Tham Kiến Cửu Thúc

Chương 22: Đính hôn




Edit: Cỏ

Tin tức này không khác nào mặt đất đang yên lành thì có đột nhiên sấm sét đánh xuống, hôn nhân không phải trò đùa, đính hôn là hai bên thành thông gia, nếu không thành, vậy quan hệ của hai bên cũng liền phai nhạt. Loại như phủ Tĩnh Dũng hầu này cứ đính hôn rồi lại từ hôn, không khác gì như muốn gây thù với người khác, may mà hai nhà không có trở mặt thành thù là tốt rồi, Hoắc Trường Uyên thế nhưng còn tới cầu hôn nữa?

Hơn nữa đối tượng cầu hôn, lại là em gái của Trình Du Cẩn, Nhị tiểu thư - Trình Du Mặc.

Chuyện này quả thực là vô cùng nhục nhã, mấy nha hoàn Liên Kiều nghe được, tức giận đến cả người phát run:"Người này. . .đúng là vong ân bội nghĩa bại hoại! Hắn không biết cô nương và Nhị tiểu thư là chị em ruột sao? Cho dù có là chị em họ, cũng không thể từ hôn chị đính hôn em chứ, cô nương của chúng ta vẫn là con nuôi của đại phòng đấy, Hoắc gia không phải là muốn vận dụng triệt để để nhục nhã cô nương đấy chứ?"

Đỗ Nhược trầm ổn cẩn thận, nói chuyện thận trọng hơn nhiều, nhưng mà sau khi nàng nghe được bà tử Trịnh thuận lại tình trạng ở Thọ An Đường, cũng tức giận không nhẹ:"Hoắc gia đúng là khinh người quá đáng! Bọn họ từ hôn vô cớ là đã hủy hoại nỗ lực nhiều năm của cô nương rồi, bây giờ còn không biết xấu hổ mà tới cửa lần nữa, công khai cầu hôn Nhị tiểu thư. Sao người gác cổng còn chưa lôi bọn họ ra đánh vậy!"

Trình Du Cẩn ngược lại lại thập phần bình tĩnh, thậm chí nghe xong còn nhẹ nhàng cười cười:"Có thể vớ được món lợi như thế, sao tổ mẫu lại vứt mặt mũi của Hoắc gia đi được? Sau khi ta từ hôn với Hoắc Trường Uyên, tổ mẫu vốn dĩ vẫn luôn hối hận mất đi một cánh tay trợ lực, hiện tại Hoắc gia còn tới cửa cầu hôn lần hai, tổ mẫu có khi còn kinh hỉ không kịp ấy chứ, sao lại đuổi Hoắc gia đi được."

"Cái gì?" Liên Kiều khiếp sợ:"Lão phu nhân không cần thể diện của hầu phủ nữa sao? Loại chuyện này sao có thể đồng ý được, từ chị đính em, phủ Tĩnh Dũng hầu coi Trình gia là cái gì? Nếu lão phu nhân đồng ý, đó chính là ném thể diện của hai vị cô nương, thậm chí là thể diện của toàn bộ phủ Nghi Xuân hầu xuống đất cho người người tùy ý chà đạp."

Đỗ Nhược cũng thập phần khiếp sợ, nhíu mày nói:"Tuy rằng lão phu nhân lãi nặng bất công, nhưng. . .cũng không đến nông nỗi vậy chứ ạ?"

Trình Du Cẩn buồn cười mà lắc đầu, ý cười bên miệng vừa nhẹ nhàng lại chắc chắn:"Bà ấy sẽ làm vậy. Tổ mẫu của ta, chính là người như thế."

Liên Kiều cùng Đỗ Nhược nghe xong trong lòng liền kinh động, từ nhỏ các nàng đã đi theo Trình Du Cẩn, một đường nhìn thấy Trình Du Cẩn từ một đứa bé gái không nơi nương tựa, biến thành khuê tú hầu môn nổi khắp kinh thành, không có ai hiểu được sự hy sinh của Trình Du Cẩn trong mấy năm nay hơn Liêu Kiều và Đỗ Nhược. Nàng làm hết thảy đều chỉ vì được gả cho một hôn phu tốt, có lẽ nghe qua thì rất đáng châm chọc, nhưng mà, đây lại là lối thoát duy nhất của Trình Du Cẩn.

Nàng cũng không phải sống để được gả chồng. Nàng chỉ sống vì chính bản thân mình.

Nguyên nhân là vì hiểu rõ, nỗ lực nhiều năm bị người ta gần như lấy thái độ coi thường mà đạp nát, mới càng khiến cho nhân tâm đau đớn. Sau khi bị Hoắc Trường Uyên từ hôn, Liên Kiều và Đỗ Nhược đều tức giận không nhịn được, mà Trình Du Cẩn lại không hề sa sút chút nào, lập tức trở về trạng thái thường ngày, tiếp tục sưu tầm người thích hợp được lựa chọn. Khó khăn mãi mới tìm được Từ Chi Tiện và Lâm Thanh Viễn, mắt thấy hết thảy sắp tiến vào quỹ đạo, Hoắc gia còn không chịu buông tha cho Đại cô nương, lại còn tới giày xéo thể diện của Trình Du Cẩn.

Đỗ Nhược liên tục nói Trình lão phu nhân sẽ không bao giờ đồng ý, nhưng mà thật ra là bởi vì trong lòng nàng sợ hãi, nên mới kiên định mà nói ra. Trình Du Cẩn lại khác, một chút may mắn cũng không muốn tưởng tượng cho chính mình.

Đỗ Nhược đau lòng đến tột đỉnh, thấp thấp gọi:"Cô nương. . ."

"Các ngươi khóc cái gì?" Trình Du Cẩn cười nhìn hai nha hoàn, thong thả ung dung đứng lên, cẩn thận chỉnh lại nếp uốn trên váy. Đỗ Nhược kinh ngạc:"Cô nương, người đây là muốn làm gì thế?"

"Hoắc gia dẫm lên đầu ta đã là một điều kỵ rồi, chẳng lẽ ta liền thật sự để cho bọn họ càn rỡ như vậy sao?" Trình Du Cẩn đột nhiên thu lại nụ cười, lạnh lùng nói:"Nằm mơ."

"Cô nương!"

"Không cần nói gì cả, ta biết mình đang làm gì mà." Trình Du Cẩn giơ tay chặn ngang mấy nha hoàn đang định khuyên can, nói:"Những tiện nhân đó đúng là khinh người quá đáng, dựa vào cái gì mà muốn ta phải khoan dung, phải nhớ tới tập thể? Muốn nhẫn, cũng là bọn họ phải nhẫn. Đi, đi tới Thọ An Đường."

Thọ An Đường đã có mặt đầy người, quận chúa Khánh Phúc vừa nghe tin liền chạy tới, nhìn thấy Hoắc Tiết thị ngồi ngay ngắn ở trên đầu, suýt nữa tức giận đến ngất xỉu.

Nguyễn thị nhìn thấy, vội vàng bảo bà tử ngăn Khánh Phúc lại. Khóe mắt đuôi lông mày của bà đều tràn ngập vui sướng, nghiêng con mắt nói:"Đại tẩu, muội biết bây giờ tâm tình tẩu kích động, nhưng cũng phải phân biệt được lúc nào nên lúc nào không nên. Lần này Hoắc phu nhân mời phu nhân Toàn Phúc nổi tiếng nhất trong kinh thành tới, nghe nói năm đó tiểu thư Dương gia xuất giá, phu nhân Toàn Phúc còn chải đầu cho tiểu thư Dương gia đấy. Nếu đại tẩu làm loạn trước mặt bà ấy, làm mất mặt thể diện hầu phủ, chỉ sợ  mẫu thân cũng không buông tha dễ dàng."

Quận chúa Khánh Phúc đương nhiên tức, nhưng bà tức giận chỉ bởi vì thể diện của mình bị người khác dẫm đạp thôi, cũng không phải là hình tượng mẹ hiền muốn đòi công đạo cho con gái. Khánh Phúc vừa mới xuất hiện, vài ma ma trong phòng đã lập tức liếc mắt qua, hình như đều là để đề phòng có người làm loạn. Quận chúa Khánh Phúc rất nhanh liền bình tĩnh lại, con trai bà còn nhỏ, vì một đứa con nuôi như Trình Du Cẩn mà đắc tội với Trình lão phu nhân, thật sự không đáng.

Khánh Phúc hung hăng trừng mắt nhìn Nguyễn thị, dẫn theo nha hoàn vào phòng, cách một gian nghe bên trong nói chuyện.

Hoắc Tiết thị cùng Trình lão phu nhân đang ở hai bên Thái Cực khác nhau, Hoắc Tiết thị muốn nói, bà rất không muốn cuộc hôn nhân này xảy ra. Rách việc một cái là con trai biết được bà âm phụng dương vi(*), mới trực tiếp nói muốn đích thân tới cửa cầu hôn Nhị tiểu thư Trình gia. Lúc này Hoắc Tiết thị mới hoảng sợ, đành phải trấn an Hoắc Trường Uyên, chính mình lại bóp mũi tới cửa cầu hôn.

(*) Bằng mặt không bằng lòng, ngoài mặt thì gây hấn nhau nhưng sau lưng lại hợp tác hoặc ngược lại.

Ấn tượng của Hoắc Tiết thị với Trình Du Mặc lại tụt xuống vài tầng, trước đây Trường Uyên vẫn luôn ngoan ngoãn, toàn tâm toàn ý tin tưởng mẫu thân là bà, kết quả sau khi nàng ta xuất hiện, thái độ của nó đột nhiên thay đổi mạnh, điều này không phải có quỷ sao!

Hoắc Tiết thị âm thầm mắng Trình Du Mặc, cái đồ yêu tinh này, thủ đoạn thật là đủ thâm độc, lại dám mê hoặc Trường Uyên làm trái lời mẫu thân! Đây là còn chưa vào cửa đâu, mà Trình Du Mặc đã dám bày trò như thế, chờ sau khi thành hôn rồi, nàng lại ngày ngày dùng thủ đoạn hồ ly tinh đấy mà quấn lấy Trường Uyên, đúng không?

Trong lòng Hoắc Tiết thị không muốn, thái độ đương nhiên không có nhiều thân thiện. Trình lão phu nhân lại có tâm muốn tiếp tục hôn ước giữa hai phủ, rách việc cái là nhà gái lại kiêu ngạo, loại tình huống từ hôn chị đính hôn em này, bảo Trình lão phu nhân chủ động, bà vẫn là không thể níu kéo hai từ thể diện này. Trình lão phu nhân nghĩ nếu Hoắc Tiết thị ân cần hơn một chút, mọi chuyện đều đảm bảo thuận lợi, vậy bà sẽ làm mặt lạnh mà cố chống chọi lấy hai hiệp, ỡm ờ đồng ý. Không nghĩ tới, Hoắc Tiết thị lại trang bị cái bộ dáng toàn thân đều phát ra sự khinh thường này, Trình lão phu nhân nửa vời, thập phần xấu hổ.

Trường hợp đầu tẻ ngắt, phu nhân Toàn Phúc vốn là thấy Hoắc Trường Uyên đã được diện kiến thánh thượng nên mới tiếp tục mà cố tiếp lần này, không ngờ hai hộ gia đình này không một chút thân thiện, thoạt nhìn cũng không giống như bộ dáng muốn kết thân.

Nhà giàu người ta coi trọng nhất là mặt mũi, trước khi chính thức cầu hôn, hai bên đều phải hiểu rõ về đối phương, việc làm thông gia đều có lợi cho đôi bên, mới có thể gióng trống khua chiêng mà dẫn bà mối tới cửa. Trên đời chỉ có hoàng gia tuyển phi, mới trực tiếp sai người tới cửa. Nhưng mà mỗi cha mẹ nhà trai tới cửa cũng dễ dàng bị người khác phát hiện, cho nên mới thêm một Toàn Phúc chen vào giữa, nếu hôn sự không thành, sau này cũng có thể lấy cái cớ.

Trong lòng phu nhân Toàn Phúc trộm nói thầm, nói việc hôn nhân khi mà nhà gái đang làm giá thì bà hiểu rõ, Trình lão phu nhân làm mặt lạnh thì miễn cưỡng có thể giải thích, nhưng mà Hoắc Tiết thị một bộ dáng như gặp kẻ thù là chuyện gì vậy? Phu nhân Toàn Phúc nghĩ trăm lần cũng không ra, trong phòng chỉ có thể nghe được tiếng một mình bà đang cố tạo ra âm thanh khiến bầu không khí trở lên náo nhiệt.

Không khí trong phòng dần dần đình trệ, lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh thét to:"Đại cô nường, đại cô nương người trăm triệu lần không thể. . ."

Cả người Trình lão phu nhân chấn động, sắc mặt lập tức trầm xuống. Mặt bà âm trầm quay đầu lại, nhìn thấy Trình Du Cẩn vẻ mặt nghiêm nghị bước qua ngạch cửa, bà tử hai bên trông cửa vừa vội vừa thẹn, vài lần muốn kéo Trình Du Cẩn trở về, lại bị mấy cái nha hoàn Liên Kiều ngăn lại. Các bà thấy Trình lão phu nhân đã phát hiện, vội vàng quỳ trên mặt đất:"Lão phu nhân, nô tỳ đã ngăn Đại cô nương lại, nhưng mà Đại cô nương không nghe."

Sắc mặt Trình lão phu nhân đen đến mức có thể vắt ra nước, phu nhân Toàn Phúc không dự đoán được chuyện vừa xảy ra, cũng xoay người về hướng chính đường nhìn:"Làm sao vậy?"

Chuyện đến mức này rồi, Trình lão phu nhân còn có thể nói cái gì nữa, chỉ có thể làm bộ không có chuyện gì xảy ra, hỏi:"Đại cô nương, ta đang có khách, ngươi tới làm cái gì?"

Trình lão phu nhân ẩn hàm áp bách trong thanh âm, đến tận giờ khắc này rồi, bà vẫn còn muốn giả tạo cảnh thái bình.

Trình Du Cẩn cũng dịu ngoan cung kính mà cười, nói:"Cháu biết tổ mẫu có khách, hôm nay cháu tới, chính là để cố ý vấn an khách quý." Nói xong nàng liền hành lễ:"Tham kiến Chu phu nhân."

Phu nhân Toàn Phúc họ Chu, bà thầm nghĩ đúng là danh bất hư truyền, bộ dáng dáng vẻ của Đại cô nương Trình gia quả là thuộc đẳng cấp tốt nhất. Nhưng mà. . .phu nhân Toàn Phúc liếc Hoắc Tiết thị một cái, có chút xấu hổ. 

Hai người ngồi song song, Trình Du Cẩn lại chỉ vấn an một người trong đó, sắc mặt Hoắc Tiết thị lộ rõ vẻ khó coi. Bà liếc mắt nhìn Trình lão phu nhân, mỉa mai nói:"Đây là quy củ của Trình gia?"

Trình Du Cẩn cướp lời Trình lão phu nhân trước, chặn ngang nói:"Quy củ Trình gia chúng ta đương nhiên là cực tốt. Từ phu nhân, thái thái, đến cô nương, nha hoàn, mỗi người đều là người biết lễ thủ lễ. Nhưng mà, quân tử làm việc cũng phải chú ý có qua có lại, lấy ơn báo oán, nên dùng cái gì trả ơn? Hoắc gia bất nhân bất nghĩa với Trình gia, chúng ta cũng không cần tuân thủ quy củ của thánh nhân. Nếu có chỗ chê cười, mong Chu phu nhân tha thứ."

Chu phu nhân nhìn Trình Du Cẩn, lại nhìn Hoắc Tiết thị, hứng thú dạt dào mà chụm tay áo lại, câm miệng xem kịch.

Hoắc Tiết thị đã tức giận không nhẹ, nhịn không được chỉ vào mặt Trình Du Cẩn mắng:"Nói năng bậy bạ! Hành vi hiện tại của ngươi, có chút nào phù hợp với phụ đức phụ ngôn(*)?"

(*) Tính cách và lời nói của phụ nữ.

"Vậy Hoắc phu nhân không ngại chỉ điểm cho ta chứ, chỗ nào ta làm không được đúng?" Trình Du Cẩn nhìn thẳng vào mắt Hoắc Tiết thị, không tránh không né, chỉ trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng Hoắc Tiết thị lại không dám đối mặt với Trình Du Cẩn.

Trình Du Cẩn lạnh lùng mà thu lại tầm mắt, thong thả ung dung cong môi cười với Chu phu nhân, nói:"Để Chu phu nhân chê cười rồi. Chuyện lúc trước cháu cùng Tĩnh Dũng hầu từ hôn, chắc phu nhân cũng đã nghe qua. Chu phu nhân ghét nhất là người quá đáng, hôm nay ở trước mặt phu nhân, cháu sẽ đem ngọn nguồn trong đó nói rõ ràng. Tháng 12 năm ngoái cháu ở trên núi tuyết phát hiện Tĩnh Dũng hầu đang hôn mê bất tỉnh, mới có ý chăm sóc một hồi, liền bảo gia đinh nhà cháu đem Hoắc hầu gia đến thôn trang của mẫu thân. Từ nhỏ cháu đã được tỗ mẫu, mẫu thân dạy dỗ, phải hành thiện tích đức, liên bần tích nhược(*), sau khi cháu cứu Tĩnh Dũng hầu, thực sự không có nghĩ tới bất luận được hồi báo cái gì, Trình gia cũng chưa từng yêu cầu phủ Tĩnh Dũng hầu chuyện gì. Không nghĩ tới cuối năm, Hoắc phu nhân tới cửa, nói Hoắc gia muốn kết thông gia, để báo ân cứu mạng của cháu. Tổ mẫu đau lòng cháu, muốn kết một cọc thiện duyên, liền đồng ý hôn sự của cháu và Hoắc hầu gia. Không ngờ đến tháng 2 năm nay, trưởng bối nhà cháu còn đang bệnh, Hoắc phu nhân liền tới cửa nói Hoắc hầu gia đột nhiên không hài lòng cháu nữa, muốn từ hôn với cháu. Chu phu nhân chứng kiến qua không ít nhân duyên, người tới bình luận thử xem, chuyện này rốt cuộc là ai làm sai?"

(*) không nên thấy người gặp hoạn nạn mà lòng dạ hẹp hòi không giúp đỡ.

Chu phu nhân trầm mặc, trước đó quả thật bà đã nghe qua về tin tức Tĩnh Dũng hầu và Đại tiểu thư Trình gia từ hôn, thời điểm hôn sự xuất hiện không ít người tỏ vẻ cực kỳ hâm mộ, nhưng đột nhiên lại bị thay đổi, mọi người liền kinh ngạc, có vài lời đồn đại không tốt lắm, thậm chí có thể nói suy đoán ác ý truyền bá ở khắp nơi. Loại chuyện này luôn có hại cho nữ tử, mấy ngày nay người ngoài phỏng đoán về Trình đại tiểu thư, đúng là không được tốt lắm.

Chu phu nhân vốn dĩ cũng chỉ là hùa theo náo nhiệt, hôm nay mới được tận mắt chứng kiến Đại tiểu thư Trình gia nổi tiếng kinh thành giải thích nguyên nhân, mồm miệng đúng là rất lanh lợi. Lời nàng nói tuy rằng có thiếu dữ liệu, nhưng mà trật tự rõ ràng, bắt đầu kết thúc thể hiện rõ, Chu phu nhân dù là người ngoài cuộc, sau khi nghe xong cũng cảm thấy Hoắc gia thật quá đáng.

Hoắc Tiết thị không bì kịp với Trình Du Cẩn biết ăn nói, lại liên tục bị trách móc, đã sớm nghẹn một bụng hỏa. Hiện giờ thật vất vả mới nhìn thấy cơ hội, lớn tiếng nói:"Vớ vẩn! Rõ ràng là ngươi mạo danh thay thế, cố ý chiếm công lao, con ta không thể nhịn được mới từ hôn với ngươi."

"Khi Hoắc hầu gia tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên, ta liền nói mình là Đại cô nương phủ Nghi Xuân hầu, con gái quận chúa Khánh Phúc. Sau đó nâng Hoắc hầu gia xuống núi, cũng là gã sai vặt của mẫu thân ta. Hoắc phu nhân nói rõ ràng chút, ta mạo danh thay thế chỗ nào? Ta chiếm trước công lao chỗ nào?"

"Ân cứu mạng rõ ràng không phải của ngươi. . ."

Trình Du Cẩn cười, hành lễ với Chu phu nhân, hỏi:"Chu phu nhân người nói thử xem, cháu phát hiện Hoắc hầu gia ở trong sơn động, lúc ấy bên cạnh hắn không có một bóng người, là cháu gọi người mang hắn đến thôn trang. Đây có được tính là ân cứu mạng không ạ?"

Chu phu nhân nhìn Trình Du Cẩn nho nhã lễ độ, biết tiến biết lui, lại nhìn Hoắc Tiết thị bộ mặt vặn vẹo, nổi giận đùng đùng, thở dài nói:"Đương nhiên là tính."

Trình Du Cẩn lộ ra một ý cười, nhưng nháy mắt lại dấu đi. Nàng đem tầm mắt đối diện với đôi mắt của Hoắc Tiết thị, thong thả lại rõ ràng mà nói:"Hoắc phu nhân, người nghe được không, ta chưa bao giờ có lỗi với Hoắc gia, ngược lại chỉ có các người bôi nhọ ta, hiện tại còn trả đũa đối với ân nhân cứu mạng! Hoắc hầu gia ở trong lòng người là báu vật, nhưng ở trong mắt ta, hắn cũng chẳng khác gì những nam tử khác trên đời này. Ta không mắc nợ các người, Trình Du Cẩn ta cũng chưa bao giờ hiếm lạ gả cho hắn. Vậy mà Hoắc Trường Uyên lại lật lọng, coi hôn nhân như trò đùa, cuồng vọng tự đại, dây dưa với một người ám ta xui xẻo như vậy, ta cũng không còn lời nào để nói. Nhưng mà Hoắc phu nhân người phải nhớ kỹ, chuyện hôn ước này, sai lầm là ở người. Không điều tra rõ chân tướng mà đã cầu hôn, đây là cái sai thứ nhất; không tuân thủ danh dự mà bội ước, đây là cái sai thứ hai; sau khi từ hôn đẩy toàn bộ sai lầm lên ta, khiến khắp nơi chửi bới thanh danh của ta, đây là cái sai thứ ba; biết rõ là đã đắc tội Trình gia, còn đến cửa nhà vợ cũ đòi rước em gái, châm ngòi quan hệ chị em, đây là cái sai thứ bốn."

Trình Du Cẩn nói xong, nghĩ thầm đã bốn cái rồi, dứt khoát làm thêm cái nữa cho tròn, vì thế rất nhanh nói tiếp:"Các ngươi tự nhận sai người, còn không chịu nhận sai, ngược lại vu hãm ân nhân cứu mạng giả mạo công lao, đây là cái sai thứ 5. Các người muốn từ hôn thì từ hôn, nhưng không thể dẫm lên thanh danh của ta chứ, làm ra loại chuyện này sớm muộn gì cũng bị trời phạt."

Trình Du Cẩn nói năng có khí phách, sau khi nói xong cả chính đường đều im lặng, ngơ ngác mà nhìn nàng. Hoắc Tiết thị bị con số liên tiếp làm cho mờ cả mắt, trong bộ não đều là 1 2 3 4 5, căn bản không thể phản ứng lại. Trình Du Cẩn mắng Hoắc gia xong, liền ngoan ngoãn lễ phép hành lễ với mọi người:"Tổ mẫu, Chu phu nhân, cháu xin cáo lui trước."

Chu phu nhân theo bản năng mà gạn hỏi:"Vậy hôn sự của Tĩnh Dũng hầu và Nhị tiểu thư. . ."

"Sai lầm từ hôn tất cả đều tại hắn, cháu cũng bất lực. Gặp được một vị hôn phu cũ như vậy, Trình Du Cẩn cháu tự nhận xui xẻo, đến nỗi sau đó Hoắc hầu gia muốn cưới người nào, tiểu nữ cũng không muốn quan tâm nữa." Trình Du Cẩn nói xong nhẹ nhàng cười cười, liền đoan trang quý khí mà xoay người rời đi.

Lúc ra đến cửa, Trình Du Cẩn gặp được Trình Du Mặc mặt trắng như tuyết, yếu đuối đáng yêu đứng ở cửa:"Tỷ tỷ. . ."

Trình Du Cẩn phảng phất như không nhìn thấy người này, dừng cũng không dừng lại liền cất bước đi rồi. Sau khi Trình Du Cẩn đi qua nàng ta, sắc mặt Trình Du Mặc lại càng trắng hơn.

Sau khi Trình Du Cẩn rời khỏi, mọi người vẫn còn đang sửng sốt. Nghe xong một đoạn lời nói này của Trình Du Cẩn, Chu phu nhân cũng cảm thấy từ hôn tất cả đều là nhà trai sai. Không có lý do chính đáng từ hôn thì thôi đi, thế nhưng còn muốn dẫm lên thanh danh của nhà gái, phủ nhận ân cứu mạng của Trình Du Cẩn, còn nói nàng mạo lãnh công danh.

Nhìn bên ngoài Hoắc Trường Uyên trông có vẻ nam tử hán, không ngờ trong đêm tối lại là cái dạng người này?

Khánh Phúc vừa rồi nghe một đoạn mắng người quả thực vui sướng cực kỳ, bà theo thế của Trình Du Cẩn, âm dương quái khí(*) mà liếc mắt nhìn Nguyễn thị:"Từ khi đính hôn đến nay, Đại cô nương cũng chưa làm sai điều gì, lại trắng trợn mà phải gánh chịu ô danh. Nếu Hoắc hầu gia đã nhìn trúng cô nương nhị phòng, Du Cẩn làm tỷ tỷ, chẳng lẽ lại tranh giành với muội muội?"

(*) Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

Nói xong, Khánh Phúc chỉ hận không giải được hận, cố ý phe phẩy cây quạt nói một câu:"Nhị đệ muội cũng thật là, nếu các muội đã nhìn trúng Hoắc hầu gia, lẽ ra lúc trước nghị thân nên nói thẳng ra chứ, một hai phải chờ Đại cô nương đính hôn xong rồi, hôn thư cũng phát, các muội mới ở sau lưng sử dụng tuyệt chiêu. Hiện giờ muội được như ý nguyện rồi đấy, rất cao hứng phải không, mà Đại cô nương lại không duyên cớ bị người ta từ hôn. Muội nói thử xem, đây là chuyện con người có thể làm sao?"

Lúc Trình Du Cẩn tiến vào sắc mặt Trình lão phu nhân sớm đã rất khó coi, nhưng mà bà biết Trình Du Cẩn có chừng mực, một nữ tử của gia tộc thanh danh nên phân biệt được địa vị mà phát ngôn, một người đã hỏng danh dự rồi, những người khác cũng đừng mong yên ổn, cho nên Trình lão phu nhân cũng không sợ Trình Du Cẩn nói Trình Du Mặc không giữ đạo làm con gái. Trong khoảng thời gian này, Trình lão phu nhân đã dò hỏi nha hoàn ở sơn trang ngày đó, biết Trình Du Mặc biến mất một đêm, ngày hôm sau Trình Du Cẩn lên núi tìm Nhị cô nương, mới ngẫu nhiên đụng phải Hoắc Trường Uyên. Hiểu rõ sự việc, lại thêm thái độ của Hoắc Trường Uyên, Trình lão phu nhân đại khái cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà vô luận như thế nào, trong sạch của Trình Du Mặc đều bị hủy hoại, nàng không thể gả cho Hoắc Trường Uyên, cũng chỉ còn một con đường thắt cổ tự vẫn. Loại sự tình Trình Du Mặc ngủ cùng Hoắc Trường Uyên một đêm này, chỉ có thể giữ trong lòng đương sự, một khi nói ra, nữ tử Trình gia đều thân bại danh liệt, rốt cuộc chưa nói đến chuyện hôn nhân. Trình Du Cẩn làm trưởng tỷ, càng là đứng mũi chịu sào.

Trình Du Cẩn rất thông minh, Trình lão phu nhân thích nhất điểm này ở nàng. Mặc dù muội muội ruột làm ra loại sự tình này, Trình Du Cẩn cũng không bị tức giận đến choáng váng đầu óc, mà là trước sau nói có sách mách có chứng mà nhằm vào Hoắc gia, đẩy toàn bộ sai lầm lên người Hoắc gia. Hoắc gia vong ân phụ nghĩa, Trình Du Cẩn là người bị hại, đương nhiên đáng thương nhất, vô tội nhất.

Cuối cùng

Trình lão phu nhân đành phải cam chịu hành động của Trình Du Cẩn, trong sạch của Mặc Nhi đã mất, tất nhiên phải gả cho Hoắc gia, có thể mượn cơ hội này chèn ép nhuệ khí Hoắc gia cũng tốt. Nhưng mà Trình lão phu nhân không ngờ, có Trình Du Cẩn mở đầu, Khánh Phúc liền dựa Trình Du Cẩn thắng thế, vừa mở miệng liền bắt đầu âm dương quái khí, đủ trào phúng tặng cho Nguyễn thị. Trình lão phu nhân không muốn để người ngoài chê cười Trình gia, bà thấp giọng khụ một tiếng, Khánh Phúc và Nguyễn thị tức khắc cũng không dám nói chuyện tiếp.

Trình lão phu nhân nhìn về phía Chu phu nhân:"Chu phu nhân, làm phiền bà đi một chuyến rồi. Để bà nhìn thấy loại sự tình này, thật sự là lão thân không thể quản giáo được."

Chu phu nhân cười:"Nào có."

"Nếu Chu phu nhân đã nhìn thấy, lão thân cũng không muốn che giấu nữa, không ngại nói thẳng với bà luôn. Lúc trước Hoắc gia đính hôn với Đại cô nương, nhưng lại tự ý từ hôn, hiện tại lại cầu hôn với Nhị cô nương. Có cô nương nào chịu được loại vũ nhục này, Đại cô nương tới đòi một cái công đạo, cũng không có gì đáng trách. Hôm nay trước mặt Chu phu nhân, lão thân xin nói rõ ràng với Hoắc phu nhân, Trình gia ta không phải khinh Hoắc hầu gia mà không đồng ý. Nếu Hoắc phu nhân thật sự muốn kết thông gia, vậy lấy ra thành ý đi. Nếu không có, thì thôi vậy. Hai người cháu gái của lão thân thà đều cắt tóc, cả đời làm ni cô, cũng còn tốt hơn bị người khác đạp lòng bàn chân lên làm nhục. Để các nàng đường đường chính chính xuất hiện, đường đường chính chính rời đi, cũng tốt."

"Lão phu nhân ngài đây là đang nói cái gì vậy!" Chu phu nhân vừa nghe lời này, vội vàng la lên:"Chuyện đâu như thế nào mà đến tình trạng này? Nếu Hoắc phu nhân đã tới cửa, vậy tất nhiên là muốn kết thông gia rồi, Hoắc phu nhân ngài nói có đúng không?"

Hoắc Tiết thị nghĩ thầm lời hay, nói bậy đều bị các ngươi nói hết rồi, bà nghiễm nhiên trở thành mẹ chồng độc ác, còn có thể nói gì nữa? Nhưng mà trước mặt Chu phu nhân, Hoắc Tiết thị đương nhiên không dám cởi mặt nạ, chỉ có thể miễn cưỡng mà cười cười:"Chu phu nhân nói phải, ta đương nhiên là thành tâm thay con ta cầu hôn Nhị cô nương quý phủ."

"Vậy là được rồi." Trình lão phu nhân nói:"Thành ý cụ thể, lần sau ngài tới rồi nói sau. Tiễn khách."

Hoắc Tiết thị nghe được lời này liền cắn răng, thành ý cái gì mà thành ý, Trình lão phu nhân rõ ràng là muốn mượn cơ hội đòi sính lễ cao quý! Hoắc Tiết thị hận không nhẹ, khi bà ra cửa chợt nhìn thấy Trình Du Mặc, thật là cảm thấy chói mắt đến cực điểm.

Thứ sao chổi xảo trá, còn chưa vào cửa, mà đã giúp đỡ nhà mẹ đẻ tính kế nhà chông, thật sự rất tốt.

Trình Du Mặc vốn dĩ thành tâm thành ý hành lễ với Hoắc Tiết thị, kiếp trước quan hệ giữa nàng và Hoắc Tiết thị chỉ như bình thường thôi, nhưng mà Hoắc Tiết thị dù sao cũng là mẫu thân của Trường Uyên, Trình Du Mặc sống lại kiếp này, muốn ngay từ lúc bắt đầu phải sống chung hòa bình với mẹ chồng. Nhưng nàng không thể ngờ, Hoắc Tiết thị lại dùng ánh mắt tràn ngập chán ghét như vậy trừng mắt nhìn nàng.

Đầu tiên là tỷ tỷ nhìn như không nhìn, sau đó lại bị mẹ chồng giận chó đánh mèo, trong mắt Trình Du Mặc lập tức nảy ra nước mắt. Chân mày nàng tinh tế nhíu lại, nhìn về phía Nguyễn thị, bất lực mà gọi:"Nương. . ."

Nguyễn thị cũng nhìn thấy thái độ của Hoắc Tiết thị đối với con gái, bà không nhịn được chua xót, vừa mới đính hôn đã bị mẹ chồng ghi hận, chờ Mặc Nhi thật sự qua cửa, vậy sao mà kiếm ăn dưới tay mẹ chồng đây!

Trình lão phu nhân ngồi ở trong phòng, tĩnh tọa thật lâu. Bà chợt nghe thấy tiếng khóc của mẹ con nhị phòng bên ngoài, thở dài, nói:"Lão nhị gia, các ngươi vào đây."

Sau đó lại nói:"Ta mệt rồi, đưa đại phu nhân trở về. Các ngươi cũng lui ra ngoài đi."

Khánh Phúc bị đưa ra ngoài cửa, bà suиɠ sướиɠ chế nhạo Nguyễn thị một hồi, ngược lại cũng cảm thấy mỹ mãn. Tỳ nữ theo thứ tự đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Trong phòng tức khắc chỉ còn ba người Trình lão phu nhân, Nguyễn thị và Trình Du Mặc. Sau khi đóng cửa lại, trong phòng âm âm u u, càng thêm dáng vẻ già nua, Trình Du Mặc tự dưng có chút sợ hãi, kiếp trước cũng không xuất hiện hoàn cảnh này, nàng theo bản năng có chút run sợ. Phảng phất, có chuyện gì đó xảy ra, mà ở kiếp này mới có.

Trình lão phu nhân hỏi:"Nhị cô nương, ngươi nhất định phải gả cho Tĩnh Dũng hầu sao?"

Trình Du Mặc lấy lại bình tĩnh, nghĩ đến kiếp trước nàng khó khăn mãi mới tu thành chính quả với Trường Uyên, kết quả chưa kịp hưởng mấy năm thanh bình, liền nhiễm bệnh qua đời. Một đời này, nàng đương nhiên muôn tiếp tục sống với Trường Uyên.

Trình Du Mặc xác định mong muốn, cúi đầu nói:"Dạ."

"Ngươi nghĩ kỹ chưa?"

Sao Trình lão phu nhân lại hỏi nàng như vậy? Trình Du Mặc không hiểu rõ dụng ý của Trình lão phu nhân, nàng thậm chí còn cảm thấy Trình lão phu nhân nói chuyện kỳ quái, nào có ai chưa về nhà chồng mà đã bị nguyền rủa như thế này? Nàng âm thầm bĩu môi, càng thêm kiên định mà nói:"Cháu nghĩ kỹ rồi, cháu nguyện ý."

Đáy mắt Nguyễn thị mơ hồ, Trình lão phu nhân cũng thở dài. Hiên giờ Trình gia và Hoắc gia đã loạn thành như vậy, mà Trình Du Cẩn tuyệt đối không phải người chịu cái hại về mình, nàng nhất định sẽ đổ chồng chất sai lầm lên người Hoắc gia. Hoắc Tiết thị bị Trình Du Cẩn chọc cho tức đến cái dạng này rồi, còn có thể bày ra sắc mặt tốt với Trình Du Mặc sao?

Đáng tiếc, ngay cả đạo lý đơn giản như vậy mà Trình Du Mặc cũng không biết nghĩ. Cùng là chị em song sinh, đầu óc của nàng ta thật sự là kém quá nhiều so với Trình Du Cẩn.

Trình lão phu nhân đã cho Trình Du Mặc cơ hội cuối cùng, nếu nàng nguyện ý, vậy theo như ý nàng đi.

Trình Du Mặc mơ hồ cảm thấy được tổ mẫu đồng ý, nhưng nàng không rõ vì sao đây là chuyện tốt, mà tổ mẫu lại thở dài. Trình lão phu nhân cảm khái một hồi, ngữ khí chợt trở nên lạnh nhạt, cứng rắn:"Nhị cô nương, ngươi cũng là cô nương của Trình gia, ta cho ngươi mặt mũi, sau khi ra khỏi cửa sẽ không còn chuyện này nữa. Nhưng mà ngươi phải biết rằng, trong sạch của ngươi đã mất, con đường sau khi gả chồng vốn dĩ khó đi hơn người khác gấp vạn lần, nhà mẹ đẻ chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi, sau đó có thể sống tốt được hay không, vậy phải xem bản lĩnh của ngươi."

Trình Du Mặc vốn đang không hiểu Trình lão phu nhân đang nói chuyện gì, nhưng nghe được "trong sạch đã mất", gương mặt nàng tức khắc trắng bệch.

Nàng cắn môi, khó khăn nặn thành lời:"Tổ mẫu. . ."

"Yên tâm đi, liên quan đến danh dự của toàn bộ nữ quyến Trình gia, chuyện này, ta sẽ không nói cho người khác biết."

Trình Du Mặc thoáng yên tâm, nhưng không biết xuất phát từ tâm tư nào, nàng lại hỏi:"Vậy tỷ tỷ thì sao? Tổ mẫu sẽ nói cho tỷ tỷ ạ?"

"Đại cô nương?" Trình lão phu nhân cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt toàn là thương xót nhìn về phía Trình Du Mặc:"Ngươi cho rằng có thể giấu được nàng sao? Nàng đã sớm biết rồi."

Trình Du Mặc phảng phất giống như bị người ta dội cho một chậu nước đá, sắc mặt trắng bệch, tay chân lạnh lẽo.

Mặc dù Trình lão phu nhân đã đè ép tin tức, nhưng chuyện Hoắc gia tới cửa cầu hôn Trình Du Mặc, vẫn được truyền khắp phủ. Tin tức mang chút màu hồng phấn vốn dĩ chính là đề tài mà người rảnh rỗi thích nhất, mà lần này còn đề cập đến hai vị tiểu thư hầu phủ, các bà tử lắm mồm trong lén lút lại nhai càng hăng.

Tuy rằng Hoắc gia nhận toàn bộ sai lầm về phía mình, còn mang lễ bồi tội đến cho Trình Du Cẩn, nhưng mà trong phủ vẫn lan truyền một diễn biến khác, nói Hoắc hầu gia vốn dĩ muốn đĩnh hôn với Đại cô nương, nhưng mà Đại cô nương lại đoan trang quá mức giống như một mỹ nhân gỗ vậy, Hoắc hầu gia ngại không thú vị, ngược lại liền cầu hôn Nhị tiểu thư. Trình Du Cẩn hoàn mỹ đến lạnh nhạt, bọn hạ nhân sợ nàng, kính nàng, lại len lén ghen ghét. Hiện tại xảy ra chuyện, mọi người đương nhiên tâc bốc Trình Du Mặc không có tâm cơ không có năng lực.

Con người chính là như vậy.

Liên Kiều nghe được mấy cái tin đồn nhảm nhí này liền tức giận, trong mấy ngày, không biết nàng đã mắng bao nhiêu bà tử khua môi múa mép sau lưng. hôm nay Liên Kiều trở về, lại là một bộ dáng đầy mặt tức, Trình Du Cẩn nhìn thấy liền bật cười:"Ngươi tức giận với bọn họ làm cái gì? Bọn họ cũng vẫn có thể trốn ở sau lưng nói một câu thôi, nếu thực sự có năng lực, bảo bọn họ đến trước mặt ta, ta nhìn xem còn ai dám nhiều lời."

Đúng là như thế, Trình Du Cẩn ở trong phủ uy nghiêm cực lớn, chỉ sau Trình lão phu nhân, ngay cả Khánh Phúc cũng kém hơn. Những cái bà tử ba hoa đó chỉ dám tránh ở chỗ tối năng nổ, tới trước mặt Trình Du Cẩn rồi, một đám bọn họ còn không kịp nịnh bợ ấy chứ.

Trong lòng Liên Kiều dễ chịu hơn nhiều, nhưng vẫn rất tức:"Chẳng qua chỉ là phủ Tĩnh Dũng hầu cầu hôn Nhị cô nương mà thôi, bọn họ lại dám nói cô nương như vậy, còn nói là cô nương cứng ngắc không thú vị, không được Tĩnh Dũng hầu thích, Hoắc hầu gia mới từ hôn mà thay bằng Nhị cô nương. Em khinh! Rõ ràng là cô nương của chúng ta chướng mắt hắn, sao lại biến thành Hoắc hầu gia tới lựa chọn rồi? Đại cô nương tất cả đều xuất sắc, theo em thấy ngay cả hậu cung hoàng gia cũng xứng!"

Đỗ Nhược vội vàng che miệng Liên Kiều, nụ cười trên mặt Trình Du Cẩn cũng vụt tắt, cảnh giác mà đưa mắt nhìn chung quanh:"Ngươi không muốn sống nữa à? Những lời nói này về sau không được nói nữa."

Liên Kiều cũng biết nặng nhẹ, nàng chính là tức quá. Liên Kiều rầu rĩ nghẹn một hồi, nói:"Cô nương, về sau người nhất định sẽ được gả cho một vị hôn phu tốt nhất kinh thành, những lời chế giễu hôm nay, tất cả từng chữ từng chữ một, bọn họ sẽ phải liếm về."

Trình Du Cẩn phụt một tiếng cười, vẻ mặt Liên Kiều còn rất nghiêm túc. Mây người chủ tớ các nàng ở trong phòng nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên có một nha hoàn "bộp bộp bộp" chạy vào. Búi tóc của nha hoàn cũng xiêu vẹo, thở hổn hển từng ngụm:"Đại cô nương, lão phu nhân bảo ngài mau chạy nhanh qua đi, trong cung tới ban thưởng!"

Trình Du Cẩn kinh ngạc, trong cung tới ban thưởng? Trình gia có người ở trong cung từ khi nào vậy, sao lại đột nhiên tới ban thưởng? Trình Du Cẩn không dám chậm trễ thời gian, lập tức đứng lên đi ra ngoài.

Khi nàng chạy tới lễ đường, phủ Nghi Xuân hầu vừa nãy hẵng còn vắng vẻ vì chuyện hôn sự mới mở cửa chính, giờ phút này lại chen chen chúc chúc toàn là người. Mọi người thấy nàng đến gần, liền sôi nổi tránh đường.

Xuyên qua khoảng cách mọi người nhường đường, Trình Du Cẩn nhìn thấy ở chính giữa đại sảnh, có một thái giám áo vàng đang đứng.

Trình Du Cẩn lấy lại bình tĩnh, không nhanh không chậm đi qua, hành lễ theo thứ cấp:"Thần nữ Trình Du Cẩn tham kiến công công. Mong tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân mạnh khỏe. Nhị thúc nhị thẩm, Cửu thúc mạnh khỏe."

Trường hợp này Trình lão phu nhân cũng không muốn nói chuyện dài dòng, Trình lão hầu gia nói với Trình Du Cẩn:"Mau đứng lên đi. Còn không mau quỳ xuống lãnh chỉ."

Trình Du Cẩn theo lời quỳ xuống, thái giám áo vàng từ từ thở ra một chút, cười hỏi:"Vị này chính là Đại tiểu thư Trình gia?"

"Là thần nữ."

Thái giám áo vàng nhanh chóng mà liếc mắt đánh giá một cái, y sống ở trong cung đình, không biết đã gặp qua bao nhiêu phi tần, quý nữ, một đôi mắt thực sự thâm độc. Tuy là như thế, khi y nhìn thấy Trình Du Cẩn bước tới, trong mắt đều là ánh sáng ngời.

Y nghĩ thầm, Trình gia yếu đuối uất ức, nhưng vị Trình đại tiểu thư này dáng vẻ, bề ngoài lại rất được. Thái giám thu lại tạp tư trong giây lát, chắp tay về hướng bắc, sau đó thì thầm:"Khẩu dụ thánh thượng, sinh nhật của trẫm vốn không muốn làm linh đình quá, nhưng phủ Nghi Xuân hầu dâng lễ bình phong trẫm đặc biệt rất thích, đường nét độc đáo. Nghe nói đây là trưởng tôn nữ hầu phủ đích thân thêu, tự tay làm lấy, không nhọc đến tài dân thường, quả thật là gương mẫu. Trưởng nữ Trình gia tuổi nhỏ đã thành tâm, ngoại hình thanh tú, thông minh hơn người, đặc thưởng bốn tấm vân cẩm, tám tấm lụa, một bộ dụng cụ kim thêu, khen ngợi riêng."

Thái giám áo vàng nói xong, liền buông tay cười nói:"Trình đại điểu thư, mau tạ ơn đi."

Tính cách Trình Du Cẩn ổn trọng, dù vậy, nàng cũng phải có người đẩy một chút, mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Trình Du Cẩn phản ứng lại, phát hiện thái giám ngự tiền đang cười với nàng, những người trong Trình gia hoặc hâm mộ, hoặc ghen ghét, hoặc hối hận, đều quỳ gối sau lưng nhìn nàng. Ở trong đông đảo bóng người, Trình Du Cẩn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trình Nguyên Cảnh. Hắn cũng ở trong đám người, ánh mắt an tĩnh, hơi hơi nâng cằm với nàng, ý bảo nàng mau tạ ơn đi.

Trình Du Cẩn lấy lại tinh thần, thâm bái chấm đất:"Thần nữ tạ ân điển Hoàng Thượng."

Những người trong Trình gia tâm tình phức tạp, Nguyễn thị và Trình lão phu nhân vẻ mặt kỳ lạ. Các bà cảm thấy Trình Du Cẩn bị từ hôn, đời này liền xong rồi, cho nên mới tình nguyện dù phải đắc tội Trình Du Cẩn, cũng nhất định định ra hôn sự của Hoắc Trường Uyên và Trình Du Mặc. Nhưng mà không ngờ, chưa qua bao lâu, Trình Du Cẩn đã được chính miệng Hoàng Thượng khen ngợi là nữ quyến mẫu mực.

Trình lão phu nhân cảm thấy mặt mình đều sưng vù lên rồi. (bị tát)