Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 2 - Chương 15: Xin lỗi




Thượng Trang dừng bước, không tin quay đầu nhìn nam tử, y nói, muốn tới Hoán Y Cục uống nước sao?

Một khắc này, nàng không biết nên khóc hay nên cười.

Y đường đường là một Vương gia, lại muốn tới Hoán Y Cục uống nước?

"Còn không đi?" Y giục.

"Vương gia..." Nàng xác định y đã biết thân phận của nàng, nhưng vì sao lại xem như chưa từng có gì mà đối đãi với nàng như vậy?

Bước chân nữ tử vẫn không động, nam tử nhíu mày: "Ta không khỏe."

Thượng Trang lúc này mới hoàn hồn, vội tới trước xe lăn, lo lắng hỏi: "Ngài không khỏe thì kêu thái y tới xem bệnh, sao còn muốn tới Hoán Y Cục?"

Y khẽ cười, cũng không nói chuyện.

Cho dù Thượng Trang có hỏi thì bước chân bên dưới chưa từng dừng lại. Nàng hình như có chút thích thời khắc hiện tại. Vụng trộm nhìn y, nàng mới phát hiện, thân thể y quá gầy ốm, gầy ốm tới nàng nhìn cũng đau lòng.

Hai người không ai nói gì, ngay cả hô hấp cũng đều đều.

.......................

Tin tức lan truyền trong cung rất nhanh, cho dù là tốt, hay xấu.

Thời điểm tới Hoán Y Cục, bọn họ đã thấy Từ ma ma đứng chờ trước cửa. Bà ta đưa mắt nhìn tới, thấy Nguyên Chính Hoàn, không khỏi kinh hãi, vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Nô tỳ tham kiến Vương gia." Bà ta thầm suy nghĩ, đang êm đẹp, Hoàn Vương tới nơi này làm gì?

Đưa mắt liếc nhìn nữ tử sau y, không lẽ là tới đánh phủ đầu bà sao?

Bà cũng vừa mới biết nàng được thăng lên làm ngự tiền Thượng nghĩa, nhưng lại không ngờ rắc rối tới nhanh như vậy.

Nguyên Chính Hoàn thản nhiên nói: "Miễn lễ."

Từ ma ma kích động đứng lên, nhìn qua Thượng Trang, cười cười: "Vu Thượng nghĩa, đồ đạc cô cô đã giúp cô thu dọn xong."

Thượng Trang kinh ngạc nhìn bà ta, nhớ lại thái độ của bà ta lúc trước, một tiếng "Vu Thượng nghĩa" này nghe thật chói tai.

Chẳng qua, điều nàng quan tâm đương nhiên không phải việc này.

Đưa đầu nhìn vào bên trong, nàng hỏi: "Phục Linh đâu?" Một đêm này không biết nàng ấy như thế nào.

Từ ma ma vội đáp: "À, đang ở trong phòng."

Nghe vậy, Thượng Trang cũng không nói gì thêm, đẩy xe lăn đi vào.

Cửa phòng mở, quả nhiên nhìn thấy Phục Linh đang ở bên giường. Những cung nữ khác giờ phút này đều không ở trong phòng, nàng nghe tiếng nâng mắt, thấy Thượng Trang, vui mừng chạy tới, kêu: "Tiểu thư, ngài không sao chứ?"

Thượng Trang bước tới kéo Phục Linh xem xem, trên mặt sưng phù, những chỗ khác đều không sao. Thượng Trang cắn môi, Từ ma ma không phạt nàng ấy, đây không phải tác phong của bà ta.

Bàn tay nhẹ nhàng xoa mặt Phục Linh, nàng lại khéo léo tránh đi, cười nói: "Nô tỳ không sao? Tiểu thư không xảy ra chuyện gì chứ?" Thời điểm hỏi chuyện, nàng mới nhớ tới phía sau còn có người.

Nghe Nguyên Chính Hoàn ho một tiếng, Thượng Trang mới hoàn hồn, vội nói: "Nô tỳ đáng chết, đã quên Vương gia." Nói xong, nàng tiến lên, lại phát hiện ấm trà sớm đã trống không.

Phục Linh vừa nhìn đã hiểu ý, lập tức cầm ấp trà chạy ra, một mặt nói: "Vương gia xin đợi một chút, nô tỳ đi pha trà."

"Phục Linh." Thượng Trang gọi cung nữ một tiếng, nàng ấy đã chạy như bay.

"Thượng Trang." Nam tử đột nhiên gọi tên nàng.

Cả người run lên, nàng quay đầu lại nhìn y. Nếu đã biết nàng là An Lăng Vu, vì sao còn gọi Thượng Trang như thế?

"Thượng Trang?" Không nghe nàng trả lời, y nhíu mày gọi một tiếng.

Nàng xấu hổ tiến lên: "Vương gia không thoải mái chỗ nào sao?"

Bị nàng đột nhiên hỏi thế, y nhất thời nghẹn lời. Sau một lúc lâu, y mới khẽ cười, đáp: "Bổn vương rất đáng sợ sao?"

"Không có..." Nàng theo bản năng lắc đầu.

Không phải y đáng sợ, mà vì nàng lừa y, nên không còn mặt mũi để tới gần.

Nhưng, nếu nói lừa thì phải nhắc từ lúc còn ở An Lăng phủ.

A, nàng thở dài.

Nguyên Chính Hoàn đột nhiên lên tiếng: "Xin lỗi."

Thượng Trang cả kinh nhìn y, rõ ràng là y sai trước, tại sao y lại đi nói lời này.

"Chuyện hương lộ hoa hồng, kỳ thật, ta biết." Hôm qua, y vừa ngửi được mùi hương trên người nàng đã nhận ra, nhưng lại không nói. Sau khi về phủ, không biết tại sao, cả đêm y không thể ngủ được.

Trước ngực, hình như có thứ gì chèn ép, thật sự rất khó chịu.

Thượng Trang nhìn y, khóe miệng chậm rãi lộ ra nụ cười: "Nhưng cuối cùng ngài vẫn tới."