Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 4 - Chương 4-4: Thái tử 4




Trương công công bưng thuốc vào, vừa định gọi người tới giúp đỡ thì bị Nguyên Duật Diệp đuổi xuống.

Thượng Trang tiến lên giúp hắn thổi nguội, đưa thuốc tới miệng. Hắn ngước mắt nhìn nàng, thái độ vẫn có chút không vui.

"Hoàng Thượng cố ý cho rằng người hôm nay là Mạc Tầm, ta không thể nói gì hơn. Chỉ là, ngài ban cho Vương gia rượu tình hoa, hôm nay y chẳng qua trả lại ngài một chưởng, cuối cùng ngài cũng là người chiếm tiện nghi." Nàng chưa bao giờ nghĩ thích khách vừa nãy là Mạc Tầm, chỉ có hắn không tin mà thôi.

"Không giết hắn, ta vẫn chiếm thế thượng phong."

"Vâng, cảm tạ Hoàng Thượng khai ân."

Hắn giận giữ, hừ một tiếng

Thượng Trang vẫn nở nụ cười: "Dù thế nào cũng phải cảm tạ Hoàng Thượng." Thấy hắn nhíu mày, nàng tiếp tục, "Hoàng Thượng không giết y, ta  thay Vương gia cảm tạ ngài. Nếu ngài giết y, vậy ta thay chính mình tạ ơn."

Hắn từng nói Nguyên Chính Hoàn chết rồi, nàng sẽ được xuất cung, nàng biết hắn sẽ không thả nàng đi, cho nên thời điểm nói những lời này mới nhẹ nhõm như vậy.

Hắn cầm lấy chén thuốc, ngửa đầu uống cạn, nham hiểm hỏi: "Nàng nghĩ ta không thể giết y?"

Thượng Trang cầm chén không gác một bên, dìu hắn nằm xuống: "Không còn sớm nữa, Hoàng Thượng nghỉ ngơi đi." Hắn từng nói sáng mai phải tảo triều.

Thời điểm đứng dậy, Nguyên Duật Diệp bắt lấy tay nàng, hỏi: "Nàng thật sự sẽ không đi sao?"

"Thật."

"Vẫn là vì y?"

Thượng Trang xoay người, nghiêm túc hỏi: "Hoàng Thượng để ý?"

Hắn giật mình, rồi lại cười khổ. Đúng vậy, hắn để ý chuyện này sao? Lú trước, hắn không phải dựa vào điểm này mà ép nàng ở lại sao? Rốt cuộc hắn giữ nàng lại cũng vì lý do này.

"Vu Nhi." Hắn thấp giọng nói, nhíu mày: "Ở lại với ta, trong lòng ta bất an, không ngủ được."

Thời điểm nói chuyện, ngữ khí vô cùng nặng nề, chỉ cần nghĩ tới Nguyên Chính Hoàn đang ở trong kinh cùng sự tình phát sinh tối nay, hắn thật đau đầu.

Thượng Trang quay trở lại giường, ngồi xuống: "Hoàng Thượng không cần bất an, ta không đi, bên phía Bùi tướng quân cũng không xảy ra chuyện gì." Tuy nói là vậy nhưng có một số việc nàng muốn tự mình điều tra.

Hắn không nói lời nào, chỉ kéo tay nàng đặt trên lồng ngực, hai mắt mở lớn, nhìn chằm chằm nàng.

Nàng thấp giọng: "Hoàng Thượng nghỉ ngơi trước đi, ta đi một chuyến sẽ quay lại."

"Đi đâu?"

"Đi nói với Phục Linh một tiếng, tối nay ở lại Càn Thừa cung."

"Kêu cung nhân làm là được, chuyện này nàng không cần tự mình đi."

Thượng Trang nhất thời nghẹn lời, về Cảnh Nhân Cung một chuyến chẳng qua là cái cớ, nguyên nhân thật sự, nàng không thể nói ra. Thấy hắn kiên quyết không cho mình đi, nàng thở dài, đành phải nói: "Vậy... Ta ra bên ngoài nói với Dương tướng quân một tiếng, kêu hắn về trước."

Nghe nàng nói như vậy, Nguyên Duật Diệp mới buông tay.

Thượng Trang đứng dậy ra ngoài. Dương Thành Phong thấy nàng liền nhanh chóng tiến lên: "Nương nương, Hoàng Thượng sao rồi?"

Đóng cửa lại, nàng mới trả lời: "Hoàng Thượng không sao, hiện đã ngủ rồi, Dương tướng quân về trước đi, có chuyện gì ngày mai hãy nói."

Nghe vậy, Dương Thành Phong mới yên tâm, hành lễ với Thượng Trang xong liền xoay người rời đi.

Nhìn thân ảnh của hắn, Thượng Trang nắm chặt hai tay. Vừa rồi, Nguyên Duật Diệp khăng khăng nói hắc y nhân kia là Mạc Tâm, hắn tin chắc đây là ý của Nguyên Chính Hoàn. Nhưng, cho dù thế nào Thượng Trang cũng không thuyết phục được bản thân.

Nguyên Duật Diệp đưa lưng về phía người nói, nhưng nàng là người trực tiếp đối diện với hắn, đó tuyệt đối không thể là Mạc Tầm. Trường kiếm đã ra khỏi vỏ, nàng tin chắc nếu không phải Nguyên Duật Diệp tới ngăn cản, người đó nhất định sẽ xông lên.

Là vì Nguyên Duật Diệp xuất hiện, dưới tình thế cấp bách người đó mới lui kiếm, chỉ tung ra một chưởng! Hắc y nhân không muốn làm hắn bị thương, nếu không một khắc đó, trong mắt người nọ không nên có thần sắc như vậy.

Thượng Trang cắn môi, nếu Mạc Tầm ra tay làm hắn bị thương, ánh mắt chắc chắn sẽ không như vậy, bởi vì Mạc Tầm đối với Nguyên Duật Diệp có hận.

Huống chi, bên phía Bùi Thiên Sùng không sao, điều này càng chứng tỏ người đối phương muốn nhắm vào không phải hắn.

Nàng chỉ là nghĩ mãi không rõ, sao có thể lại có người muốn mạng của nàng?

Thời điểm người nọ quay đi, trong không khí, nàng lại ngửi được một loại hương thơm.

Mùi thơm của nữ tử.

"Nương nương, sao người lại đứng đây?" Lúc trở về, nhìn thấy Thượng Trang đứng ngoài cửa, Trương công công không khỏi nhíu mày hỏi.

Thượng Trang hoàn hồn, liền nói: "Không sao, chỉ là muốn làm phiền Trương công công tới Cảnh Nhân Cung gọi Phục Linh tới, bổn cung có vài việc cần dặn dò."

Trương công công vội nói: "Nương nương quá lời, chuyện này có gì là khó, nô tài đi ngay."

Đứng bên ngoài chờ một lát, Phục Linh cuối cùng cũng tới. Ngẩng đầu thấy chủ tử nhà mình, nàng chạy tới, không đợi Thượng Trang mở miệng đã hỏi: "Tiểu thư, Hoàng Thượng thế nào rồi?"

Thượng Trang cả kinh, hỏi lại: "Đang êm đẹp sao lại hỏi tới Hoàng Thượng?"

Phục Linh thở hổn hển mấy hơi, mới đáp: "Không phải Hoàng Thượng nhiễm phong hàn sao? Còn truyền thái y tới!"

Việc này Trương công công cũng không rõ tình hình, hiện tại thấy Phục Linh hỏi cũng lộ vẻ ngạc nhiên: "Đúng rồi, không biết có gì nghiêm trọng hay không, rất nhiều chủ tử sai người tới hỏi thăm Hoàng Thượng, nô tài chỉ nghe nói Hoàng Thượng mệt mỏi, hiện tại đã ngủ rồi."

A, xem ra nàng thật sự đoán không sai, chỉ tiếc là đối phương ra tay quá nhanh, hẳn cũng lo lắng cho Nguyên Duật Diệp. Nếu đã nói nhiễm phong hàn, đối phương liền tương kế tựu kế truyền tin ra, sau đó xen lẫn trong đó tới nghe ngóng tình hình, như vậy sự việc sẽ thần không biết quỷ không hay.

Thượng Trang hoàn hồn, nói với Trương công công: "Công công vào xem Hoàng Thượng đi, nếu Hoàng Thượng tỉnh dậy thì nói Phục Linh đã tới, bổn cung nói vài lời với nàng rồi vào ngay."

Trương công công gật đầu, nâng bước vào trong.

"Tiểu thư có gì muốn nói với nô tỳ sao?" Phục Linh thông minh, đương nhiên nghe ra ý Thượng Trang muốn Trương công công trách mặt.

Thượng Trang khẽ cười, ghé bên tai nàng nói: "Ngươi đi truyền tin long thể Hoàng Thượng không tốt ra ngoài, sau đó để ý cung nào tối nay tắt đèn muộn nhất."

Phục Linh cả kinh: "Tiểu thư muốn làm gì?"

"Đừng hỏi nhiều, chỉ cần đi làm là được." Nàng ngừng một lát, lại hỏi, "Đúng rồi, Huyên Chu đâu?"

"Đã ngủ từ sớm."

Thượng Trang gật đầu, rồi thúc giục nàng: "Đi nhanh đi."

Phục Linh lập tức xoay người rời đi.

Thượng Trang đứng đó thêm một lát, hôm nay trăng tròn, bóng người dưới đất vô cùng rõ ràng, nội tâm nàng như càng phát sáng, nếu không hành động, mạng nhỏ của nàng thật sự sẽ không còn.

Thì ra những người kia đều lợi hại như vậy, nhất cử nhất động của nàng, toàn bộ đều thu vào mắt.

A, nàng bất lực mỉm cười, xoay người vào trong.

Thấy Thượng Trang đi vào, Trương công công nhỏ giọng gọi: "Nương nương."

Nàng đưa mắt nhìn về phía giường, thấy hắn nhắm chặt hai mắt, hình như đang ngủ.

Trương công công lại thấp giọng hỏi: "Tối nay nương nương nghỉ ngơi ở Càn Thừa Cung sao?"

"A" một tiếng, Thượng Trang vội cắn răng, phất tay ý bảo hắn lui xuống. Trương công công cũng không nói gì thêm, liền lui ra ngoài.

Nàng tiến lên, ngồi bên mép giường. Hắn không lên tiếng, có điều nàng vẫn không thể ngủ ở đây, bởi vì lát nữa sẽ có người tới. Cẩn thận kéo tay trái hắn qua, nhẹ nhàng xoa bóp.

"Ưm..." Nghe hắn hừ một tiếng, Thượng Trang bất giác nhẹ tay một chút, nhưng hắn lại nói, "Mạnh lên, để ta biết nàng thật sự vẫn còn ở đây."

Thượng Trang buồn cười nhìn hắn, nhỏ giọng: "Lúc này không sợ đau nữa sao?"

Hắn tựa hồ cao hứng, phảng phất như chưa từng trải nghiệm niềm vui như vậy. Khóe miệng giật giật, hắn không nói lời nào, chỉ bày ra bộ dáng hưởng thụ.

An tĩnh xoa bóp, nàng đột nhiên nhớ tới Nguyên Chính Hoàn. Nàng thật sự không biết y đã trở về, cho nên lần đó Nguyên Duật Diệp tới Cảnh Nhân Cung, hắn mới nói khi thấy y nàng không cần kinh ngạc. Hắn đã sớm biết y đã trở về, chỉ là cắn răng không muốn nói mà thôi.

Ba ngày sau, thọ thần của Thái Hậu, bọn họ hẳn có thể gặp mặt.

Thầm thở dài trong lòng, y vẫn tốt sao?

Hôm nay thấy y trong đám người, y thoạt nhìn không tệ.

Nếu như thế, nàng cũng yên tâm.

Tay kia của Nguyên Duật Diệp đột nhiên bao trùm lên tay nàng: "Ngủ đi."

"Chưa buồn ngủ, nếu Hoàng Thượng mệt mỏi thì ngủ trước đi." Miễn cho vừa ngủ, người kia lại tới.

Quả nhiên, vừa nghĩ tới liền thấy Trương công công đẩy cửa đi vào, bẩm báo: "Nương nương, Thái Hậu và Hoàng Hậu nương nương tới, hiện đang ở bên ngoài, nói là nghe tin Hoàng Thượng bị bệnh nên tới thăm."

Nguyên Duật Diệp mở to hai mắt, đã trễ như vậy, tại sao bọn họ lại tới đây?

Thượng Trang ngược lại chỉ mỉm cười, hỏi: "Hoàng Thượng có muốn gặp hay không?"

"Không gặp." Hắn nhíu mày.

"Việc này..." Trương công công lộ vẻ khó xử, "Nô tài cũng nói Hoàng Thượng đã nghỉ ngơi rồi, nhưng Thái Hậu nói... Long thể Hoàng Thượng quan trọng, Thái Hậu phải tận mắt vào thăm mới yên tâm."

Sắc mặt Nguyên Duật Diệp càng thêm khó coi, Thượng Trang ngồi cạnh lên tiếng: "Vậy mời Thái Hậu và Hoàng Hậu nương nương vào đi."

Trương công công gật đầu, xoay người ra ngoài.

"Để bà ta vào làm gì?" Nguyên Duật Diệp mở miệng hỏi.

Thượng Trang biết người hắn không muốn gặp chỉ có Thái Hậu, chỉ là nàng đã kêu Phục Linh truyền tin ra ngoài, nói bệnh tình của hắn không được lạc quan. Nếu không muốn Thái Hậu tới, nàng đã không làm như vậy. Hiện tại ngoại trừ Thái Hậu và Hoàng Hậu, chắc chắn không còn ai dám tới quấy rầy.

Thượng Trang nhỏ giọng bên tai của hắn: "Bọn họ quan tâm long thể của Hoàng Thượng, ngài há có lý do không gặp?"

Hắn dứt khoát nhắm mắt: "Muốn gặp thì nàng gặp đi, ta không gặp."

Hai người còn đang nói chuyện, Hoàng Hậu đã dìu Thái Hậu đi vào. Thượng Trang vội vàng đứng lên hành lễ.

Thái Hậu thấy Thượng Trang có mặt ở đây, trong mắt lộ vẻ không vui, ngược lại Mộ Dung Vân Khương bên cạnh nhàn nhạt một tiếng, ý bảo nàng đứng lên.

"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng." Nàng cúi người gọi hắn, hắn đúng thật là làm vẻ mắt điếc tai ngơ.

Mộ Dung Vân Khương thấy vậy liền nhỏ giọng: "Mẫu hậu, Hoàng Thượng chắc đang mệt mỏi, chúng ta để ngài ấy nghỉ ngơi đi."

Thái hậu nhìn hắn một cái, cau mày: "Nhìn sắc mặt Hoàng Thượng thế này ai gia sao có thể yên tâm? Người đâu, mau truyền thái y."

Mộ Dung Vân Khương vội ngăn cản: "Mẫu hậu, vẫn là đừng quấy rầy Hoàng Thượng."

Bà ta vẫn không chịu đi, đột nhiên cúi người dò xét: "Hoàng Thượng còn phát sốt?" Dứt lời, bà ta duỗi tay tới, chuẩn bị chạm vào trán thì thấy Nguyên Duật Diệp mở mắt, khẽ động thân mình tránh đi.

Trong tiềm thức hắn đã chán ghét nữ nhân này, chỉ là hiện tại trên người có thương tích, một tay hắn ôm lấy ngực, vô lực cúi người.

Thượng Trang kinh hãi vội vàng chạy tới, khẽ gọi: "Hoàng Thượng."

"Khụ khụ..." Hắn cúi đầu, giả bộ ho khan.

Thái Hậu lạnh giọng một câu: "Thì ra Hoàng Thượng vẫn chưa ngủ, vậy thái y cũng không cần tới đây nữa rồi."

Hắn dựa vào người Thượng Trang, nói: "Trẫm sợ truyền bệnh cho mẫu hậu, mẫu hậu vẫn là về trước đi, Hoàng Hậu..."

Hắn muốn kêu Mộ Dung Vân Khương đưa Thái hậu trở về, chỉ là chưa kịp mở miệng đã bị bà ta cắt ngang: "Như vầy đi, ai gia về trước, Hoàng Hậu ở lại hầu hạ Hoàng Thượng." Dứt lời, bà ta mới xoay người ra ngoài.

Mộ Dung Vân Khương không khỏi xấu hổ, có điều Thái Hậu đã lên tiếng, nàng đương nhiên không thể trực tiếp đi theo.

Thấy Nguyên Duật Diệp cầm tay mình, Thượng Trang liền nói: "Nương nương cũng trở về nghỉ ngơi đi, ở nơi này đã có thần thiếp hầu hạ Hoàng Thượng." Nàng sao có thể không rõ tâm tư của hắn? Hắn căn bản không phải bị bệnh mà là có thương tích trên người, nàng sao có thể không biết tốt xấu giao hắn cho Mộ Dung Vân Khương?

Mộ Dung Vân Khương định lên tiếng lại thấy Nguyên Duật Diệp nhích lại gần, thấp giọng: "Sao vậy? Hoàng Hậu không muốn về sao?"

Mộ Dung Vân Khương cảm thấy cả gương mặt đỏ bừng, đưa tay định đẩy hắn ra thì thấy tay hắn hắn nắm tay mình chặt hơn.

Khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, cổ họng có chút hương vị khó chịu, Nguyên Duật Diệp một câu cũng không thể nói. Đúng lúc này, nữ tử bên cạnh đột nhiên cúi người, hôn lên môi hắn...