Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc)

Chương 24




Tám giờ đúng, Lê Tuần vẫn ngồi ở trong phòng làm việc như trước, đồng nghiệp đều đi về rồi, trong văn phòng chỉ còn cậu, cậu đang vùi đầu làm khảo hạch hiệu tích tháng này, nội dung khảo hạch không có gì khác gồm chỉ tiêu hoàn thành tháng trước và công tác kế hoạch tháng này.

“Phiền chết rồi, sao lại quên cái này chứ.” Lê Tuần thì thào tự nói, bởi vì những ngày này phân tâm, vốn tuần trước là phải giao khảo hạch vậy mà tới hôm nay vẫn chưa làm, các đồng nghiệp đều đã giao hết còn cậu lại quên, để tránh chọc giận cấp trên trừ tiền lương của cậu, Lê Tuần không thể không ở lại tăng ca.

Nhưng mà tư vị một mình ở lại văn phòng tăng ca thực không dễ chịu, huống chi hiện tại cũng tám giờ, vẫn chưa ăn gì cả, bụng thật đói ah, cũng có thể mang về nhà rồi làm tiếp, nhưng chỉ còn vài phần nữa, kiên trì thêm một chút thì có thể làm xong rồi.

Bận rộn, giày vò thật lâu, cuối cùng cũng hoàn thành khảo hạch hiệu tích, Lê Tuần vuốt vuốt đôi mắt chua xót, mệt mỏi duỗi lưng một cái. Thật muốn mạng! Gần như là cậu đã ngồi trước máy tính cả một ngày rồi, hiện tại thư giãn liền cảm thấy choáng váng hoa mắt, bụng đói kêu vang.

Chính vào lúc này, trước bàn làm việc đột nhiên xuất hiện một bóng đen, bóng dáng nam nhân phản xạ trên bàn làm việc của cậu. Lê Tuần ngẩng đầu nhìn thấy Sở Diệc Mạc, không biết anh đến đây lúc nào, còn đứng ngay trước bàn làm việc của cậu, nhìn cậu chăm chú, trên mặt mang theo vui vẻ dịu dàng như nước.”Trễ như thế, sao còn chưa tan làm?”

“Đã xong.” Lê Tuần nhìn anh, suy nghĩ lộn xộn “Sao anh vào được đây?” Dưới lầu công ty có bảo an trực ban, không phải nhân viên của công ty thì bảo vệ sẽ cản lại.

Sở Diệc Mạc chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Anh nói địa chỉ công ty Mỹ Á cho bảo an, lại kí tên lên nhật kí làm việc của ông ta, ông ta cho anh vào.”

“Ông ấy thật dễ nói chuyện.”

“Công việc của em rất nhiều sao?” Sở Diệc Mạc nhìn bàn làm việc của cậu.

Lê Tuần lắc đầu “Không nhiều lắm, là tôi sơ sẩy nên mới dẫn đến tăng ca.”

“Hiện tại có thể đi chưa?” Sở Diệc Mạc nhìn kỹ cậu, không thể chờ đợi được hỏi.

“Có thể rồi.” Lê Tuần nhíu mày, cảm giác đêm nay Sở Diệc Mạc tựa hồ rất vui vẻ, không biết anh gặp được chuyện tốt gì.”Sao anh lại đặc biệt tới đây tìm tôi?”

“Anh gọi điện thoại cho em em không nghe, rất lo lắng em, lại không biết em đi đâu, nghĩ em có lẽ ở công ty, cứ tới đây nhìn một chút.”

Lê Tuần cầm lấy điện thoại trên bàn xem xét, quả nhiên có thiệt nhiều cái cuộc gọi nhỡ, mở ra xem đều là dãy số của Sở Diệc Mạc, một lòng nóng hầm hập giống như bị phỏng, chủ động giải thích với Sở Diệc Mạc: “Lúc làm việc tôi sẽ chỉnh điện thoại thành chế độ yên lặng.”

“Sau này vẫn nên để rung a, như vậy cũng không đến nỗi liên lạc với em cũng không được.”

Lê Tuần không có phản ứng, chỉ làm bộ rất tùy ý hỏi, “Những ngày này anh đi đâu, sao đều trở về muộn vậy?”

“Em chú ý tới?” Sở Diệc Mạc mừng rỡ hỏi, anh cho rằng mỗi ngày anh về rất muộn, cậu cũng không để ý không quan tâm, không thể tưởng được cậu  lại đột nhiên hỏi thăm chuyện của anh.

“Đúng vậy a.” Lê Tuần xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu thu dọn đồ đạc, trước kia anh đều ở nhà quấn lấy cậu, rất ít khi liên tục về muộn mấy ngày như vậy.

“Anh nghĩ em không quan tâm anh đi đâu.” Sở Diệc Mạc nhìn kỹ khuôn mặt đỏ ửng của cậu, trái tim rung động.

“Nghĩ lung tung cái gì vậy, tôi vốn không quan tâm anh đi đâu.” Lê Tuần mở to mắt hừ lạnh, đi theo Sở Diệc Mạc rời khỏi công ty.

☆☆☆       ☆☆☆

Ra khỏi công ty phát hiện sắc trời đã tối, trong bầu trời đêm sâu ám có một vầng ánh sao sáng rất đẹp, Lê Tuần vừa đáp vừa không theo sát Sở Diệc Mạc nói chuyện phiếm.

Về đến nhà, trợn mắt há mồm! Mùi thức ăn nồng đậm phiêu tán trong phòng khách, câu dẫn người muốn ăn, một bàn đồ ăn phong phú trọn vẹn kia làm cho Lê Tuần không có biện pháp lấy lại tinh thần, sao anh làm nhiều đồ ăn vậy như vậy, chừng này phải tốn bao nhiêu thời gian trong bếp a.”Sao anh lại làm nhiều thức ăn như vậy?”

“Bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt.” Sở Diệc Mạc cởi áo khoác, tiện tay ném lên ghế sa lon, sau đó kéo Lê Tuần đi vào nhà ăn, kéo ghế ra cho cậu, ra hiệu cậu ngồi xuống.

Lê Tuần khẩn trương ngồi ở đó, trong mắt có ánh sáng nhấp nháy: “Là ngày đặc biệt gì?”

“Xem ra em đã quên?” Sở Diệc Mạc dùng đôi mắt mê người kia nhìn cậu chăm chú, phảng phất mang theo một loại ma lực nào đó làm cho người khác say mê “Bất quá anh ghi tạc trong nội tâm.”

“Cái gì chứ, làm như này bàn thức ăn này là làm vì tôi sao?” Lê Tuần mặt mày khẽ cong.

Sở Diệc Mạc ngưng mắt nhìn cậu, thâm tình chân thành: “Đây là vì em làm đấy.”

“Cái ── cái gì!” Cánh môi Lê Tuần run run vài cái, khó có thể tin trừng lớn mắt.

Sở Diệc Mạc tự nhiên cười nói, “Hôm nay là sinh nhật của em, đương nhiên phải chúc mừng một bữa rồi.”

“Sao anh biết được!” Lê Tuần khiếp sợ vạn phần.

Sở Diệc Mạc dương dương đắc ý, “Em quên anh đã xem qua chứng minh nhân dân của em rồi sao.”

“Thế nhưng mà ──” Lê Tuần trừng mắt líu lưỡi nhìn anh, trí nhớ của anh cũng không khỏi là quá tốt rồi, cái này phải là người dụng tâm với câu thì mới có thể nhớ rõ được.

“Sinh nhật vui vẻ.” Sở Diệc Mạc móc ra một cái hộp tinh mỹ đưa cho cậu “Đây là quà tặng.”

Lê Tuần tò mò hỏi, “Là cái gì vậy?”

“Em mở ra nhìn xem.” Sở Diệc Mạc ôn nhu nói.

Mở ra xem, bên trong là một sợi dây chuyền vàng, kiểu dáng cực kỳ ưu nhã, Lê Tuần ngẩn người, sau khi hoàn hồn liền đem lễ vật trả lại cho anh.”Quà của anh quá quý trọng rồi, cái này tôi không thể tiếp nhận.”

Sở Diệc Mạc nhét cái hộp quà vào trong tay Lê Tuần, “Đây là anh đưa cho em, không cần thì em có thể tùy tiện xử trí.”