Thâm Hải Trường Miên

Chương 14




Trans: Koliz

“Nếu lần này lại nhận được mấy con cá kỳ quái đó, cậu định xử lý thế nào?” Trước khi chạy ra đáy biển, tôi kéo Frank lại nghiêm túc hỏi.

“Hôm nay bọn mình mới tới, không có cá đâu!” Cậu cười khan, “Nếu có tớ sẽ xử lý thích đáng, yên tâm đi.”

“Nhớ kỹ lời cậu nói.” Tôi lườm nguýt cậu một cái, sau đó mang hai chúng tôi ra khỏi tàu ngầm.

Nước biển vẫn sâu thẳm tối tăm trước sau như một. Chúng tôi quen đường cũ lướt khỏi tàu ngầm, định đem dây thừng đến chỗ cũ.

Nhưng còn chưa chờ bọn tôi bơi tới nơi, đã thấy một bóng đen lao nhanh tới. Tôi nhanh nhẹn tránh sang một bên, lập tức phát hiện mục tiêu tập kích không phải tôi — là Frank.

Frank bị nhào ra xa, chỉ xíu nữa là rời khỏi phạm vi pháp thuật. Tôi nhanh chóng bơi lại gần, phát hiện công kích Frank chính là nhân ngư mà cậu tâm tâm niệm niệm.

Móng tay nhân ngư kia cắm vào hai tay Frank, hàm răng tàn nhẫn cắn vai cậu, nhìn y như một con thú hoang săn mồi, không thể chờ đợi được mà muốn hủy diệt, nuốt con mồi vào bụng.

Tôi thấy máu tràn ra từ vết thương trên người Frank, tùy ý tràn ngập trong nước biển, lan thành từng mảng đen đỏ mơ hồ.

itsukahikari.wordpress.com

Tôi lúc đó ngoại trừ ý nghĩ “Frank sắp bị ăn rồi” thì đầu hoàn toàn trống rỗng. Tôi theo bản năng bơi về phía bọn họ, không nghĩ tới nhân ngư kia nhanh chóng kéo Frank ra đằng sau, mặt hung dữ gào thét về phía tôi, phát ra một trận sóng âm cao tần chói tai.

“Đừng lo, Ros, ” Frank khẽ nhấc cánh tay nhân ngư lên, an ủi kẻ đang căng thẳng, “Hắn không có ý làm hại tớ đâu.”

“Thế cái gì chảy ra trên người cậu hả? Tương cà à!” Tôi gào thét.

Nhân ngư thấy tôi lên tiếng, cả người càng căng chặt hơn, như thể một giây sau sẽ vọt qua thủ tiêu tôi.

Frank mặt tái nhợt, vươn tay ôm lấy eo nhân ngư: “Thả lỏng đã, Ros. Tớ nghĩ này việc này có chút hiểu lầm.”

Nhân ngư được ôm xong, dần dần thu nanh vuốt, sau đó dịu ngoan quay người ôm lấy Frank. Hắn nhẹ nhàng cọ cọ đầu vào hai má Frank, rồi duỗi đầu lưỡi màu tím lam nhẹ nhàng liếm những vết thương kia.

Đuôi hắn như có như không mà lay động, cuốn lên từng luồng nước như ẩn như hiện đánh tới. Tôi cảm nhận dòng nước ấy, một câu cũng không thốt ra được. Khung cảnh trước mặt ấm áp đến quỷ dị, khiến tôi không dám phá hỏng.

Tôi nghĩ câu Frank từng nói: “Hắn yêu tớ, yêu đòi sống đòi chết luôn”. Giờ phút này, tôi nguyện ý tin tưởng sinh vật sống trong đại dương ấy hiểu được tình ái.

Trong hai ngày chúng tôi rời đi, hắn không bồi hồi ở hải vực nơi tàu ngầm đã từng tồn tại thật lâu không rời đi chứ? Liệu hắn có phí công bắt giữ một con lại một con cá, chờ đưa cho người trong lòng của hắn? Liệu hắn có cảm thấy tuyệt vọng?

Khi hắn nhìn thấy tàu ngầm xuất hiện, khi hắn chân thực nhìn thấy bóng dáng Frank, xuất hiện trong đầu hắn là mừng rỡ hay oán hận? Oán hận Frank không chào mà đi, mừng rỡ khi hai người gặp nhau lần nữa.

itsukahikari.wordpress.com

Tôi đột nhiên hiểu vì sao nhân ngư lại công kích Frank, đó là bởi vì bản tính dã thú khiến hắn không biết làm sao để biểu đạt tình cảm phức tạp của chính mình.

Đáng ra lúc đó tôi không nên dùng danh nghĩa trừng phạt ngăn cản Frank, nói cho cùng, cậu bị thương là do tôi gián tiếp tạo thành.

Tôi thật mong thời gian đình chỉ lại, để hai tình nhân kia có thể tâm sự với nhau. Nhưng thời gian sẽ không dừng lại, ba phút chẳng mấy chốc rồi sẽ qua, tôi và Frank sẽ đột ngột biến mất khỏi vùng biển này. Khi đó, nhân ngư thì như thế nào? Liệu có coi như bản thân sinh ra ảo giác, hoặc mơ thấy một giấc mộng hoang đường?

Nhân ngư sẽ nằm mơ sao? E rằng hắn không học được cách nhân loại tự lừa mình dối người, hắn chỉ có thể đối diện với hiện thực.

Mọi thứ tối đen lại, chúng tôi về tới tàu ngầm.

Frank bước nhanh tới trước cửa sổ, lập tức trông thấy khuôn mặt bị thương của nhân ngư ngoài cửa sổ.

Frank dựa vào kính, hướng về phía nhân ngư đặt xuống một nụ hôn thành kính.

Nhân ngư chợt sửng sốt, rồi như hiểu được hàm nghĩa của hành động ấy, cũng hôn lên chỗ Frank vừa hôn xuống.

Frank đứng lên lùi về phía sau vài bước, phất tay về phía nhân ngư, quay người đi tới chỗ tôi. Tôi thấy Frank hai mắt ướt át, vẫy tay với nhân ngư, nhìn theo tàn ảnh bên ngoài từ từ dung nhập đáy biển đen kịt.

Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ khóc như vậy.