Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 15: Sinh hoạt muốn không có trở ngại




Sau 12 giờ, từng tiếng pháo bùm bùm vang lên. Cả ngoại ô và trung tâm thành phố đều rất náo nhiệt.

Chu Trạch thổi thổi móng tay, ồn ào của phía bên ngoài, không hề liên quan đến hắn, hắn không có nhà, mặc dù bây giờ trên danh nghĩa, là có một "nhà", nhưng hắn không muốn trở về.

Rất nhiều người khi còn sống cũng có một ý nghĩ, đó chính là nếu như chính mình có thể trùng sinh trở về, muốn sống như thế nào.

Tự do làm những điều mình thích, sống cho đã, báo thù những kẻ hại mình.

Nhưng chân chính từ Địa Ngục trở về, ngươi sẽ chợt phát hiện, những thứ mà trước kia ngươi theo đuổi, ước mơ và mộng tưởng kia, tựa như là lúc còn học nhà trẻ được các cô giáo hỏi: Các con muốn làm gì sau khi lớn lên?

Sau đó các bạn nhỏ trả lời: Nhà khoa học, bác sĩ, tiếp viên hàng không, quân nhân...

Giấc luôn luôn đẹp

Mà hiện thực, chưa nói tới có nhiều biến cố, nhưng sức lực của một người, nhất định là có hạn.

Có đôi khi, có thể hô hấp, có thể nghe thấy thanh âm, có thể ngồi ở chỗ này qua ngày, lãng phí thời gian,

Cái này có lẽ, mới thậtlà cuộc sống mỹ mãn

Hứa Thanh Lãng đêm nay vẫn như cũ ngủ ở trong tiệm, Chu Trạch nghe được tiếng hắn đóng cửa.

hắn nói hắn có hai mươi mấy nhà, nhưng Chu Trạch rõ ràng, cha mẹ hắn đang ở trong tiệm.

Người một nhà, chính là muốn đông đủ.

Ngoài phòng, bắt đầu đổ mưa, tiếng nước ầm ầm, khiến người cảm thấy có chút áp lực.

Điện thoại của Chu Trạch vang lên, là số vợ mình.

"Uy." Chu Trạch nhận điện thoại.

"Ngủ rồi hả?" Bác sĩ Lâm hỏi.

Chu Trạch cảm thấy câu hỏi này rất ngu ngốc,

Ta ngủ rồi ai nhận điện thoại của ngươi?

Chẳng lẽ là người chết... Nga không, là ma quỷ a?

không đúng, giống như có vấn đề.

Thân thể Chu Trạch hơi nghiêng về phía sau, trong đầu hiện lên hình ảnh ngón tay bác sĩ Lâm chọc chọc lồng ngực mình, gọi mình một tiếng: "Đồ ma quỷ này..."

Hình ảnh đó làm người ta đê mê

Có lẽ là quá nhàm chán, cũng có thể là thuần túy là không việc gì làm,

Chu Trạch phát hiện mình bây giờ đang suy nghĩ lung tung,

Nghĩ đến, hơi nhiều.

"Chưa đâu." Chu Trạch trả lời.

"Kẹt kẹt..."

Bác sĩ Lâm đẩy cửa đi vào, nàng cầm một cái dù màu đỏ, thân dưới mặc quần da, mặc áo len màu trắng, tóc xả trên vai.

Chu Trạch nhất thời quên để điện thoại xuống,

Người phụ nữ này,

Xác thực là rất đẹp.

Nhất là khí chất của nàng, luôn có thể khiến cho ngươi có cảm giác lần đầu tiên gặp được trong cuộc đời, trong chốc lát, đâm trúng trái tim người đàn ông.

"Sợ ta một người tịch mịch quạnh quẽ?" Chu Trạch đứng lên, cho bác sĩ Lâm rót một chén nước.

Nàng là nữ chủ nhân của nơi này,

Ân,

Xác thực nói, tiệm sách này là của nhà nàng.

Bác sĩ Lâm nhận ly nước, lắc đầu, không nói chuyện.

Hai người, là quan hệ vợ chồng, nhưng trên thực tế, lại giống như là người xa lạ, ở một trạng thái cực kỳ lúng túng.

Muốn tiến một bước, khó; 

Muốn lui về phía sau một bước, càng khó.

"Ra ngoài đi dạo một chút đi." Chu Trạch cảm thấy trong phòng có chút nặng nề, hơn nữa hắn không có khả năng mời bác sĩ Lâm đi phòng ngủ ở lầu hai của mình.

Cho dù là bác sĩ Lâm hôm nay uống nhầm thuốc, có ý định hiến thân, nhưng nhìn thấy tủ lạnh ở lầu hai, đoán chừng ngay lập tức sẽ bấm số điện thoại của bệnh viện tâm thần để đưa chính mình đi vào trong cải tạo.

"đang mưa." Bác sĩ Lâm nói.

"Mưa nhỏ, không có việc gì." Chu Trạch khoát khoát tay, nhẹ nhàng thanh thản

....

"Ầm ầm ầm..."

Mưa lớn, là rất lớn.

Trước đó ngay cả dù đều không có nghĩ cầm để thể nghiệm cảm giác mưa xuân quý như mỡ Chu Trạch bị xối ướt toàn thân, bác sĩ Lâm vẫn cầm dù, đứng tại bên cạnh, Chu Trạch cự tuyệt đề nghị che dù chung.

Chính mình trang bức, nuốt nước mắt, cũng phải trang xong.

Vỗ vỗ tóc còn ướt, Chu Trạch run một cái, hắn không phải rất sợ lạnh, hắn kỳ thật có thể chiu lạnh rất tốt, chỉ là người phụ nữ bên cạnh này, dù là đang cầm dù nên không bị ướt, lại phát run.

Trạm xe buýt có thể che kín phần lớn nước mưa,

Nhưng gió lạnh đêm nay, lại không thể che đi.

Hơi suy nghĩ một chút,

cô nam quả nữ. bị ướt mưa.

Đây vốn nên là một cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm, một cái thời cơ tốt, thậm chí, nếu điện lửa va chạm nhau càng mạnh thì chuyện gì đều có khả năng phát sinh, nhưng hai người lại không nói gì.

Chu Trạch đốt một điếu thuốc, bác sĩ Lâm liền đứng ở bên cạnh.

một muốn trốn tránh, một bản thân liền kháng cự, tự nhiên là không khớp với nhau.

Dưa hái xanh, không ngọt.

Chu Trạch dưới đáy lòng có chút oán trách Từ Nhạc, nếu như thằng kia sau khi kết hôn Bá Vương ngạnh thượng cung, cũng liền không có chuyện này, dù là bác sĩ Lâm đã là vợ của người ta hoặc là đã mang thai, thì cũng xinh đẹp không gì sánh được, thậm chí còn có thể lại thêm điểm.

Chính mình, cũng liền có thể thuận nước đẩy thuyền, chỗ nào có thể tiến thoái lưỡng nan.

Đương nhiên, loại này oán trách này đối với Từ Nhạc thật không công bằng, nếu như đêm đó chính Chu Trạch liền Bá Vương ngạnh thượng cung, chẳng lẽ bác sĩ Lâm sẽ liều mạng phản kháng kêu to "Phi lễ"? Sau đó gọi tới cảnh sát đem Chu Trạch đưa vào cục công an? Cáo tội danh **?

Mưa vẫn đang rơi,

Chu Trạch đem tàn thuốc ném trên mặt đất,

"Ngươi lái xe tới?"

"Đón xe."Bác sĩ Lâm trả lời.

"Ta đưa ngươi trở về."

"Ừm." không cần phải suy nghĩ vì sao hai người đã gần ba mươi tuổi mà còn rất ngây thơ đêm hôm khuya khoắt đạp mưa,

Ít nhất, hai người trước mắt này cảm thấy kết thúc vào lúc này, là thích hợp nhất.

Đặt một chiếc xe online, Chu Trạch cùng bác sĩ Lâm ngồi vào bên trong.

Sau 15 phút đồng hồ, xe đã đến, Chu Trạch cùng Lâm bác sĩ xuống xe, chủ xe thanh toán, trực tiếp lái xe rời đi.

Nhà, ngay tại trên lầu, nhưng Chu Trạch cùng bác sĩ Lâm không có đi lên.

Hoàn cảnh này, hơi giống như là học sinh cấp hai sau khi hẹn hò xong bạn nam đưa bạn nữ về nhà, sau đó lên về nhà, quấn quýt triền miên, anh anh em em.

Nhưng không khí lúc này, không có sự ngây ngô của học sinh cấp hai, giống như là canh không có thả muối cùng bột ngọt, ăn thì vô vị, nhưng đổ đi lại đáng tiếc.

"Ngươi không đi lên sao?" Bác sĩ Lâm hỏi.

"không đi , chờ qua tết, nói sau đi, chuyện của chúng ta, cũng liền xong."

Bác sĩ Lâm nghe hiểu lời Chu Trạch, nói: "thật xin lỗi."

Chu Trạch cười cười, sau đó thò tay, vốn định vỗ bả vai bác sĩ Lâm, nhưng sau khi giơ tay lên thì, thình lình có chút xúc động, vẫn là ôm luôn đối phương.

Bác sĩ Lâm thân thể hơi cứng lại, nhưng không có phản kháng.

Hai người dựa vào gần, nhưng cũng không tính động tácthân mật, so với mối quan hệ giữa hai người, đã có thể nói là rất khách sáo.

trên người nàng, rất thơm, cũng không biết là tắm sữa tắm nào, tóm lại, rất dễ chịu.

"Luôn rất hiếu kì một chuyện, trong lòng ngươi, có phải hay không có người khác?" Chu Trạch lại bổ sung một chút, "Người kia, có thể là nam cũng có thể là nữ."

"Đúng." Bác sĩ Lâm Lâm rất thẳng thắn, thậm chí trả lời, không chút do dự.

Hồi trước, chồng mình luôn rụt rèsợ hãi, khiến cho nàng không thể nhẫn tâm,

Bây giờ, chồng mình giống như biến thành người khác, cũng khiến nàng kiên định hơn chút

"Nha." Chu Trạch lên tiếng, ánh mắt hơi liếc lên, muốn nhìn đỉnh đầu của mình đến cùng có hay khôngxuất hiện một cái màu sắc đặc biệt nào.

Vẫn còn có chút thất lạc,

Chưa nói tới yêu,

không thể là thích,

Thậm chí ngay cả quen thuộc đều miễn cưỡng,

Nhưng nàng, bất kể như thế nào, đều là vợ trên danh nghĩa của mình, kết quả, chính mình vẫn là bị đeo nón xanh.

Ân, chỉ cần là đàn ông,

không,

Chỉ cần là giống đực,

Gặp được loại chuyện này trong lòng đều cũng sẽ không vui đi.

"thật xin lỗi." Đây là lần thứ hai nói lời xin lỗi.

Chu Trạch buông tay ra, hai người chậm rãi tách ra.

"nói xin lỗi liền khách khí." Chu Trạch ngồi vào ghế đá bên cạnh, mưa đã nhỏ, nơi này có mái hiên nhà.

"Ta sẽ cho ngươi thêm một khoản tiền, ngươi có thể lạiđi mở một nhà tiệm sách." Bác sĩ Lâm sau khi nóixong, lại nói một tiếng: "thật xin lỗi."

Chu Trạch vốn định rộng lượng khoát khoát tay, nói một tiếng: Tiền ta không có thèm.

Nhưng là nghĩ lại tủ lạnh của mình, nghĩ lại sinh hoạt sau này,

Chu Trạch đột nhiên cảm giác được lời này không nên nói,

Lỡ như,

Lỡ như,

Lỡ như người phụ nữ này nghĩ thật, cảm thấy đưa tiền là vũ nhục mình, liền không trả tiền bồi thường đâu?

"Qua mấy ngày nói tiếp đi." Chu Trạch nhún nhún vai, "Tên kia, thế nào?"

" trong mắt của ta hắn rất đẹp trai,." Bác sĩ Lâm trả lời.

Là nam,

Đâm,

Lại một đao,

Là nữ còn có thể hơi tiếp thu...

Chu Trạch cảm giác đỉnh đầu của mình giống như cường độ quang hợp càng lớn nữa.

"không có cơ hội, đúng không?" Chu Trạch hỏi cái vấn đề rất ngu ngốc, hỏi xong chính mình liền hối hận, nhưng vẫn là đang an ủi bản thân, ta đây là đang vì Từ Nhạc đáng thương hỏi.

Chiếm cứ thân thểngười ta, hiện tại vợ người ta ngoại tình, ngươi dù sao cũng phải hỏi dùm vì cái gì a?

Ân, chính là như vậy thôi.

"không có cơ hội." Bác sĩ Lâm trả lời rất nhanh, cũng rất khẳng định.

Người phụ nữ này cũng là bác sĩ ngoại khoa, phong cách nói chuyện, rất dứt khoát, giống như việc cầm dao phẫu thuật, khi cắt bộ vị quan trọng, tuyệt không dây dưa dài dòng.

Nếu không, sẽ làm bệnh nhân thống khổ hơn, về mặt tình cảm, tựa hồ cũng giống như vậy.

"Được thôi được thôi, không so được, không có việc gì, mỗi người qua ngày riêng của mình, ngươi trở về đối phó với cha mẹ ngươi đi." Chu Trạch hơi phiền muộn.

Bác sĩ Lâm gật gật đầu, quay người đi vào hành lang.

Chu Trạch đứng lên, chuẩn bị đón xe rời đi, đang lúc này, một số điện thoại lạ đánh tới:

"Uy."

"Tiên sinh, ta lái xe trở về."

"Sao vậy?" Chu Trạch có chút ngoài ý muốn, hắn nghe được đây là giọng của tài xế mà họ vừa nãy đi.

"Các ngươi để quên túi xách trên xe, ta trả lại cho ngươi."

"Nga, cám ơn."

Chiếc xe kia lại lái đến chung cư, từ trong cửa sổ xe, lái xe đem ra một cái túi xách kiểu nữ.

"Ngài kiểm tra thử xem."

"Được."

Chu Trạch không có khách khí, mở ra túi xách của bác sĩ Lâm, bên trong chỉ có một chiếc điện thoại di động, một ví tiền và vài cái bịch khăn giấy cùng đồ sạc dự phòng.

Lấy ra ví tiền, Chu Trạch vừa mở ra liền ngây ngẩn cả người,

Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn vào bức ảnh trong ví,

Nơi đó có một tấm hình,

Trong tấm hình có một cô gái còn rất trẻ, thậm chí có chút... Non nớt, mặc chiếc áo khoác trắng khôngvừa người.

Mà người đàn ông phía bên phải của cô gái, Chu Trạch cảm thấy quen thuộc mà xa lạ.

Sửng sốt một hồi lâu,

Chu Trạch mới nhận ra đến,

Đây không phải chính mình nha.

Đây là một tấm hình bị cắt ra, hẳn là ảnh chụp chung, nhưng lại bị cắt ra thành ảnh hai người chụp chung.

"Có thiếu cái gì không?" Lái xe thúc giục nói.

"không sao, cám ơn bác tài, ngươi có thể đi."

Tài xế lái xe đi. Chu Trạch tiếp tục cầm túi tiền nhìn, hắn thậm chí không nghĩ tới lúc này nêngọi điện thoại cho bác sĩ Lâm nói một tiếng để xuống dưới cầm túi.

một khoảng ký ức không tính là phủ đầy bụi nhưng mơ hồ bắt đầu hiển hiện,

Nhớ mang máng,

Chính mình tại năm sáu năm trước, giống như mang qua một nhóm thực tập sinh chưa tốt nghiệp, có một người nữ sinh, giống như họ Lâm, hơn nữa, cùng người con gái trong tấm ảnh, hơi giống nhau.

Con gái mười tám thay đổi lớn a

Chu Trạch khóe miệng lộ ra một nụ cười,

Bác sĩ Lâm năm đó cũng có thời điểm ngốc manh như vậy, ai biết năm, sáu năm sau thế mà dậy thì đẹp đến như vậy, chính mình thật là một chút cũng không có chú ý tới tiềm lực dưỡng thành cô bé này.

Hơn nữa, lúc ấy chính mình đối trong bệnh viện để cho mình mang thực tập sinh rất có lệ, mấy cái thực tập sinh bên cạnh mình liền thuần túy lấy ra giống như sử dụng “chó”.

Chu Trạch lắc lắc ví tiền trong tay,

"Mẹ nó, đáng đời người đời trước hơn ba mươi còn độc thân."

Lần này thật bất ngờ không phải mắng Từ Nhạc,

Mà là đang chửi mình,

"Con mắt,

Bị mù sao..."

Chu Trạch giang hai tay, duỗi thắt lưng,

Cho mình đội nón xanh,

Thế mà còn là chính mình,

Rạng sáng sau cơn mưa, mùng một đầu năm,

Hắc hắc,

Nhìn trời.

Rất trang trọng thò tay vỗ vỗ lồng ngực của mình,

Chu Trạch dừng một chút,

Rất nghiêm túc nói:

"Từ Nhạc, ngươi thật sự là anh em tốt của ta!

Vợ của ngươi ta sẽ nuôi, người đừng lo."