Thầm Mến Có Chút Phiền

Chương 12




Đã nói rồi! Nam nhân này trăm phương nghìn kế đem cô uy no chính là có ý đồ khác mà! Ô ô –

Để thỏa mãn tâm nguyện của Hạng Thanh Lỗi, hai người trong tình trạng quan hệ ái muội, lén lút ở chung.

Trước khi đi, Thường Nhạc nói với cô:“Hiện tại công ty đều đồn đại cậu tự sát không thành, suy sụp chuyển đến bệnh viện tâm thần, bây giờ cậu chuẩn bị phù chính, đến lúc đó là tổng tài phu nhân, đến công ty huênh hoang hai vòng, bảo đảm những người đó sẽ sợ tới mức ngay cả miệng đều nứt ra.”

“Đừng nói nữa, cái gì phù chính hay không phù chính, mình nghĩ cũng không dám nghĩ.” An Hiểu Hiểu kéo hành lý, một mặt buồn bực.

Phù chính? Thôi đi! Cô thấy a, căn bản là làm tình nhân cho người, một loại chỉ cần lên giường là xong, thật không nghĩ Hạng Thanh Lỗi lại tiểu nhân như vậy.

Thường Nhạc nghẹn cười.“Hiểu Hiểu, đừng ngốc như vậy, thế nào đến bây giờ cậu vẫn là không nghĩ ra? Hạng Thanh Lỗi sẽ bám lấy cậu không tha như vậy, đương nhiên sẽ không là vì chán ghét cậu hay là muốn chỉnh ác cậu.”

“Nếu không thì sao?” An Hiểu Hiểu một mặt ủy khuất.

“Tự cậu nghĩ đi, loại chuyện này mình khó mà nói.” Thường Nhạc thần bí hề hề nói.

“Có cái gì khó nói? Cậu nói cho mình đi!” An Hiểu Hiểu cầu xin.

“Cậu động não đi! Đừng để cho đầu biến thành vật trang trí.” Thường Nhạc chính là không nói.

“Thường Nhạc thối!”

An Hiểu Hiểu mang theo đầy bụng ủy khuất, ở lại sào huyệt của đại ma vương hung ác, bắt đầu làm tiểu tình nhân đầy khổ sở.

Tình nhân trong Tivi, tiểu thuyết diễn thế nào nhỉ?

Mỗi ngày trang điểm phấn nộn ngon miệng, ăn được dùng tốt, làm cho kim chủ mỗi ngày đối với cô đại khai khẩu vị, ba bữa cộng thêm ép buộc ăn khuya, hảo hảo bảo trụ địa vị của mình…

Vớ vẩn! Trong hiện thực căn bản không có chuyện tốt đẹp như vậy!

“An Hiểu Hiểu, lấy cho anh cốc nước.” Hạng Thanh Lỗi tà tựa vào trên sofa, bộ dáng lười nhác xem tivi giết thời gian.

“Dì giúp việc không phải còn làm sao?” Vẫn đang tìm dây chuyền, An Hiểu Hiểu bận tối mặt tối mũi.

“Gọi em đi thì em đi, nhiều lời như vậy.”

An Hiểu Hiểu nhìn mĩ nam mê người trên sofa liếc mắt một cái, oán hận quay đầu đi rót nước.

“Cho anh.” Cô bĩu môi, đem li nước bỏ thêm miếng chanh tươi đưa cho đại nam nhân vừa tan tầm về nhà liền biến thành lười biếng.

Hạng Thanh Lỗi một tay cầm lấy, một tay kéo An Hiểu Hiểu, cô không phòng bị, cứ như vậy ngã vào vòm ngực rộng rãi của anh, làm gối ôm hình người.

Ân, so với gối ôm càng thơm càng mềm… Hai tay Hạng Thanh Lỗi ôm chặt eo nhỏ của cô, đầu vai cô độ cao vừa vặn có thể cho anh dựa cằm vào, miệng nếu mở ra, còn có thể cắn cắn phấn nộn vai của cô.

“Em còn muốn tìm dây chuyền.” An Hiểu Hiểu lắc lắc hai vai, còn chưa quen được cuộc sống như vợ chồng già thế này.

“Đừng tìm nữa, xem tivi với anh.” Hai tay Hạng Thanh Lỗi rắn như sắt, tránh thế nào cũng không thoát được, An Hiểu Hiểu đành phải im lặng, ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Dì giúp việc vốn bận rộn ở phòng bếp lén lút thăm dò, thấy hai người trên sofa vừa xem tivi vừa bật cười khanh khách, không khỏi mỉm cười, thức thời cắt một mâm hoa quả đưa đến phòng khách.

“Cám ơn dì.” An Hiểu Hiểu đỏ mặt nói lời cảm ơn, bả vai thình lình bị nam nhân phía sau đẩy nhẹ, cô buồn bực quay đầu.“Lại làm sao vậy?”

“Dưa hấu.” Hạng Thanh Lỗi mắt phượng thoáng nhìn, ý bảo cô đút anh miếng dưa hấu.

Anh rốt cuộc gãy tay hay là gãy chân? Nam nhân này có phải có chút được đằng chân lên đằng đầu không? An Hiểu Hiểu trong lòng mắng lại mắng, tay nhỏ bé đã thực không có tự trọng đưa miếng dưa hấu đến bên miệng anh.

“Ngọt không?” Cô sắp chảy nước miếng tới nơi rồi, mà trước còn phải hầu hạ hoàng đế lão gia, thật sự là tiểu cung nữ số khổ mà.

“Có chút… Quả táo.” Hạng Thanh Lỗi khóe mắt giương lên, môi mỏng khẽ nhếch, An Hiểu Hiểu nhanh chóng lại đưa đến miếng táo.

“Miệng.”

An Hiểu Hiểu thất thần, còn chưa có quay đầu đã bị anh hôn cái miệng nhỏ nhắn một chút, trên môi đều là hương hoa quả ngọt lịm, hai gò má lập tức ái muội nóng bừng.

“Ti bỉ!” Cô ngoái đầu lại trừng mắt nhìn nam nhân đang cười trộm.

Đến khi đút gần hết các loại hoa quả, đại lão gia bĩu môi ý bảo không ăn, An Hiểu Hiểu mới cao hứng phấn chấn ăn phần còn lại.

Hạng Thanh Lỗi mỉm cười nhìn An Hiểu Hiểu tựa vào lòng mình ăn đến bất diệc nhạc hồ, khóe mắt nhiễm lên sủng ái thâm nồng, bàn tay to vuốt mái tóc dài của cô, động tác này giống như vuốt ve lông sủng vật, anh làm thật tự nhiên.

“No quá.” An Hiểu Hiểu thỏa mãn liếm liếm khóe miệng, bưng lên mâm thủy tinh trống rỗng, chuẩn bị đứng dậy, lập tức lại bị nam nhân phía sau kéo về tại chỗ.

“Nhìn em ăn thành cái đức hạnh gì, miệng cũng không lau cho sạch sẽ.” Hạng Thanh Lỗi cười nhẹ, ngón tay lau môi của cô, lau đi một vệt nước dưa hấu màu hồng, lại tận lực liếm sạch miệng cô.

Động tác thật gợi cảm lại ái muội, tràn ngập ám chỉ cấm kỵ thần bí, An Hiểu Hiểu trong lòng chấn động, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng như bị lửa đốt.

Anh anh anh… Anh đây là đang dụ dỗ cô sao? An Hiểu Hiểu động lòng, nhiệt huyết sôi trào.

“Làm cái gì? Còn không đi rửa mâm!” Giây tiếp theo Hạng Thanh Lỗi lại dội cho cô một gáu nước lạnh.

“Nga.” An Hiểu Hiểu bừng tỉnh hoàn hồn, nhanh chóng bưng mâm chạy vội vào bếp, Hạng Thanh Lỗi mắt phượng cười loan, thật giống hồ ly tinh ngàn năm vô cùng giảo hoạt.

Ban đêm, An Hiểu Hiểu ngủ thật sự không an ổn, bên trái cọ cọ, bên phải sờ sờ, chính là tìm không được tư thế thoải mái, cho đến khi Hạng Thanh Lỗi ở thư phòng xử lí xong công văn ban ngày chưa làm xong, trở lại trên giường, từ phía sau kéo cô vào lòng, cô điều chỉnh lại tư thế, lập tức ngủ sâu.

“Hiểu Hiểu.” Hạng Thanh Lỗi vỗ về đỉnh đầu mềm mại của cô, khẽ hôn bên má cô, bàn tay to không an phận mò mẫm trong áo ngủ của cô.

“Em ngủ.” An Hiểu Hiểu mơ hồ không rõ trả lời, mí mắt dính thật chặt.

“Đừng ngủ, anh còn chưa buồn ngủ, nói chuyện với anh.”

“Nói cả một ngày, còn có cái gì để nói?”

“Vậy chúng ta tìm chút việc để làm đi.”

“Không cần, em mệt mỏi quá…” Mỗi ngày hầu hạ hoàng đế gia, tiểu cung nữ cũng có ngày bãi công nha.

“Anh sẽ không để cho em mệt chết.” Hạng Thanh Lỗi cắn vành tai cô dụ dỗ.

“Gạt người.” Cô đẩy ra cái miệng của anh như đuổi ruồi bọ, vô dụng, anh dứt khoát đem môi dán lên cái gáy mẫn cảm của cô, lại hôn lại cắn, lưu lại mấy trái dâu tây.“Hiểu Hiểu, đừng ngủ.”

Anh dùng tiếng nói mật ngọt dỗ cô, làm cho cô cả người trong trong ngoài ngoài đều mềm như bún, chỉ có thể tùy tiện để anh xử trí bài bố.

“Không cần… Thực sự mệt lắm…” Cô lâu ninh một tiếng, ý tứ ý tứ chống đẩy.

“Anh đến là tốt rồi.” Anh yêu thương hôn hôn mặt của cô, đôi bàn tay to chui vào trong áo ngủ một vòng tiến đến phía trước, nắm giữ tuyết nhũ tràn đầy mềm mại, lực đạo mềm nhẹ như xoa bóp, đỉnh nhỏ đỏ bừng chưa tỉnh lập tức run rẩy run rẩy đứng thẳng, dưới ngón tay anh nở rộ thành hoa.

“Ân… Không cần…” An Hiểu Hiểu nửa mơ nửa tỉnh, ý thức chìm nổi, bụng nổi lên ấm triều quen thuộc.

Yêu kiều của cô luôn có thể kích khởi cuồng nhiệt của anh, anh hôn bên gáy non mịn của cô, đem vật to lớn đang căng cứng xâm nhập vào hoa tâm của cô, xuyên qua quần lót mỏng manh cảm thụ âm nhụy ướt át.

“A…” Cô hơi hơi trợn mắt, cái miệng nhỏ nhắn không dừng lại được thanh ngâm.“Anh… Nhanh chút làm xong… Em muốn đi ngủ…”

“Ngủ quan trọng hơn anh sao?” Nam nhân phía sau buồn cười, kéo mở chân trắng mịn của cô, bàn tay to dời xuống tới hoa tâm ướt át.

“A a… Ô… Anh chán ghét… Em muốn ngủ…” Cô cắn môi kháng nghị, âm thần bị anh âu yếm chấn động không ngừng, xuân mật trào ra, làm ẩm ướt chăn nệm phía dưới.

“Thích anh chạm vào em như vậy không?” Anh liếm liếm khóe miệng của cô, đầu lưỡi xâm nhập vào bên trong, câu dẫn cô cùng anh triền miên.

“A…”

“Đừng chỉ kêu, trả lời anh.” Anh âm thầm tăng thêm lực đạo ngón tay áp vê, khinh vặn đài hoa non mềm một cái.

“Thích… Ân a…” Cô bị tra tấn đến cực hạn, chỉ có thể dâm mị phun ra đáp án anh thích nghe.

“Thực ngoan.” Anh như là ban thưởng mà hôn trụ cô, tăng tốc độ ngón tay, đưa cô lên cao trào.

Khác với lúc trước, lực nắm của anh cùng miệng lưỡi so với bình thường còn muốn ôn nhu mấy lần, mỗi một lần đụng chạm đều đốt lên đám đám ngọn lửa, kích thích da thịt tuyết nộn mẫn cảm.

Lúc anh đưa vào trong cơ thể cô, uốn lượn khinh đảo, ôn nhu không giống như là làm tình, mà như là cực hạn thăng hoa tinh xảo âu yếm, khiến cô triệt để say mê.

Hôm nay cô cảm thấy anh có điểm là lạ nhưng cô thể nói là lạ thế nào…

……

Chưa từng nghĩ tới sau cao trào ôn tồn có thể yên tĩnh tốt đẹp như thế, An Hiểu Hiểu ôm Hạng Thanh Lỗi, đuôi lông mày khóe miệng đều nhiễm lên hơi thở ngọt ngào, như con mèo nhỏ kêu meo meo thoả mãn, cảm thấy mỹ mãn mà rơi lệ ẩm ướt hai mắt, cứ như vậy ôm hai tay anh mà nặng nề ngủ.

Hạng Thanh Lỗi hôn khóe mắt cô, nếm đến độ mặn của nước mắt, miệng lưỡi cũng là mùi vị ngọt ngào, ôm chặt thân thể mềm mại đổ mồ hôi đầm đìa, mỉm cười nhắm mắt, cùng đi vào giấc mộng.

La Mã không phải một ngày tạo thành, cảm tình giống như trò xếp gỗ, từ từ chậm rãi xuất hiện, nhưng là An Hiểu Hiểu cùng Hạng Thanh Lỗi tiến triển chẳng khác gì tốc độ xe lửa, gọi một tiếng liền sống chung, lấy quan hệ thân thể để tiến tới là người yêu.

Vì thế, An Hiểu Hiểu từng bất an, từng sợ hãi, từng lùi bước, cũng từng một lần coi nhẹ bản thân.

Vô luận tính toán thế nào, trong thế giới tình cảm, nữ nhân vẫn là để ý trình tự tinh thần hơn là thân thể tình ái, cô đương nhiên cũng sẽ không là ngoại lệ.

Nhưng là ngày đó ban đêm triền miên, Hạng Thanh Lỗi thế nhưng bật thốt lên thông báo, còn cố ý không mang bao cao su, đủ loại hành động bất ngờ, đều làm An Hiểu Hiểu cảm thấy mê võng bất an.

Hạng Thanh Lỗi thật sự yêu cô sao? Cô có thể tin tưởng thổ lộ của anh sao? Có thể hay không chỉ là lời nói lúc ý loạn tình mê? Mọi nghi vấn trước kia xoay quanh trong lòng, An Hiểu Hiểu nghĩ muốn vỡ đầu, nhưng vẫn đoán không ra.

Cuộc sống ở chung không giống nước sôi lửa bỏng, ngược lại tốt đẹp làm cho cô trầm luân.

Không cần đi làm, mỗi ngày có dì giúp việc lo việc nhà, cô tỉnh lại không có việc gì làm, trừ bỏ tìm dây chuyền đến nay vẫn mất tích, hầu hạ hoàng đế gia, thời gian còn lại đều là của chính cô, thanh nhàn đắc tượng như cuộc sống về hưu trong mộng của cô.

Căn phòng nhỏ trong mơ còn thăng cấp thành xa hoa đại trạch, cô thường thường vừa ngủ dậy, sâu sắc cảm thấy không thể hiểu nổi ở làm sao mình lại ở đây, thẳng đến ngã xuống giường, eo đau đến nỗi phải bò lên, mới xác nhận chính mình không phải đang nằm mơ.

Điện thoại vang, An Hiểu Hiểu không dậy nổi nằm trên giường thuận tay bắt máy, chợt nhớ tới nơi này cũng không phải nhà cô, cô tiếp làm gì a? Hoàn toàn là bệnh nghề nghiệp a!

“Xin chào?” Cô kiên trì mở miệng.

“Còn chưa xuống giường?” May mắn đầu kia truyền đến thanh âm của Hạng Thanh Lỗi, An Hiểu Hiểu lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Dậy rồi, đang thay quần áo.” An Hiểu Hiểu sườn nằm ở mép giường, mặt không đỏ khí không suyễn nói dối.

“Đem một cái caravat đến đây giúp anh.”

“Caravat? Anh không phải đã đeo rồi sao?”

“Dơ, lát nữa còn họp.”

“Biết rồi, thực phiền toái…”

An Hiểu Hiểu vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn hồ đồ, không nghĩ nhiều liền nhận nhiệm vụ này, đợi đến một khắc cô lười biếng bước vào công ty, trước mặt cô xuất hiện vô số dấu chấm hỏi.

Cô thực sự bị Hạng Thanh Lỗi nuôi thành heo, thế nhưng ngốc đến nỗi lại đến chỗ làm của anh! Trong mắt mọi người, An Hiểu Hiểu bởi vì bị đại boss đá, tự sát không thành suy sụp nằm viện, hiện tại đột nhiên lại êm đẹp đi vào công ty, chẳng phải lại cung cấp bát quái cho họ hay sao?

An Hiểu Hiểu mày thực ngốc a!

Muốn xoay người chạy trốn, vị đồng nghiệp tiếp tân cũ đã gọi An Hiểu Hiểu lại.“Hiểu Hiểu? Cô sao lại đến công ty?”

An Hiểu Hiểu cứng ngắc xoay người, hơi hơi cúi người.“Hi, Tiểu Chân, đã lâu không thấy. Thực khéo, hôm nay cô trực ban a?” Chết rồi! Cô phải làm sao để vượt qua trùng trùng trở ngại, đem caravat đưa đến tầng cao nhất đây?

“Cô đến tìm Thường Nhạc hả?” Tiểu Chân hỏi.

“Ách, không phải, là đem đồ đến cho người ta.”

“Ai?” Tiểu Chân ánh mắt rõ ràng cảnh giác vài phần, An Hiểu Hiểu thề với trời, ánh mắt Tiểu Chân phòng bị cô như là người thần kinh tuỳ thời đều có thể làm ra chuyện kinh người.

Nói lời đồn đãi thật đáng sợ, bát quái độc nhân, An Hiểu Hiểu cuối cùng đã hiểu, lần chào hỏi này thực sự là “được” đồn đãi ban tặng mà, nói vậy công ty cao thấp đều sẽ đối đãi cô như người thần trí không bình thường a.

Bi kịch a!

An Hiểu Hiểu trong lòng rơi lệ đầy mặt, trên mặt vẫn cố mỉm cười, cố gắng duy trì bộ dáng một “người bình thường” nên có.

“Không bằng phiền cô giúp tôi thông báo một chút đến thư ký tầng cao nhất, mời thư ký xuống đây một chuyến.”

Nghe thấy An Hiểu Hiểu trả lời, Tiểu Chân lộ ra ánh nhìn“quả nhiên không sai” lẫm lẫm hung quang, cô sợ tới mức run run.

“Hiểu Hiểu, chuyện của cô tôi đều nghe nói, tổng tài không ở công ty, cô đừng náo loạn, mau về nhà nghỉ ngơi đi.”

“Cô hiểu lầm rồi…”

“Có cần tôi giúp cô báo với người nhà ngươi hay y tá bệnh viện không?”

“Không phải như thế…”

An Hiểu Hiểu gấp đến độ sắp khóc, cố tình lúc này nữ thần Kaka [ Roman tử ] vang lên, cô đành phải trước nhận điện thoại.

“An Hiểu Hiểu, caravat của anh đâu?” Trong điện thoại truyền đến thanh âm thiếu kiên nhẫn của Hạng Thanh Lỗi.

“Đã đưa tới.” Cô nhược nhược nói.

“Anh có thấy em đâu nào?”

“Đồng sự không cho em lên, anh bảo thư ký xuống lấy đi.”

“Thư ký không rảnh, em đưa lên đi.” Nói xong lập tức cúp máy.

An Hiểu Hiểu ước gì có thể lấy điện thoại đập đầu chính mình, hôn mê liền quên đi, người này cũng quá không phân biệt rõ phải trái ! Biết rõ mấy lời đồn đại vớ vẩn về hai người bọn họ ở công ty rất huyên náo ồn ào, còn cứng rắn muốn cô đem caravat quái quỉ đến đây, anh thật sự là khinh người quá đáng a!

“Tiểu Chân, cô sắp xếp một chút, để tôi đi lên đưa đồ, không quá 5 phút tôi sẽ xuống.”

Tiểu Chân lộ ra ánh mắt thương hại, lập tức làm cho An Hiểu Hiểu lại muốn đập đầu tự vẫn.

“Hiểu Hiểu, tôi biết cô thực đáng thương, nữ nhân cam tâm bị đùa bỡn đến loại trình độ này còn không chịu thanh tỉnh, coi như là cái kì tích, nhưng mà cô không thể làm ảnh hưởng công tác của tôi nha! Cô nhanh chút đi đi, bằng không tôi thực sự sẽ kêu bảo vệ.”

An Hiểu Hiểu ở trong lòng hung hăng rủa mạ Hạng Thanh Lỗi, cắn răng chống đỡ tươi cười.“Không bằng cô theo tôi cùng đi lên, hoặc là để bảo vệ đi theo?”

“Hiểu Hiểu, tôi không giống cô, tôi thực sự cần công việc này, cô cũng đừng hại tôi.”

“Tôi cũng rất muốn đi a! Cầu cô để cho tôi đem cái caravat này đưa lên đi, tôi đưa xong sẽ đi ngay!”

Tiểu Chân ngắm cái caravat màu lam trong tay cô, nội tâm thầm nghĩ, này không phải là tín vật đính ước đại boss lưu lại cho cô ta chứ, cho nên mới muốn trăm phương nghìn kế sấm quan thông hành đi?

Đã biết trả lại tín vật đính ước, xem chừng hẳn là bệnh điên đã trị được rồi? Tiểu Chân nghĩ nghĩ, thái độ mềm hoá, rốt cục nguyện ý cho đi, bất quá vì bảo đảm, cô vẫn là đi theo An Hiểu Hiểu cùng đáp thang máy lên tầng cao nhất.

Đến tầng cao nhất, thấy nữ nhân viên của phòng thư ký nhìn mình bằng ánh mắt cổ quái, An Hiểu Hiểu thực sự muốn tìm một cái lỗ mà trốn đi.

Tiểu Chân thay cô gõ cửa, sau khi được cho phép, hai người một trước một sau vào văn phòng.

Hạng Thanh Lỗi ngồi phía sau cái bàn, vừa ngước mặt lên, mắt phượng lạnh lùng sắc bén lập tức bỏ qua Tiểu Chân đi ở đằng trước, nhìn An Hiểu Hiểu lui về sau, thấp thỏm không yên.

“Còn không mau đem lại đây!” Hạng Thanh Lỗi xem Tiểu Chân như không khí, ánh mắt nhìn chằm chằm nhìn An Hiểu Hiểu đang co đầu rút cổ.

An Hiểu Hiểu im lặng, chậm rì rì đi qua, cách cái bàn, đem caravat vẫn còn cuốn lại chỉnh tề đưa cho Hạng Thanh Lỗi.

Hạng Thanh Lỗi chậm chạp không nhận lấy, khóe mắt hơi hơi cong lên, lộ ra ý cười xấu xa, An Hiểu Hiểu cảm thấy không ổn, đang muốn cấp tốc lui lại –

“Lại đây đeo giúp anh.” Hạng Thanh Lỗi trước mặt Tiểu Chân ra lệnh cho An Hiểu Hiểu.

Tiểu Chân lập tức hóa đá, An Hiểu Hiểu cắn môi dưới, ủy khuất đi qua, Hạng Thanh Lỗi an ổn thư thái ngồi trên ghế sofa, thoáng nâng lên cái cằm thon gầy, lộ ra hầu kết khêu gợi.

Tay nhỏ bé chậm rãi kéo cao caravat sọc ngang, trái lật phải tìm, nhìn thế nào cũng không thấy vết bẩn, An Hiểu Hiểu hồ nghi trừng mắt phượng của mĩ nam hồ ly.“Caravat không bẩn mà!”

“Đã dính một ít cà phê làm sao không bẩn?” Hạng Thanh Lỗi rũ mắt nói.

“Ở đâu?” An Hiểu Hiểu trợn to hai mắt, cố gắng tìm một lần nữa, rốt cục nhìn thấy một vệt cà phê nhỏ như hạt đậu ở chỗ rất kín.

“Thấy không?”

“Cái này đâu tính là bẩn! Rõ ràng là không nhìn thấy!” An Hiểu Hiểu thật muốn dùng caravat treo cổ nam nhân này lên.

“Anh nói đổi thì đổi, em thật lắm lời!”

An Hiểu Hiểu rất quen thay anh cởi ra caravat, đặt trên khuỷu tay, lại một lần nữa thay anh đeo lên caravat màu lam vừa mang đến.

“Tốt lắm.” Hạng Thanh Lỗi mỗi sớm trước khi đi làm đều sẽ gọi cô dậy, vẫn là tự tay cô thắt caravat cho anh, anh mới bằng lòng. Mấy ngày gần đây làm nhiều thành quen, An Hiểu Hiểu thật dễ dàng đeo lên cho anh.

Hạng Thanh Lỗi mỉm cười chăm chú nhìn cô, khuôn mặt tươi cười dào dạt đắc ý, khó kìm lòng nổi khuynh thân hôn miệng cô thượng cười hình cung một cái, cô cả kinh che miệng lui về sau.

Ánh mắt thoáng hướng qua bên cạnh, Tiểu Chân vẫn hóa đá tại chỗ như cũ, phỏng chừng không lâu nữa sẽ lưu truyền thêm một phiên bản bát quát mới cho xem, An Hiểu Hiểu thực sự rất muốn khóc nga!

“Thực ngoan, về nhà chờ anh tan tầm.” Hạng Thanh Lỗi xoa bóp hai má trắng noãn của cô một chút, làm như không có việc gì trở lại bàn tiếp tục làm việc.

Những lời này vừa nói ra, Tiểu Chân hung hăng hít một ngụm khí, lập tức giống như phát cuồng chạy vội rời đi, An Hiểu Hiểu vừa thấy cái bộ dáng kia, chính là bộ dáng chuẩn bị trở về phòng tiếp tân tường thuật trực tiếp.

“Anh cố ý !” An Hiểu Hiểu quay đầu trừng Hạng Thanh Lỗi.

“Hồ nháo cái gì? Mau về nhà đi.” Hạng Thanh Lỗi cười trộm.

“Tại sao bảo em đem caravat cho anh, họp liền họp, liên quan gì đến caravat!”

“Tức giận sao?”

“Đương nhiên tức giận, vì sao luôn muốn sai khiến em làm mấy chuyện kì quái này?”

“Em là vợ của anh, anh không nhờ em thì nhờ ai?”

An Hiểu Hiểu choáng váng, còn chưa có định thần, thắt lưng đột nhiên tăng một đạo sức nặng, thân mình bị Hạng Thanh Lỗi vừa ôm vừa bế ôm vào trong lòng.

“Chúng ta, chúng ta khi nào thì biến thành loại quan hệ này…” Bên má cô nổi lên hai đóa mây hồng.

“Từ lúc em bước vào nhà anh đã bắt đầu, chúng ta chính là loại quan hệ này.”

“Nhưng là chúng ta còn chưa có…” Kết hôn.

“Sẽ nhanh thôi.” Hạng Thanh Lỗi cười cười hôn đôi môi đỏ mọng của cô.

“Nhưng là…” Hai người không phải đã chia tay sao? Rốt cuộc là khi nào thì tiến triển đến bước này?

Tuy không có nhưng mà, An Hiểu Hiểu bị Hạng Thanh Lỗi ôm vào trong lòng đã ý loạn tình mê, ngay cả khóe miệng cong lên hạnh phúc đã bao lâu cũng chưa phát hiện, càng hồn nhiên không biết các tầng lầu khác đã bắt đầu điên cuồng tryền lưu các phiên bản đồn đãi mới nhất.

Không sai biệt lắm là nửa giờ sau, mọi người rốt cục kết luận — An Hiểu Hiểu lấy tự sát uy hiếp thành công, rốt cục như ý nguyện phù chính, Hạng Thanh Lỗi năm xưa bất lợi, chịu khổ vì bị nữ nhân điên phát rồ quấn quýt si mê…

Mọi người không nhịn được cùng cảm thán: Bi kịch a!

Lại là mỗ cái thần thanh khí sảng sáng sớm, An Hiểu Hiểu dựa má vào trên gối, thoải thoải mái mái nằm mộng đẹp của cô, lại bị tiếng chuông di động thình lình làm cho bừng tỉnh.

“Chưa dậy sao?” Hạng Thanh Lỗi cười cười hỏi.

“Ân……” Cô ậm ừ hai tiếng, mí mắt không định mở ra. Còn không phải tại anh, ngày hôm qua ép buộc cô đến chết đi sống lại, hại cô hôm nay ngay cả trận bóng NBA trực tiếp buổi sáng cũng bỏ lỡ.

“Đem áo khoác đến đây giúp anh.”

“Ngô, hôm nay ngày nghỉ không cần đi làm, đem đến đâu?” Cô xoa bóp đôi má, bắt buộc chính mình thanh tỉnh.

“Bọn anh ở nhà hàng, em đến đây đi.”

“Áo khoác ở đâu?”

“Ngay trên sofa, nhanh chút, đừng để anh chờ lâu.”

“Nga.”

Nô tính kiên cường An Hiểu Hiểu đã quen với việc đại lão gia vênh mặt hất hàm sai khiến, cúp máy, cô xoa xoa đôi mắt, xoay người xuống giường, tùy tiện rửa mặt chải đầu một chút, thay đổi áo thun cùng quần jean đơn giản, cầm lấy cái áo khoác màu xanh lam trên sofa, tóm lấy tờ tiền giá trị lớn đại lão gia bỏ ngay tủ để giày, ra khỏi nhà bắt taxi.

Ở chung đã ba tháng, giữa hai người đã bồi dưỡng được vô số ăn ý, mỗi lần anh ở bên ngoài gọi điện về muốn cô đem đồ đến, hơn phân nửa là đã sớm có âm mưu, ngay cả tiền taxi đều đặt ở chỗ dễ thấy nhất, dụng ý cũng quá rõ ràng đi?

Đến nhà hàng nổi tiếng xa hoa, An Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên người, do dự một lát mới bước vào.

Hạng Thanh Lỗi ngồi ở trong cùng, không cần vẫy tay, ngoại hình tuấn mỹ xuất sắc cùng với cảm giác tồn tại mãnh liệt của anh, An Hiểu Hiểu xa xa liền nhìn thấy, còn thực vô dụng bắt đầu phát bệnh háo sắc.

Vừa nghĩ đến nam nhân hoàn mĩ này, mỗi lần làm ông chủ sai sử cô, đều sẽ khàn khàn giọng gọi một câu vợ yêu, cô cũng rất cam tâm làm phu nô, thật sự rất lộ!

Cố tình lại yêu phải người này! Còn cách nào nữa đâu? An Hiểu Hiểu cười khổ thầm nghĩ.

Sau khi đến gần, mới phát hiện ngồi cùng bàn còn có một người phụ nữ cao nhã phong thái yểu điệu, có người ngoài ở đây, An Hiểu Hiểu không dám lỗ mãng, đưa áo khoác xong liền lặng lẽ chạy lấy người.

Hạng Thanh Lỗi một tay đã đem cô kéo đến trên đùi, cái eo mềm nhũn bị anh ôm, muốn chạy cũng không được.

Phát hiện người phụ nữ đối diện cao nhã mỉm cười đánh giá mình, An Hiểu Hiểu hai gò má nóng lên, giãy dụa muốn đứng dậy.

“Ngồi yên, đợi lát nữa té xuống anh cũng mặc kệ em.” Hạng Thanh Lỗi âm thầm nhéo eo cô một cái, cảnh cáo cô đừng hành động thiếu suy nghĩ.

“Anh có khách, em về nhà trước…” An Hiểu Hiểu nhỏ giọng nói.

“Không quan hệ, không cần để ý đến tôi.” Người phụ nữ khoát tay, tươi cười không hề giảm, như là rất vừa ý khi nhìn hành động thân mật của hai người.

“Vị này xưng hô thế nào?” An Hiểu Hiểu ngượng ngùng hỏi Hạng Thanh Lỗi.

“Ngoan, kêu một tiếng mẹ.” Người phụ nữ thay Hạng Thanh Lỗi trả lời.

“Nga, mẹ…” Má ơi! Suy nghĩ cả nửa ngày, thì ra là thái hậu tới! An Hiểu Hiểu sợ tới mức nhanh chóng xoay người ngồi xuống, nghiêm chỉnh ngồi ở một bên ghế dựa.

“Thực ngoan.” Mẹ Hạng cười cười, thuận tay từ trong cái ví lóng lánh trên đùi lấy ra hồng bao dày kinh người, không hề ngượng tay đưa cho An Hiểu Hiểu.“Đến, lễ gặp mặt, con nhận đi!”

Thái hậu ban thưởng, không thể không nhận, An Hiểu Hiểu trong lòng run sợ nhận lấy hồng bao, một bên Hạng Thanh Lỗi xem cô khó có khi nghe lời như vậy, ngứa tay lại vỗ nhẹ cái má trắng noãn của cô một cái.

Hạng mẫu tao nhã hớp một ngụm cà phê, chậm rì rì hỏi:“Cũng tới lúc nên đem hôn lễ làm cho xong đi.”

An Hiểu Hiểu nghe vậy hoàn toàn hoá ngốc, còn lại Hạng Thanh Lỗi cười cười nói:“Không bằng mẹ giúp chúng con chọn ngày đi! Chúng con đỡ phải vì chuyện này mà ầm ỹ không ngừng.”

Bọn họ khi nào thì vì chuyện này mà ầm ỹ không ngừng? Trừng mắt nhìn Hạng Thanh Lỗi trợn mắt nói nói dối, An Hiểu Hiểu hoài nghi chính mình có phải hay không từng bị người ngoài hành tinh bắt cóc, đã đánh mất một đoạn trí nhớ rồi.

Gặp hoàng đế gia cùng thái hậu hoà thuận bàn bạc việc tổ chức hôn lễ, tiểu cung nữ bị ném ở một bên hoàn toàn là dư thừa, hảo vô tội hảo ủy khuất.

An Hiểu Hiểu không nhịn được, giật nhẹ tay áo Hạng Thanh Lỗi, nhỏ giọng hỏi:“Chúng ta đã bàn chuyện kết hôn khi nào?”

Hạng Thanh Lỗi mắt phượng nhìn cổ tay, cười nói:“Anh đưa lễ vật cầu hôn em đều đã nhận rồi, còn muốn chối?”

“Gì? Lễ vật cầu hôn?” An Hiểu Hiểu cả người đều choáng váng.“Em nhận khi nào? Em thế nào không nhớ rõ?”

Hạng Thanh Lỗi gõ cái trán cô một cái, cầm lấy áo khoác cô đem đến, từ trong túi áo lấy ra một hộp gấm, An Hiểu Hiểu hai mắt trợn trừng, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra.

“Anh bỏ thứ này vào khi nào thế?” An Hiểu Hiểu lên án.

“Là em mang đến, làm sao lại hỏi anh?” Hạng Thanh Lỗi cười đến như mộc xuân phong.

Oan uổng a a a… Cô căn bản là bị tính kế có được không!

An Hiểu Hiểu phẫn hận bất bình trừng anh, Hạng Thanh Lỗi không chút bị ảnh hưởng, thuận tay mở ra hộp gấm, bên trong là một chuỗi trân châu mượt mà tuyết trắng, châu nối tiếp châu, ở giữa là một viên kim cương lung linh, còn là hình trái tim.

An Hiểu Hiểu đã yêu thích sợi dây chuyền này từ ánh mắt đầu tiên, hai mắt đầy lửa giận ban đầu liền loé lên hào quang vui mừng.

Đợi chút… dây chuyền trân châu! Chẳng lẽ là sợi dây chuyền trân châu bị cô làm mất trong truyền thuyết?

Cô tìm vài tháng, thế nhưng hiện tại đang êm đẹp nằm ở trong hộp, này này này… này là thế nào?

“Không vui sao?” Hạng Thanh Lỗi khóe mắt cười đến cong cong, nhìn thấu suy nghĩ trong mắt An Hiểu Hiểu, rõ ràng là tặc tặc cười gian, cười dâm đãng, cười trộm!

An Hiểu Hiểu im lặng, gật gật đầu hào phóng thừa nhận.“Thích.” Sau đó hai tay đưa lên trước, chờ hoàng đế gia tự tay ban thưởng.

Hạng Thanh Lỗi lấy ra dây chuyền, tự mình giúp cô đeo, cuối cùng, còn nhẹ nhàng hôn bên gáy cô.

An Hiểu Hiểu nhẹ vỗ về trân châu trên cổ, lộ ra ngượng ngùng cười yếu ớt, thẹn thùng thấp hỏi:“Em đeo có đẹp không?”

“Đẹp lắm.” Hạng Thanh Lỗi ánh mắt sủng nịch, tươi cười ấm áp, sờ sờ đầu cô, như là chủ nhân ở vỗ về sủng vật.

Mẹ Hạng cười nói:“Tốt lắm tốt lắm, hôn lễ làm nhanh lên! Đỡ phải hứng mấy tin đồn làm lòng người hoảng sợ.”

An Hiểu Hiểu nghe xong thật sự quẫn bách, không cần đoán cũng biết thái hậu chỉ lòng người hoảng sợ là vì cái tin đồn kia, còn không phải chính là bi kịch nữ nhân điên quấn quýt si mê Hạng Thanh Lỗi, viên chức ở công ty vẫn bàn như mở chợ…

“Ân, nhanh làm thôi!” An Hiểu Hiểu dùng sức gật đầu, sờ sờ dây chuyền trân châu trên gáy, ngọt ngào nở nụ cười.

Mấy động tác nhỏ liên tiếp này, Hạng Thanh Lỗi đương nhiên không bỏ qua, nghi ngờ cùng bất an lâu nay, rốt cục trở thành hư không, An Hiểu Hiểu rốt cục bị anh gắt gao nắm giữ, tâm rốt cuộc thoát không khỏi bàn tay anh.

Ban đêm, An Hiểu Hiểu thế nào cũng không chịu tháo ra dây chuyền trân châu, ngay cả lúc lửa nóng triền miên còn không quên nhắc nhở Hạng Thanh Lỗi đừng làm hỏng dây chuyền, chọc Hạng Thanh Lỗi phát ghen.

“Ô… Nhẹ một chút a… A…” An Hiểu Hiểu ôm đặt thân thể cường tráng trên người, hai chân trắng noãn kẹp chặt eo mông Hạng Thanh Lỗi, để cho anh có thể đem vật nóng to lớn thâm nhập càng sâu.

“Thích anh như vậy với em khôngs?” Hạng Thanh Lỗi cắn hôn tuyết nhũ run run, liên tiếp tập kích chỗ mẫn cảm của cô, làm cho cô không rảnh phân tâm mà vuốt ve dây chuyền.

“A… Em yêu anh… Lỗi… Thực sự rất yêu anh… A a” An Hiểu Hiểu biết đây mới là lời anh muốn nghe, tận lực dùng giọng nói ngọt ngấy dâm mị lớn tiếng ngâm nga.

“Anh cũng yêu em, Hiểu Hiểu.” Hạng Thanh Lỗi cảm thấy mỹ mãn, ở trong cơ thể cô tận tình phóng thích chính mình, cảm thụ hoa tâm ướt át. Tâm liền co rút lại.

Cao trào chậm rãi tan ra, bình tĩnh trở lại, hai thân mình còn ôm lấy nhau, An Hiểu Hiểu mê loạn ý thức dần dần hấp lại, cô giật giật, giãy dụa muốn anh rời khỏi cơ thể mình.

“Em lấy cái này, anh đi ra ngoài trước đi.” An Hiểu Hiểu đẩy đẩy bả vai Hạng Thanh Lỗi, hơi thở vẫn cứ có chút suyễn.

Hạng Thanh Lỗi không quan tâm cô, mông cố ý động vài cái, chọc cô yêu kiều khinh ngâm không ngừng.

“Chờ một chút a… Em muốn lấy lễ vật cho anh…”

Vừa nghe đến hai chữ lễ vật, Hạng Thanh Lỗi quả thực dừng lại động tác xâm nhập lần hai, phân thân vẫn cứng rắn như cũ quyến luyến rời khỏi hoa tâm ướt át, làm ẩm ướt một mảng đệm giường.

An Hiểu Hiểu lỏa thân mình đứng lên, từ trong ngăn kéo bàn trang điểm lấy ra một cái túi giấy, sau đó trở lại trên giường, còn chưa có nghĩ ra phải giải thích thế nào về lễ vật này, đã bị Hạng Thanh Lỗi đoạt lấy.

Giấy gói nhanh chóng bị bóc ra, hộp gấm lam nhung bên trong dần lộ ra, ánh mắt Hạng Thanh Lỗi dần dần hiện lên ánh sáng nhu hòa.

An Hiểu Hiểu hai tay che lại khuôn mặt đỏ bừng.“Cái này so với Montblanc bình thường anh vẫn đeo không thể so sánh, nhưng mà cũng là em dùng hai tháng tiền lương để mua…”

“Cái túi này nhìn thực quen mắt, em mua khi nào vậy?” Hạng Thanh Lỗi nhớ ngày đó hai người tan rã trong không vui, An Hiểu Hiểu chính là cầm chặt túi giấy này rời đi.

“Chính là… ngày chia tay đó.” An Hiểu Hiểu xuyên thấu qua khe hở ngón tay vụng trộm xem xét anh, quan sát phản ứng của anh.

“Vì sao đưa cái này cho anh?” Hạng Thanh Lỗi biểu cảm không nhìn ra hỉ giận, chính là ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn cô.

“Bởi vì… Thường Nhạc nói, tặng đồng hồ chính là muốn nắm giữ thời gian của người kia, bá chiếm mỗi phút mỗi giây của đối phương, cho nên em…” Quá mất mặt nga, cô không nói được nữa a!

“Em tưởng nắm giữ thời gian của anh, muốn bá chiếm mỗi phút mỗi giây của anh?”

“Ừm.”

Hạng Thanh Lỗi mắt phượng hơi hơi si ngốc, phi thân đè lên người An Hiểu Hiểu không hề phòng bị, khuynh thân hôn cô đến ý loạn tình mê, hồn phách phi thật xa, cả trái tim đều thùng thùng đập loạn.

Anh không cách nào hình dung nỗi kinh ngạc cùng vui mừng như điên trong lòng, chỉ có thể thông qua hành động để biểu đạt. An Hiểu Hiểu này thật sự là chỉnh ảnh thảm mà! Nếu ngày đó cô sớm một chút lấy ra lễ vật, sớm một chút nói rõ ràng tâm ý của cô, anh làm gì phải đi một vòng lớn như vậy mới đem được cô đến bên người.

“Anh không vui sao?” An Hiểu Hiểu cắn cắn môi sưng đỏ, mắt to ánh lên vô tội.

Hạng Thanh Lỗi không hề chống đỡ được biểu cảm đáng yêu như vậy, tiến vào cơ thể ấm áp ẩm ướt của cô một chút, hàm trụ vành taiô , nỉ non nói lời yêu ngọt ngào.

“Sau này mỗi phút mỗi giây của anh đều là của em, mỗi phút mỗi giây của em cũng đều là của anh.”

An Hiểu Hiểu mặt đỏ tim đập, hai tay trắng mịn ôm chặt Hạng Thanh Lỗi, thuận theo gật gật đầu, kéo mặt anh xuống, chủ động hôn lên môi cười của anh.

Ai! Thầm mến thực sự thực đáng ghét, nhưng là phiền não rồi cũng đến ngày ngọt như mật. Về phần tám trăm ba mươi hai nguyên đáng chết kia, ân… Mượn sợi dây chuyền trân châu này gán nợ đi, thật sự rất có lời, ha ha!

Hoàn