy cái đuôi nho nhỏ kia, còn đối với Thập Lang thì lại không hề có loại xúc động này?

Ừ, đây nhất định là cái mà Thập Nhất Nương nói là cùng giới đẩy nhau khác giới hút nhau rồi, Tư Đồ Tứ Lang nghĩ thầm.

“Nhị nãi nãi, tiểu thư, Đại nãi nãi sai người đưa rất nhiều vải dệt đến đây, bảo là cho mọi người may quần áo.” Thu Cúc tiến lên nói.

************************************

“Vải dệt này rất hợp với Thập Nhất Nương, màu hồng đào này mặc vào nhất định là tôn màu da, còn màu xanh ngọc này nữa, trên đó mà thêu vài cành hoa đào chắc chắn sẽ rất tuyệt vời......” Phương thị chọn vải dệt, lòng đầy vui thích tưởng tượng bộ dáng của Thập Nhất Nương khi mặc vào.

“Con có rất nhiều đồ thỏ rồi, hơn nữa còn một bộ hồ ly đỏ nữa.” Chưa kịp cởi đồ thỏ ra, Thập Nhất Nương giơ lên bao tay lông thỏ mềm mềm, “Mấy vải dệt này đẹp thật đấy, nhưng không đủ ấm.”

“Thập Nhất Nương ngốc.” Tôn thị cười nói, “Con tưởng là Tây bắc không có mùa hè à, mấy thứ này đều là trang phục mùa hè cả.”

“Trang phục hè? Nhưng bây giờ vẫn còn rất lạnh mà.” Thời tiết Tây bắc đặc biệt hố cha (1), giống như chỉ có hai mùa là đông và hè vậy.

(1) Hố cha: Một thuật ngữ mạng thông dụng, được sử dụng để châm biếm nhạo báng, thể hiện sự bất mãn của mình.

“Quần áo phải được may trước, nếu không đến lúc trời nóng sẽ không kịp nữa. Đợi đến khi làm xong trang phục hè, đến lúc đó mặc là vừa.”

“Nhưng mà cũng quá nhiều rồi.” Thập Nhất Nương nhìn một đống vải dệt mà choáng váng, nàng mặc đến tận sang năm vẫn còn thừa.

“Không nhiều, không hề nhiều, vẫn còn chưa đủ để mỗi ngày đổi một bộ đâu.” Phương thị không cho là đúng, trong An gia cũng chỉ có duy nhất một khuê nữ, không ăn mặc cho tốt thì sao được, hơn nữa Thập Nhất Nương còn đáng yêu đến thế cơ mà.

“Quần áo của con nhiều lắm, năm trước có rất nhiều quần áo vẫn còn mới nguyên.” Thập Nhất Nương ngây người nói.

Tôn thị độc tài kiêm thời thượng hơn người không cho là đúng nói, “Kiểu dáng thịnh hành mỗi năm đều thay đổi, ví dụ như mùa xuân năm ngoái quần áo lưu hành kiểu xuân về liễu xanh yến bay rộn ràng, còn năm nay khuê tú kinh thành mặc toàn là hoa đào hồng phấn, Thập Nhất Nương nhà ta cũng không thể ăn mặc kém hơn các nàng được......”

Thập Nhất Nương là con gián đất,tỏ vẻ hoàn toàn không rõ quần áo thì có quan hệ gì với hoa đào hay chim yến, vì thế nàng chỉ phụ trách chuyện làm người mẫu để Phương thị ướm thử vải dệt lên người nàng.