Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 32




Edit: Diệp Nhược Giai​

“Oa, ca ca thật là lợi hại.” Thập Nhất Nương sùng bái nhìn An Tam Lang, lực phá hoại của heo sữa hương rất mạnh đó, nhưng kết quả ca ca nàng vừa ra tay đã túm được, hơn nữa chỉ dùng có một tay!

“Được rồi, có mỗi con heo thôi mà bắt không xong, Thập Lang phải tập luyện nhiều hơn nữa.” An Tam Lang nhíu mày nhìn con heo nhỏ vì chui khắp nơi mà bẩn ghê gớm, lắc đầu giao heo nhỏ cho nữ đầu bếp béo.

Nữ đầu bếp béo vỗ ngực một cái, bà sắp bị dọa xỉu rồi, bình hoa, ngựa bằng ngọc lưu ly được ngự ban...... Đây là trách nhiệm của ai đây.

“Nô tỳ lập tức làm thịt nó.” Nữ đầu bếp béo nghiến răng nghiến lợi, “Để cho nó lấy thịt ra mà đền.”

Thập Nhất Nương nhìn heo sữa hương nhiều nhất là được gần hai mươi cân, “Thịt ít quá, sợ là không đền nổi.”

Nữ đầu bếp béo trưng ra vẻ mặt lấy lòng nhìn Thập Nhất Nương, “Vậy làm thịt heo mười tám món đi.”

“Thịt không đủ, mười tám món ít nhất cần bốn, năm mươi cân thịt mới được, đem quay nguyên con coi bộ thỏa đáng nhất.” Thập Nhất Nương hơi ghét bỏ nhìn heo sữa hương, nuôi lâu như vậy mà vẫn bé tẹo, hiện giờ nàng vô cùng nhớ đồ ăn tăng trọng.

Nữ đầu bếp béo xoay người đi, “Đem đao mổ lợn lại đây, khỏi phải đêm dài lắm mộng.”

Heo sữa hương liều mạng giãy dụa, nữ đầu bếp béo suýt nữa không giữ được, “Heo sữa hương này là cái giống gì thế, sao khí lực lại lớn dữ vậy.”

Thập Lang hoan hô chạy lại, “Ta đến giúp.”

Càng đến gần phòng bếp, heo nhỏ kêu càng thêm thê lương, giãy dụa đến mức đầu bếp nữ sắp tuột tay, Thập Lang vội vàng chạy lại bắt lấy bốn chân đang vùng vẫy của nó.

“Thật là khó tin.” Thập Lang cảm thán nhìn heo nhỏ giãy dụa kêu thảm, “Nhỏ như vậy mà có thể giày vò người ta đến cỡ này.”

“Thập công tử yên tâm, lát nữa nô tỳ lập tức giết nó, lần này nhất định sẽ không để nó chạy thoát nữa.”

Đại khái biết là vận mạng sau đó của mình không được tốt lắm, heo nhỏ cũng không vật lộn nữa, ánh mắt đen láy ngập nước nhìn xung quanh, cuối cùng đem tầm mắt tập trung ở trên người Thập Nhất Nương.

Ặc, ánh mắt heo có thể nói ư? Thập Nhất Nương xoa xoa mắt, nhìn kỹ lại lần nữa, đúng vậy, ánh mắt con heo nhỏ này đang nói: Cứu heo với!

Thập Nhất Nương sửng sốt một chút, heo này không khỏi cũng thông minh quá đáng rồi. Nhưng nghe nói heo vốn chính là một động vật cực kỳ thông minh, chỉ số thông minh cũng cao như cá heo hay tinh tinh vậy.

“Sao lại không giãy nữa?” Thập Lang buông ra một bàn tay, “Nhận mệnh rồi à?”

Giữa ánh mắt nhìn trừng trừng của một đám người, từ đôi măt đen láy của heo nhỏ rơi ra một giọt lệ.

“Má ơi, yêu quái heo!” Nữ đầu bếp béo sợ tới mức tay cũng lỏng ra.

“Nhị sư huynh?!” Thập Lang lại hết sức vui vẻ kêu lên, cũng buông tay ra.

Đã không còn ai tóm chặt nữa, nhưng heo nhỏ vẫn không chạy trốn, ánh mắt ngập nước vẫn cầu xin nhìn mọi người như vậy.

Nữ đầu bếp béo run lẩy bẩy, cắn răng tóm lấy heo nhỏ, “Tam công tử, tiểu thư, mọi người chạy mau đi, lão nô bắt được con yêu quái heo này rồi.”

Thập Lang vội vàng ôm heo nhỏ lại, cũng không ghét bỏ nó bẩn, “Trù nương, đây không phải là yêu quái heo, nó chính là Thiên Bồng Nguyên Soái biến thành đó.”

Khóe miệng Thập Nhất Nương co giật, vẫn trốn tránh không đành lòng nhìn heo sữa hương. Cuối cùng Đông Mai rốt cuộc nhịn không được, “Tiểu thư, em thấy heo sữa hương này thông minh lắm, mỗi lần em bón vỏ lê cho nó ăn, nó đều chạy ra đón em. Hay là đừng giết nữa, cứ nuôi nó đi.”

Thập Nhất Nương ngây ngẩn cả người, “Vỏ lê? Chính là vỏ của mấy quả lê mà ta làm đường phèn tuyết lê cho Tinh La ca ca sao?”

Đông Mai gật đầu, “Đúng vậy, heo nhỏ này thích ăn lắm.”

Tim Thập Nhất Nương đánh bộp một phát, chính là lê được tinh lọc bởi dị năng đại biểu cho phương hướng tiến hóa của loài người...... Chắc là không có quan hệ gì đâu nhỉ.

“Trù nương, đừng giết heo sữa hương này, nó chính là Trư Bát Giới hạ phàm đó.” Thập Lang nghiêm trang nói.

“Đây thật sự không phải là yêu quái heo sao?” Giọng của nữ đầu bếp béo vẫn còn hơi run rẩy, thật sự đến tận bây giờ bà vẫn chưa thấy động vật nào biết mình phải chết mà còn có thể khóc.

“Đương nhiên không phải, đây là một con heo bình thường.” Thập Nhất Nương nói, “Chẳng qua là thông minh chút mà thôi, chỉ số thông minh của heo có thể so với chó mà.”

Vừa nói như vậy thì nữ đầu bếp béo cũng không sợ nữa, bà hơi do dự hỏi, “Vậy vẫn làm thịt hay sao?”

Heo nhỏ hơi run lên, tiếp tục dùng đôi mắt ngập nước cố gắng tỏ vẻ đáng yêu đáng thương.

“Đương nhiên không thể giết.” Thập Lang thở phì phò nói, “Sao có thể giết Thiên Bồng Nguyên Soái được, Hằng Nga tiên nữ sẽ khóc đó.”

Thập Nhất Nương cũng có chút không đành lòng, “Heo này nhỏ quá, chả được mấy lượng thịt, đừng giết.” Chờ nuôi béo rồi nói sau.

Nữ đầu bếp béo nhẹ nhàng thở ra, “May quá, heo mà khóc nữa thì chắc lão nô cũng không xuống tay nổi.”

Người phòng bếp vây quanh, ngạc nhiên nhìn giọt lệ vương trên khóe mắt heo nhỏ, “Heo cũng khóc à?”

“Trước kia ta từng nghe nói, có người lúc giết trâu, trâu khóc. Còn heo khóc thì đúng là hiếm thấy.”

“Nhưng mà heo với trâu cũng không khác nhau mấy, trâu có thể khóc, vậy heo có thể khóc cũng không quá ngạc nhiên.”

Đông Mai cười với Thập Nhất Nương: “Tiểu thư từng nói heo rất thông minh, còn thông minh hơn cả chó, hay là chúng ta nuôi nó làm thí nghiệm đi.”

Thập Lang cũng gật đầu như gà mổ thóc, “Đúng vậy, người đời ai cũng bảo heo là ngu nhất, chúng ta đem con heo này ra thí nghiệm đi, nếu thật sự chứng minh được heo rất ngốc, lúc đó giết cũng không muộn.”

Thập Lang hưng trí bừng bừng, nếu thực chứng minh được heo thông minh giống chó, vậy thì xem làm sao sau này mẹ hắn có thể cả ngày bảo hắn ngu như heo đây.

Heo sữa nhỏ được thoát khỏi số kiếp, kêu ụt ịt, cũng không vùng vẫy gì, vô cùng có mắt nhìn mà bổ nhào chạy về phía Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương ghét bỏ thối lui, “Bẩn chết đi.”

Chạy trốn cả một buổi như vậy, heo nhỏ đã bẩn kinh khủng, vốn là heo hồng phấn giờ biến thành heo nhỏ nhiều màu.

Nữ đầu bếp béo vô cùng hiểu chuyện, “Tiểu thư, lão nô lập tức sai người đem nó đi tắm sạch.”

Đông Mai cười tiến lên, “Trù nương, ta làm là được, ngươi bận gì thì cứ làm đi.”

Đông Mai cười tủm tỉm cầm bàn chải kỳ cọ cho heo hồng phấn, heo sữa hương cũng nhận ra đây chính là người tốt hàng ngày cho nó ăn vỏ lê, hăng hái vây quanh làm nũng, quần áo Đông Mai ướt sũng cũng không để ý, chỉ vui mừng nói, “Heo nhỏ, thật tốt quá, về sau ngươi phải biết nhìn một chút, lấy lòng tiểu thư rồi thì sẽ không cần phải lo lắng bị nguy hiểm tính mạng nữa.” Cẩn thận nghĩ nghĩ đến tính tham ăn của tiểu thư nhà mình, Đông Mai lại hạ giọng nói, “Sau này ngươi cũng đừng ăn uống thả cửa, biết không, heo tham ăn sẽ rất béo, bảo đảm bị bắt đi làm thịt ngay.”

Thập Lang và Thập Nhất Nương đi thay quần áo, Xuân Lan là một nha hoàn vô cùng đạt tiêu chuẩn, sao có thể dễ dàng để yên cho tiểu thư chơi với heo một hồi mà không tắm rửa không đổi quần áo.

“Đồ thỏ à?” Thập Nhất Nương nhìn mặt trời chói sáng bên ngoài, Tây bắc tháng năm rốt cuộc khiến người ta cảm giác được một ít ấm áp của mùa xuân, giờ mà mặc đồ thỏ thì hơi nóng.

“Yên tâm, bên trong không có bông, hơn nữa hiện giờ sáng sớm với tối muộn vẫn đều rất lạnh, không mặc dày chút thì rất dễ bị cảm phong hàn.” Xuân Lan tin chắc tiểu thư nhà mình mỏng manh như giấy, vô cùng kiên trì.

Được rồi, Thập Nhất Nương gắng gượng làm theo, thật ra ngày nào cũng mặc đồ thỏ khiến nàng hơi chán rồi. Hay là, đổi sang đồ gấu trúc? Bảo vật quốc gia béo núc ních, đáng yêu biết bao nha.

Bên này Thập Lang cũng thay xong quần áo, Thập Nhất Nương ghen tị nhìn hắn mặc một thân quần áo mùa xuân mỏng manh.

Thập Lang đắc ý ưỡn ngực, “Biết béo tốt chỗ nào chưa! Giữ ấm, tiết kiệm vải!”

Thập Nhất Nương không vui bĩu môi, thật ra bây giờ nàng cũng không ít thịt, nhưng khung xương quá nhỏ, cho nên nhìn có vẻ không có thịt mấy, cách từ béo vẫn còn xa lắm. Nàng cũng muốn mập mạp giống như Thập Lang ca ấy, nhiều phúc khí lắm đó.

Vừa đến phòng bếp đã thấy vẻ mặt tươi cười của nữ đầu bếp béo, không cần phải nói, nữ đầu bếp béo nhất định đã đuổi sạch người trong phòng bếp đi rồi.

Vốn dĩ không biết mấy món ăn mới này trân quý chỗ nào, Thập Nhất Nương cảm thấy nữ đầu bếp béo đã làm quá lên rồi, kết quả nữ đầu bếp béo mang vẻ mặt kích động nói, “Tiểu thư, mấy thực đơn công thức này thật sự vô cùng quý giá, nếu để lộ ra ngoài, thì sẽ mang đến tổn thất rất lớn cho quý phủ chúng ta. Người biết Bách Vị lâu không? Đây chính là quán rượu do Nhị công tử mở, nhờ mấy công thức nấu ăn của tiểu thư mà hiện giờ mỗi ngày thu một đấu vàng......”

Thập Nhất Nương trầm mặc một hồi, nàng mê man 3 năm, ăn vô số báu vật nhân gian, suýt nữa khiến An phủ phá sản, chuyện này nàng cũng đã mơ hồ đoán ra. Nếu không thì làm sao có thể giải thích rõ được lý do mà 3 năm trước An gia bỗng nhiên vô cùng nhiệt tình với chuyện buôn bán, và cả danh hiệu “An vắt cổ chày ra nước” của An gia Nhị Lang nữa.

Nữ đầu bếp béo mang vẻ mặt kiêu ngạo nói, “An gia chúng ta chính là thế gia trăm năm, mấy công thức nấu ăn này đều là bí truyền trăm năm, hết sức trân quý, bình thường nô tỳ nấu ăn đều phải cẩn thận đề phòng.”

Thập Nhất Nương: Bí truyền trăm năm? Vậy trên tay ta chắc được xem là bí truyền ngàn năm rồi.

“Thập Nhất Nương, không thể ăn Nhị sư huynh được, còn phải giữ nó lại để nó đi Tây Thiên lấy kinh nữa.” Thập Lang dạo này mê luyến Tây Du kí đến tẩu hỏa nhập ma hỏi, “Vậy tối nay ăn gì? Hay là bảo người ta đi mổ con heo khác đi?”

Thập Nhất Nương nhìn phòng bếp, An gia nhiều người, gà vịt phải giết mỗi ngày nhiều vô kể, nàng xem qua một loạt vịt đã mổ xong, chọn vài con thích hợp: “Vịt nướng giòn đi, bảo đảm ăn ngon hơn so với mấy con bán ngoài đường.”

“Tiểu thư, Tam công tử......” Nữ đầu bếp béo vội vàng chạy lại giành lấy công việc trên tay Thập Lang, “Mấy thứ này đều để lão nô đi làm đi.”

“Không cần, ta có thể làm, nếu ta làm không tốt thì sẽ gọi ngươi.” Thập Lang lấy khuỷu tay đẩy bà ra, lấy ra một đồ quét nho nhỏ, quét nước tương từ màu đỏ đậm biến sang màu đen lên khắp con vịt nướng.

Thập Nhất Nương nghiêng người trên ghế, Thập Lang rất có mắt nhìn, sợ nàng ngồi không thoải mái, còn đặc biệt xách đến chiếc ghế Hồ, khá giống với ghế quý phi mà lão nương Tôn thị thích nhất. Chỉ là Tôn thị vốn xinh đẹp vô cùng, tùy tiện nằm ra đó cũng là phong tình vạn chủng, giờ này lại cho một con thỏ nhỏ nằm lên đó, miệng không ngừng nhai dâu, quả dâu đậm màu gần như màu đen nhuộm miệng nàng thành đen thui, nhìn thế nào cũng khiến người ra buồn cười.

“Dùng miệng thổi khí vào trong con vịt qua mỏ của nó, da của vịt nướng mà mọi người mua hồi trước không đủ giòn là bởi vì không thổi khí.”

Thập Lang lập tức dừng tay, tươi cười rạng ngời nói với nữ đầu bếp béo, “Việc này chắc chắn ta không làm tốt được, trù nương, cái này giao cho ngươi.”

Khóe miệng trù nương co giật, cũng không nói gì, chỉ cầm lấy con vịt banh mỏ thổi khí. Chả sao, chỉ là thổi khí cho vịt thôi, chờ khi Nhị công tử mở quán vịt nướng, bà sẽ đi xem đầu bếp hôn môi với vịt hàng ngày.

Thập Nhất Nương lại nuốt thêm một quả dâu, thật ngọt, dâu không bị nhiễm bẩn cực ngọt, tiếc là tên Tư Đồ Tứ Lang kia không biết thưởng thức, bày ra vẻ mặt ghét bỏ, lại còn đề nghị nàng đừng ăn, tránh cho đầu lưỡi đều bị nhuộm thành đen sì sì. Thập Nhất Nương chả thèm để tâm gì đến hắn, ăn dương mai răng sẽ bị ê, ăn sầu riêng mũi sẽ bị tịt, muốn ăn chao phải chịu đựng mùi đại tiện, ăn quả dâu răng miệng lưỡi bị nhuộm đen quả thực chỉ là chuyện nhỏ!

Nữ đầu bếp béo vô cùng đau đớn, đứa hỗn đản nào trong phòng bếp lại đi hái dâu, một mình ăn vụng thì thôi đi, lại còn để tiểu thư thấy, bây giờ miệng bị nhuộm đen sì sì thế này...... Nữ đầu bếp cảm thấy mình sẽ bị Đại nãi nãi mắng chết.

“Dâu này không tệ, hái ở đâu vậy?” Thập Nhất Nương ăn đến mặt mày hớn hở, nói, “Hái thêm một ít đi, ta đem đi ủ rượu dâu.”

Ủ rượu? Thứ dâu không lên được mặt bàn này mà lại đem đi ủ rượu? Nữ đầu bếp béo đơ cả người, đến lúc đó có khi nào bị người ta nói, An phủ bị phá sản, chỉ có thể đi uống rượu dâu không.