Thái Tử Vô Sỉ

Chương 16




Trưa ngày hôm sau, trong một gian sườn phòng phía tây khu sương phòng, một cung nữ mặc cung trang xanh biếc đang cầm một chiếc khăn trắng ấm áp nhẹ nhàng giúp nữ tử nằm trên giường chà lau. Cung nữ này tên là Bích Diệp, vốn đang làm việc cho hoán y cục*, tiến cung mới được một năm, vẫn tưởng mình sẽ phải ở hoán y cục giặt quần áo cả đời. Ai ngờ tối hôm qua, ma ma chủ sự hoán y cục cười tủm tỉm nói với nàng, Bích Diệp ngươi phát đạt rồi. Cuối cùng, nàng được đưa tới sương phòng, phụng mệnh hầu hạ cháu gái Bạch Tướng quân, con gái độc nhất của danh môn giàu số một Nguyệt Tường quốc, Trầm Lạc.

(*Hoán y cục: nơi giặt quần áo)

Nhìn nữ tử nằm trên giường dần dần tỉnh lại, Bích Diệp dừng tay, chậm rãi đứng dậy rồi xoay người: “Chủ tử, người vẫn ngủ say từ tối qua đến giờ. Thấy thân người có thoải mái không? Để nô tỳ giúp người rửa mặt mặc y phục nhé?”

Trầm Lạc nhắm mắt vươn tay nhấn nhấn cái trán đau, lại mở mắt ra thấy Bích Diệp liền ngồi dậy, nhìn chung quanh bốn phía. Một màn nguy cấp tối hôm qua chợt hiện về trong tâm trí, Trầm Lạc bắt lấy tay Bích Diệp: “Biểu muội của ta không sao chứ? Muội ấy bây giờ ở đâu? Ba thứ đồ trang sức đâu rồi?” Bích Diệp cười cười cung kính lễ độ lên tiếng: “Bẩm chủ tử, không có việc gì ạ, nàng ấy bây giờ đang ở trong phòng bên cạnh. Sáng nay đã tỉnh dậy, sớm hơn so với người một chút. Lửa cũng dập tắt rồi, chủ tử cứ yên tâm. Còn ba món trang sức kia? Lúc nô tỳ tới, đã thấy người nằm trên giường mê man, không nhìn thấy ba món trang sức nào cả.”

Chính mình đã vọt vào trong phòng lấy ba món trang sức kia rồi mà, nàng nhớ rất rõ là đã hoàn hảo lấy ra hết, sao lại không thấy? Bích Diệp nhìn Trầm Lạc nhíu chặt mày, mặc dù không biết ba thứ đồ trang sức kia là gì, nhưng nhìn chủ tử cứ nghĩ ngợi mãi trong lòng như thế, nhất định là thứ trang sức vô cùng quý giá hoặc là cực kỳ có ý nghĩa với chủ tử rồi.

“Chủ tử, trước hết cứ dậy rửa mặt đã được không? Rồi để nô tỳ đi hỏi thăm xem, nói không chừng, ma ma chủ sự sương phòng đang cất giữ hộ người thì sao?”

Chân mày nhăn nhíu lập tức giãn ra, lúc này Trầm Lạc mới cẩn thận quan sát cung nữ mặc cung trang màu xanh đứng trước giường mình. Gương mặt mới lạ, tuyệt đối không phải cung nữ làm việc cho sương phòng. Trầm Lạc vẫn không trả lời, mà chỉ nhẹ gật đầu, thế rồi Bích Diệp liền lấy ra một bộ y phục màu vàng điểm xuyết những đóa hoa màu hồng nhạt, cẩn thận giúp Trầm Lạc mặc lên người.

Bích Diệp làm việc cực kỳ lưu loát, chỉ một lát sau, Trầm Lạc đã rửa mặt xong, ngồi trên ghế ăn cơm uống thuốc ở trong phòng. “Chủ tử, Lưu ma ma lúc này không ở sương phòng. Nhưng nghe lão ma ma trong ngự thiện phòng nói, Tiểu Phúc Tử công công bên Đông Cung hôm qua đã phái người đến lấy ba món trang sức kia đi rồi.”

Bích Diệp nhìn thấy sắc mặt lúng túng của chủ tử, trong lòng càng thêm khẩn trương sợ hãi. Từ khi tiến cung tới giờ nàng vẫn luôn ở hoán y cục, cùng lắm thì hồi cuối năm có cùng đám tỷ muội trong hoán y cục đi thăm thú hoa viên gần đó một chút. Mỗi ngày những điều nàng nhìn thấy không phải là ma ma chủ sự thì cũng là xiêm y chất thành đống, sau khi được phái đến sương phòng, chúng tỷ muội trong hoán y cục đều trưng một bộ mặt đầy hâm mộ nói số nàng thật có phúc. Vậy mà tới đây đã một ngày, chủ tử chưa từng nở nụ cười với mình, lẽ nào mình hầu hạ không được tốt, có sai sót ở đâu chăng? Bích Diệp nhất thời quỳ xuống, “Chủ tử, có phải nô tỳ nói gì sai làm người không vui không, nô tỳ đáng chết vạn lần.”

Trầm Lạc vẫn còn mải suy nghĩ bỗng nghe được mấy lời này của Bích Diệp sắc mặt liền cả kinh, vội buông chén canh xuống. Hay là tại vừa rồi vẻ mặt của mình hung ác quá dọa sợ cung nữ này? Trầm Lạc đỡ Bích Diệp đứng dậy, “Ngươi không nói gì sai cả, ba món trang sức kia bị cầm đi cũng tốt.”

“Biểu tỷ.” Một tiếng gọi vang vọng từ ngoài phòng truyền đến, cửa phòng lập tức bị đẩy ra, Bạch Mạn Thanh sải bước tiến vào. Đến khi nhìn thấy Bích Diệp trong phòng, miệng vừa mở ra lập tức khép lại. Ở trong hoàng cung ngắn ngủi mấy tháng, Bạch Mạn Thanh đã không còn tùy tiện như trước. Trầm Lạc phất tay ra hiệu cho Bích Diệp lui ra ngoài, Bích Diệp thi lễ với hai vị chủ tử rồi khom người rời đi.

Cửa phòng vừa đóng lại, Bạch Mạn Thanh liền đi tới trước mặt Trầm Lạc đặt mông ngồi xuống, giọng vui sướng: “Biểu tỷ, sáng nay muội vừa dậy không bao lâu đã nhận được thư của phụ thân, ngày mai xe ngựa phủ Tướng quân sẽ đón chúng ta ở cửa cung. Mai chúng ta có thể về nhà rồi, biểu tỷ, muội rất vui, rốt cuộc có thể về nhà rồi!”

Trước kia, Bạch Mạn Thanh vốn toàn mang đầy đủ tên họ của mình ra mà hô lớn, bây giờ lại thân thiết gọi nàng là biểu tỷ. Bạch Mạn Thanh đúng là như tái sinh thành con người khác vậy.

“Biểu tỷ, sao tỷ lại buồn bã thế? Có phải. . . tỷ thực sự thích Điện hạ không? Biểu tỷ, tỷ đừng si tâm vọng tưởng nữa, muội khi trước chẳng phải cũng toàn tâm toàn ý muốn làm Thái tử phi sao. Nhưng chắc tại sau đấy, Hoàng thượng Hoàng hậu cả Thái hậu nữa chẳng cân nhắc kỹ lưỡng gì. Lúc thì người này, lúc thì người kia. Muội thấy, những người ở trong sương phòng này chẳng ai làm được Thái tử phi đâu.” Mấy lời này của Bạch Mạn Thanh không khác gì thề thốt chém đinh chặt sắt.

Trầm Lạc không muốn làm Thái tử phi, sống trong hoàng cung lạ lẫm này thật quá mệt mỏi. Nhưng tên Vũ Văn Thượng kia. . . . . . .

“Hôm qua bỗng dưng rơi xuống nước, muội dám khẳng định là có người ở sau lưng đẩy muội một cái. Nhưng là ai được chứ? Mà thôi quên đi, muội chẳng tranh giành cái chức Thái tử phi kia nữa. Biểu tỷ, muội nghe người ta nói người cứu muội là Nhị hoàng tử phải không?” Bạch Mạn Thanh nói tới đây, đầu chợt cúi thấp xuống, Trầm Lạc thấy ngữ điệu này có gì bất ổn, chăm chú nhìn về hướng Bạch Mạn Thanh, hai tai nha đầu kia đều đỏ ửng. Chỉ nhìn qua cũng thấy là nha đầu kia nhìn trúng Nhị hoàng tử rồi, Trầm Lạc mới gặp qua Nhị hoàng tử hai lần, một nam tử thanh tú nhã nhặn không tranh giành với đời.

Hai tỷ muội đang trò chuyện bỗng bị tiếng ồn ào bên ngoài làm gián đoạn, Trầm Lạc cùng Bạch Mạn Thanh nhìn nhau một cái rồi đứng dậy mở cửa phòng đi ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy Hà Oánh thân mình run rẩy được một cung nữ khỏe mạnh vạm vỡ cõng ra ngoài, cả đám thiên kim đứng ở phía xa nhỏ giọng bàn luận.

“Hừ, đáng đời Hà Oánh. Biểu tỷ, tỷ còn nhớ dạ yến hôm đầu tiên tiến cung không, muội đang múa kiếm thì đột nhiên thất thủ ấy? Hóa ra là do Hà Oánh làm, nàng ta cố ý lấy hạt châu bắn về phía khuỷu tay muội. Là cung nữ trong tẩm cung Công chúa nói cho muội biết đấy.”

Cung nữ trong tẩm cung Công chúa nói cho Bạch Mạn Thanh biết chuyện này? Là Công chúa cố ý hay là. . . . . .? Trầm Lạc lắc lắc đầu, ngày mai được về rồi, không ngờ mấy chuyện lung tung còn làm phiền lòng mình nữa. Khu sương phòng liên tiếp gặp những chuyện không may, cả đám thiên kim cũng trở nên nhu thuận hẳn. Hôm nay trừ chuyện của Hà Oánh ra thì không còn phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào nữa.

Màn đêm buông xuống.

Trầm Lạc kéo chăn đắp lên người, nhìn ánh trăng sáng tỏ bên ngoài, nghĩ ngợi về lời nói vừa rồi của Bạch Mạn Thanh. Trên người Hà Oánh bỗng nổi mẩn sởi, ngự y nói bệnh dễ lây. Cung nữ thái giám người này truyền miệng người kia, vào đến tai người ngoài lại biến thành thiên kim Thừa tướng thân mang bệnh nặng không tiện nói ra. Chỉ sợ Hà Oánh có muốn làm Thái tử phi đến cỡ nào cũng chẳng được, không chỉ có thế, sau này đến lập gia đình cũng khó khăn. Trầm Lạc thở dài, vậy xem ra, nàng nhất định không được rơi vào tay giặc, lọt vào thế tiến công hùng hổ của tên Vũ Văn Thượng kia. Tâm tư Vũ Văn Thượng đã khó nắm bắt thì chớ, dù nàng có cậu là Đại tướng quân, có trượng phu cô cô là người mang phẩm tước, có phụ thân giàu sang số một. Nàng cũng với không nổi Thái tử Nguyệt Tường quốc, Vũ Văn Thượng. Hoàng cung này như cái hang sâu hun hút, vẫn nên tránh xa xa ra là tốt nhất. Sau một hồi suy đi tính lại, Trầm Lạc đã hạ quyết định như vậy.

Aiz, nhưng nhiều lúc có một số chuyện, dù cho người ta có tìm được cách tốt đến mấy cũng không tránh được số mệnh. Khi Trầm Lạc đã kiên định đi vào mộng đẹp, ở một nơi cách Nguyệt Tường quốc cả trăm dặm, một nam tử tuấn lãng thân vận đồ trắng mang theo một đám binh lính cưỡi ngựa như bay về phía hoàng cung Nguyệt Tường quốc.

Trong một gian phòng tối tăm phía tây khu sương phòng, một nữ tử đang say ngủ trên chiếc giường lớn khắc hoa, lúc này mặt trời còn chưa mọc, ngoài trời tối đen như mực. Bỗng một nam tử thân người thon dài tuấn lãng như ngọc rất không biết lựa thời điểm, xuất hiện trước gian phòng phía tây kia, chỉ nghe hai tiếng két giòn tan thanh thúy vang lên, cửa đang đóng liền hé mở.

Khi nam tử nhìn thấy nữ tử đang say ngủ trên giường kia, khóe miệng không khỏi nhếch lên, chậm rãi bước tới bên giường, bàn tay nhẹ nhàng lần theo đường nét khuôn mặt nữ tử, nữ tử đang mơ ngủ bỗng hơi phụ thânu mày, chu cái miệng nhỏ nhắn, vung tay gạt bàn tay đang làm loạn trên mặt mình của nam tử xuống.

Nam tử khẽ cười ra tiếng, ngay sau đó lập tức cởi bỏ ngoại bào chui vào trong chăn, hai tay ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của nữ tử. Nữ tử bị một động tác này lay tỉnh, trở mình một cái, mở to mắt. Lập tức đối diện với đôi con người sáng trong như ngọc của nam tử, nữ tử kinh ngạc hé miệng, còn chưa kịp nói gì, đầu nam tử đã nhấn một cái. Bốn cánh môi gắt gao dính lấy nhau, đôi tay nam tử cũng ôn nhu vuốt ve sau lưng nữ tử.

Khi bàn tay to lặng lẽ tiến vào trước ngực Trầm Lạc, rồi bất chợt hơi mạnh tay bóp nhẹ một cái. Trầm Lạc vừa sợ vừa thẹn, không ngừng ngăn trở. Vũ Văn Thượng tất nhiên sẽ không để Trầm Lạc thực hiện ý định, vừa vuốt ve vừa mở miệng nói: “Xem ra nàng ở trong cung điều dưỡng không tồi, nơi này so với mấy chục ngày trước lớn hơn rất nhiều.”

Trầm Lạc kinh ngạc không thôi, trước khi ngủ nàng đã quyết định rời xa hoàng cung, rời xa Vũ Văn Thượng. Lúc này còn chưa được bao lâu, tiểu tử Vũ Văn Thượng kia lại đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng nói ra toàn những lời hạ lưu vô sỉ. Trầm Lạc lập tức bắt lấy bàn tay làm loạn trước ngực nàng của Vũ Văn Thượng, “Vũ Văn Thượng, ta muốn về nhà.”

Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai Trầm Lạc. Vũ Văn Thượng vừa cười vừa cúi người ôm lấy Trầm Lạc, bàn tay bị níu giữ cũng không rảnh rỗi, chậm rãi dời tới chỗ đai lưng cố định áo lót, vèo một tiếng, áo lót bị Vũ Văn Thượng dễ dàng cởi bỏ. Ánh trăng bên ngoài nhạt nhòa chảy tràn khắp phòng, chiếc yếm đỏ thẫm hiển lộ, mặc cho Vũ Văn Thượng vuốt ve.

“Lạc nhi, sao nàng cứ muốn rời ta đi như thế?” Bị Vũ Văn Thượng đặt dưới thân, Trầm Lạc cả kinh, nàng giương mắt, bốn mắt nhìn nhau, ánh lửa ẩn hiện. Tóc gáy Trầm Lạc dựng đứng, nàm cảm giác như mình đã lọt vào miệng sói, không cách nào trốn chạy.

“Phải chẳng ta nên làm gì đó để nàng cả đời này không trốn thoát được ta?” Khóe miệng Vũ Văn Thượng tràn ngập một ý cười nham hiểm, tay trái chặt chẽ khống chế hai tay Trầm Lạc. Trầm Lạc bị đau khẽ rên lên.

“Nơi này là khu sương phòng, biểu muội của nàng còn ở ngay bên cạnh. Nếu nàng không sợ bị mọi người phát hiện, thì kêu lớn tiếng một chút.” Khi thấy nữ tử dưới thân không giãy giụa nữa, Vũ Văn Thượng mới hài lòng cười cười. Không cho nha đầu kia chút kích thích, nàng thực không biết trời cao đất rộng là gì.

“Không, ngươi đừng sờ nơi đó.” Trầm Lạc mở miệng nói, giọng nói như có điểm ủy khuất, lại mang theo ý muốn cầu xin tha thứ, Vũ Văn Thượng sờ ngực nàng, hôn miệng nàng thì thôi chẳng nói, nhưng lúc này hắn lại còn cởi tiết khố của nàng, chạm vào chỗ đó.

Bàn tay Vũ Văn Thượng tiếp tục sờ soạng, lần lượt vuốt ve bộ vị tư mật của Trầm Lạc, Trầm Lạc không chịu nổi, thân mình bắt đầu ngọ ngoậy. Những động tác ấy đích thị là liều thuốc kích thích chuyện đó hữu hiệu nhất, giọng Vũ Văn Thượng bỗng trầm xuống, “Đừng nhúc nhích, Lạc nhi.” Trầm Lạc nhất thời không dám cử động, lúc trước bị Vũ Văn Thượng chiếm tiện nghi, Trầm Lạc cũng chưa từng có loại cảm giác như bị hỏa thiêu giống giờ phút này.

Tay trái Vũ Văn Thượng vẫn giữ chặt hai tay Trầm Lạc như trước, tay phải kéo mở hai chân Trầm Lạc, tay hơi dùng lực, hai chân Trầm Lạc liền duỗi thẳng ra, bộ vị tư mật của nữ tử giờ đã hiện ra trước mắt nam tử. Trầm Lạc không biết Vũ Văn Thượng định làm gì, nàng muốn giãy giụa cũng chẳng dám.

“Ư” Trầm Lạc bắt đầu nhúc nhích hai tay, Vũ Văn Thượng lại liếm nơi đó của nàng. Trầm Lạc có thể cảm nhận được cái lưỡi ấm nóng của Vũ Văn Thượng ra vào nơi đó, từng tiếng yêu mị vang lên lấp đầy không gian yên tĩnh.

Trầm Lạc bỗng ưỡn thắt lưng, thân mình không tự chủ run rẩy, chỉ cảm thấy có một dòng nước từ phía dưới chảy ra. Sau đó, lưỡi hắn lại xâm nhập, liếm láp sạch sẽ thứ nước kia.

“Lạc nhi, thoải mái không?” Vũ Văn Thượng dùng thanh âm đầy cuốn hút tựa lên trán Trầm Lạc thản nhiên mở miệng. Đầu óc Trầm Lạc trống rỗng, nàng chưa từng có loại cảm giác này, trực giác nói cho nàng biết, quan hệ của nàng với Vũ Văn Thượng rất khác biệt.

Trầm Lạc đột nhiên trào nước mắt, “Vũ Văn Thượng, ngươi thật đáng ghét. Có phải ngươi làm chuyện nam nữ với ta không?”

“Lạc nhi, nàng thực sự mong chờ ta làm chuyện nam nữ với nàng?”

Đôi tay được tự do nháy mắt nắm chặt, tất thảy đều đáp trả lên người Vũ Văn Thượng. “Mẫu thân nói, chỉ có những người đã thành thân mới có thể làm chuyện nam nữ, thế là xong rồi, sang năm ta lại phải vào cung rồi. Vũ Văn Thượng, ngươi thật đáng ghét.”

Vốn định nói cho Trầm Lạc, nàng chưa có kinh nguyệt lần đầu, chưa thể làm hết mấy chuyện nam nữ. Nhưng có lẽ sau khi nghe câu nói kiểu gì cũng phải tiến cung kia của Trầm Lạc, Vũ Văn Thượng lập tức thay đổi chủ ý.

“Lạc nhi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với nàng.”