Thâm Thâm Lam

Chương 48: Thừa nhận




Tác giả nhắn lại

Sau đó chính là Tiêu Tiếu ở bên cạnh chiếu cố.

Trở lại phòng bệnh, nhìn thấy hộ sĩ đang dặn giò gì đó. Cô yên lặng đi vào phòng, hộ sĩ vừa nhìn thấy, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Cậu xem bạn gái cậu quan tâm cậu đến nhường nào, tối hôm qua ngang ngạnh đòi trông coi cậu bằng được.” Trạch Viễn nhìn thấy cô, lại không thấy bóng người nào sau lưng cô, trong lòng có chút mất mác, Ngôn Sơ làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho anh như vậy chứ.

Anh nở một nụ cười thản nhiên, nhìn về phía Tiêu Tiếu, cô quả là rất vất vả, khuôn mặt có chút xanh xao, đôi mắt xinh đẹp lẳng lặng nhìn anh. Hộ sĩ nhìn thấy hai nười liếc mắt đưa tình nhìn đối phương, cười khẽ thức thời đi ra ngoài.

Tiêu Tiếu chậm rãi ngồi lên giường, nhẹ nhàng cầm lấy tay anh. Cô biết trong lòng anh nhất định rất khổ sở, anh luôn luôn để ý đến cảm nhận của người khác, cho dù bản thân có bị ủy khuất, anh cũng không nhẫn tâm làm tổn thương người thân. Mà những chỉ trích vừa rồi của Ngôn Sơ khác nào đấm một phát thật mạnh lên mặt anh, anh bị người bạn tốt nhất chỉ thẳng vào mũi mắng là dối trá, loại cảm giác này, cô hiểu được, cũng giống như lúc trước anh chỉ trích cô đê tiện vậy. Có lẽ không làm cho người ta phải nặng lời với mình, thì trong lòng cũng không khó chịu như vậy, bị người mà mình quan tâm để ý nhất nói như vậy, tim liền như bị dao cắt, không thể ngoan cố coi bản thân như điếc được, không muốn nghe cũng phải nghe bọn họ chỉ trích.

Trạch Viễn nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Tiêu Tiếu, cẳm giác lòng có chút an ủi, tuy rằng anh không thể nhận được sự tha thứ của Ngôn Sơ. Chính là, còn có cô, anh vốn đã không thể quay đầu lại rồi, chỉ vì lựa chọn trong lòng mình lần này, anh chỉ có thể đối mặt tất cả mọi trở ngại. Anh biết, chờ đợi bọn họ không phải là con đường thuận buồm xuôi gió, có tể tưởng tượng ra cô luôn như vậy mà thành thực đối mặt với con tim của mình, lòng anh lại vô cùng cảm động, không thể tiếp tục làm cho cô bị thương nữa.

Cô không sai, sai chính là anh, thiết nghĩ đem tình yêu tiếp tục giấu kín, không cho phép trái tim rung động, sẽ không có cảm giác, cũng sẽ không làm tổn thương người bên cạnh mình, chính là, đây mới là điều ích kỷ nhất, rõ ràng là tim đã rung động, lại phải đè nén thật sâu, không thể thành thực đối mặt Tiêu Tiếu, cũng không thể chuyên tâm yêu Tú Viện, mà điều này đối với cả hai cô gái đều không công bằng. Tất cả mọi dối trá đều bị bới tung ra ánh sáng, nguyên tường là vì tốt cho Ngôn Sơ, cuối cùng lại là thương tổn cậu ấy.

Không thể như vậy nữa, nếu anh không thể quên Tiêu Tiếu, vậy cũng không được đi lừa gạt Tú Viện nữa. Tuy rằng hiện tại thừa nhận sẽ khiến cô thống khổ, nhưng so với tương lai ở cùng một chỗ, lại bị cô phát hiện ra trước sau trong lòng mình chỉ có một người con gái, khi đó đau đớn so với hiện tại sẽ gấp đến mấy trăm lần. Anh vẫn đànhb phải phụ Tú Viện, phụ sự trông đợi của mẹ.

Tiêu Tiếu nhìn thấy lo lắng không ngừng trong mắt anh, tâm trạng cũng trầm xuống theo, anh thực sự lại do dự sao? Lại muốn từ bỏ cô? Cô khẩn trương ôm chặt lấy anh, miệng càng không ngừng nói: “Trạch Viễn, đừng lại đẩy em ra nữa, đừng đuổi em đi nữa!” Lúc này đây, vô luận anh có đuổi cô như thế nào, cô cũng tuyệt đối không buông tay, cho dù nói cô vô sỉ, cô cũng đã quyết định rồi, cô không thể một lần nữa thừa nhận đau đớn mất đi anh..

Trạch Viễn yêu thương mà vuốt ve khuôn mặt cô, mỉm cười, “Chuyện giữa anh và Ngôn Sơ, anh sẽ từ từ giải quyết. Cái chính là làm sao anh có thể để cho em đi chứ?” Anh cố ý nhíu nhíu mày, “Em hại bọn anh trở mặt, anh còn không đem em gắt gao cột lại bên người, thì không phải anh còn phải mệt nhiều sao?” Nói xong còn cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm trọng.

Tiêu Tiếu nhìn thấy nghiêm túc trên mặt anh, chậm rãi tiêu hóa lời nói của anh, trong lòng lại bỗng chốc giống như nở hoa, anh là đang chế giễu cô! Anh cư nhiên dám đùa giỡn cô. Lo lắng trong lòng Tiêu Tiếu đã tan biến, sự hài hước khác thường của anh khiến cô chấn động.

Cô cũng kiên định, không thể hiện ra ngoài vui mừng như điên của mình,vẫn giữ vẻ mặt lo lắng, cau mày, “Chính là,không được nha, em không muốn vì em mà anh phải khó xử, hiện tại là Ngôn Sơ, còn có người nhà của anh thì làm sao bây giờ? Bọn họ nhất định sẽ không cho phép anh và em cùng một chỗ!” Tiêu Tiếu cố ý giả bộ sầu lo, bộ dạng khó xử, nặng nề mà thở dài một hơi,” Ai..... Xem ra em vẫn là quên đi, em không thể hại anh trở mặt với người nhà được.”

Nói xong, mặt liền xoay đi, chuyển sang một bên lại lộ ra một tia quỷ dị, đúng lúc, thử xem trong lòng anh rốt cục có cô hay không.

Không đợi cho mông cô kịp rời khỏi giường, hai tay Trạch Viễn đã gắt gao đem cô ôm vào trong ngực, đổi lại thành anh lo lắng: “Tiêu Tiếu, đừng đi!” Giống như sợ hãi cô thực sự rời xa anh vậy, lòng anh cũng trở lên căng thẳng, “Anh sẽ không đuổi em đi nữa, cho dù là người nhà hay là bạn bè của anh phản đối, anh cũng sẽ không bao giờ buông em ra nữa! Tin tuởng anh.”

Trạch Viễn hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên anh có cảm giác mãnh liệt như vậy, nghĩ muốn nắm chặt cái gì đó, vì cô, anh nguyện ý đối mặt với tất cả sự chỉ trích.

Thật lâu mà không nghe được chút đáp lại nào, chỉ cảm thấy Tiêu Tiếu nhào vào trong lòng mình, mãnh liệt va chạm vào tim chính mình, cô không muốn? Vì cái gì mà không trả lời.

Anh nhẹ nhàng mà nâng Tiêu Tiếu dậy, nhưng đổi lại là một đôi mắt đang mỉm cười, cô một mực đang cười trộm! Cô quả thật đang đùa giỡn anh, cô căn bản là không thật tình muốn đi. Thì ra anh mới là người bị mắc mưu. Trên mặt anh lộ rõ một tia xấu hổ,vừa rồi rất khẩn trương mà ôm cô vào lòng.

Nụ cười trên mặt Tiêu Tiếu dần dần nở rộ, trong lòng giống như vừa uống mấy tấn mật ngọt vậy, thật sự vui đến chết. Anh cuối cùng cũng nói, anh sẽ không buông cô ra lần nữa! Oa, những lời này khi rơi vào lòng cô, thực sự làm cho cô mau chóng hôn mê, thực hạnh phúc, thực sự rất hạnh phúc!

Tiêu Tiếu vui vẻ mà nhìn anh, trong mắt tất cả đều là khuôn mặt anh tuấn của anh, lông mày dày rậm, đôi mắt dài có đuôi, cái mũi cao anh tuấn, còn có đôi môi hồng hào kia, càng xem càng thích, thật sự mới hiểu được cái gì người tình trong mắt luôn là Tây Thi nha, nhìn mãi cũng không có chán. Trong lòng vẫn muốn thử anh, nhếch môi cười khẽ: “Làm sao bây giờ?” Mặt lộ vẻ phiền não mà nhìn anh.

Trạch Viễn không biết vì cái gì mà cô phiền não, hồi hộp hỏi thăm: “Cái gì làm sao bây giờ?”

Tiêu Tiếu chậm rãi tới gần mặt anh, ghé vào tai anh mà nói nhẹ nhàng đến mê say, nói ra phiền não của mình: “Em lại muốn hôn anh!”

Trạch Viễn nghe thế, đột nhiên mặt liền đỏ bừng lên, bên tai cũng bắt đầu đỏ. Thì ra sự lo lắng của cô còn có nghi ngờ nào khác, lại không nghĩ rằng điều cô muốn lại là cái này. Cả người anh đều thấy không tự nhiên, vẫn không có thói quen giống như cô trực tiếp đề cập tới khát vọng trong lòng ra ngoài mặt. Cố tình quay đầu hơi rời xa cô một chút ít: “Hiện tại, lúc nào cũng có người đi vào.”

Tiêu Tiếu khẽ cười: “Thật sự nha! Em thích nhất là hôn anh. Môi của anh thực mềm, thực ấm áp, giống như kẹo ngọt, hơn nữa miệng anh còn có cỗ hơi thở thản nhiên thơm mát, nhất định là bình thường do anh hay uống trà, loại hương vị này, em rất thích!”

“Tiêu Tiếu.” Trạch Viễn vội vàng che miệng của cô lại, không cho cô tiếp tục nói gì thêm nữa, toàn thân anh dường như đã đỏ au như một con tôm vậy. Cô lại lớn mật như vậy, tất cả mọi ý nghĩ trong lòng đều đem nói ra hết.

Tiêu Tiếu nhẹ nhàng mà cầm lấy tay anh, yên lặng nhìn anh, thật sự rất thích anh, trong lòng như đang vang dội một tiếng yêu, tình yêu kia cứ cuồn cuộn mà dâng lên, dường như thế nào cũng không đủ vậy.

“Trạch Viễn, anh còn chưa có chủ động hôn em nha!” Tiêu Tiếu nhẹ nhàng cắn cắn môi, trong lòng toát lên một cỗ khát vọng mãnh liệt “Anh có thể hôn em một chút hay không?”

Tim Trạch Viễn đập nhanh đến nhộn nhạo, nhìn thấy khuôn mặt đang đến gần sát của cô ánh mắt không thể không bị thu hút bởi cánh môi mềm mại mà đỏ mọng của cô, trong đầu lại nhớ tới cảm giác sáng nay bị nó đè nặng, trong lòng bỗng có một dòng điện nhanh chóng chạy qua, anh cũng rất muốn nếm lại lần nữa chút tư vị ngọt ngào kia. Lý trí chậm rãi thuận theo, miệng chậm rãi gần sát khát vọng trong lòng, anh cũng rất muốn hôn cô.

Thực nhẹ nhàng, chạm một cái, thoáng đã rời đi, rồi chậm rãi mới bao trùm lên. Trạch Viễn cuối cùng cũng chậm rãi hôn lên cánh môi cô, quả nhiên vẫn ngọt ngào và mềm mại như vậy. Tiêu Tiếu bị động mà tiếp nhận nhu tình của anh, tùy ý anh khơi dậylên ôn nhu ngọt ngào cho chính mình.

Anh rốt cục cũng chủ động hôn cô, không phải là do cô bắt buộc, trong lòng vì việc này mà mừng như điên, lại áp lực kích động trong lòng, chậm rãi hưởng thụ nụ hôn từ cánh môi mềm của anh.

Thật lâu sau đó, Trạch Viễn mới nhẹ nhàng buông cô ra, nhìn thấy khuôn mặt mê say của cô, trong lòng có một trận kích động, cô thực sự đẹp quá, làm cho trái tim anh hơi hơi run rẩy, cô gái này làm cho tất cả mọi người đà ông đều mê luyến, mà lại đơn phương yêu anh.

Tiêu Tiếu cũng chậm rãi mở mắt, khóe miệng thỏa mãn mà chậm rãi cong lên. Thật sự là không thể không thương anh, tuy rằng là không thể mang lại cho cô một nụ hôn nồng nhiệt, lại khiến cho cô lần đầu tiên được hưởng thụ nhu tình của người mà mình yêu thương nhất, chậm rãi đè nặng cánh môi cô, chậm rãi để cho tình yêu ngấm vào, loại cảm giác hạnh phúc này so với một nụ hôn kích động lại càng làm người ta say. Đơn giản là, anh dùng phương thức ôn nhu nhất để nói yêu cô.

Tiêu Tiếu tưởng chừng như hạnh phúc đến độ bay lên trời, ngây ngốc mà nhìn đôi mắt có chút xấu hổ của anh, nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh, ngón tay xoa xoa mày anh, mắt anh, mũi anh, chậm rãi vẽ phác thảo nên khuôn mặt anh, khuôn mặt mà mỗi đêm cũng không mấy lần biến mất này, giờ phút này ngay tạo trước mắt, bày ra rõ ràng ngay dưới bàn tay. Quan trọng nhất là, anh yêu cô.

“Khụ khụ khụ,” một trận ho nhẹ quấy nhiễu giây phút mật ngọt của hai người.

Bọn họ đồng loạt nhìn về phía người đi tới, là bác sĩ và y tá. Trong lòng cũng không thể không biết xấu hổ, buông đối phương ra, ngồi xa hơn một chút.

Bọn họ cười khẽ, đôi tình nhân này ngọt ngào khiến người ta phải hâm mộ, nhưng thực sự là trai tài gái sắc, thực sự xứng đôi.

“Anh ấy thế nào rồi? Vết thương trên đùi đã không chảy máu nữa rồi.” Bác sĩ một bên nhìn vết thương vủa Trạch Viễn, một bên ghi chép vào báo cáo. “Anh ta ngày hôm qua hít phải chút khí thải, cho nên thực yếu, hôm nay hẳn là không sao nữa rồi. Các người muốn ở bệnh viện tĩnh dưỡng, hay vẫn muốn về nhà nghỉ ngơi?”

Tiêu Tiếu nhìn Trạch Viễn, trong lòng do dự, anh có thể trở về nhà sao? “Anh ấy xuất viện sẽ không xảy ra việc gì chứ?”

“Anh ấy chỉ bị thương ở chân, chỉ cần anh ấy không dùng chân bị thương bước đi, khiến cho miệng vết thương nứt ra, mặt khác không có vấn đề gì.” Bác sĩ gật đầu, thực sự vết thương của anh có thể ở nhà tĩnh dưỡng.

“Vậy giúp tôi làm thủ tục xuất viện đi.” Trạch Viễn mở miệng, có lẽ về nhà vẫn là thuận tiện nhất, còn có rất nhiều công việc cần giải quyết, hơn nữa như vậy cũng không làm cho người nhà phát hiện ra anh đã xảy ra chuyện.

“Trạch Viễn” Tiêu Tiếu nhìn thấy ánh mắt kiên định của anh, cũng chỉ đành gật đầu. Quay ra nhìn bác sĩ nói, “Bác sĩ, có cần ngồi xe lăn hay không?”. Cô vẫn là lo lắng rằng ở nhà sẽ không ai có thể chăm sóc cho anh.

“Uhm. Cho anh ấy một cái nạng, ở cửa bệnh viện có bán đó. Nhớ rõ nhất định không được dể chân anh ta chạm vào nước, nếu không miệng vết thương sẽ bị nhiễm trùng. Hơn nữa, nhất định phải đúng giờ uống thuốc. Tốt nhất là nên có người trông coi anh ta.” Bác sĩ dặn dò kỹ lưỡng.

Tiêu Tiếu gật đầu, đem toàn bộ lời dặn dò của bác sĩ mà nhớ kỹ.

Bác sĩ giao cho Tiêu Tiếu đi làm thủ tục xuất viện, Trạch Viễn nhìn cô mỉm cười, làm cho cô yên tâm hơn thì cô mới cùng bác sĩ và y tá đi ra ngoài.

Ngày hôm qua đã thanh toán hết tiền viện phí cùng tiền trị liệu, sau đó nhận một đống thuốc, còn có chút thừa lại. Cô chạy nhanh tới cửa bệnh viện mua ngay một chiếc nạng, trở lại trong phòng, thu dọn đồ dùng của Trạch Viễn, nhìn thấy trên người anh đang mặc quần áo bệnh nhân, cô liền giơ tay giúp anh thay đồ.

Trạch Viễn vội vàng muốn tự mình thay, Tiêu Tiếu khẽ cười, anh còn không có thói quen được người khác chăm sóc. Đem quần áo bỏ ra, đóng lại chốt cửa đi ra ngoài.

Cho đến khi Trạch Viễn ở bên trong lên tiếng, cô mới đẩy cửa vào, đem quần áo gấp lại cho vào bọc to. Sau đó cẩn thận mà nâng anh dậy, đưa cho anh cây nạng, Trạch Viễn chậm rãi chống đỡ đứng lên. Tiêu Tiếu đưa thêm một chiếc nạng khác cho anh, mang theo va ly, giúp anh chậm rãi đi ra ngoài. Anh cố gắng không để sức nặng của bản thân đè lên vai cô, dùng hết sức ghì chặt nạng ở bên kia.

Tiêu Tiếu đỡ anh chậm rãi ra bên ngoài bệnh viện, chạy nhanh đón một chiếc xe, giúp đỡ anh từ từ ngồi vào bên trong, cẩn thận đóng cửa lại. Sau đó bảo lái xe mở cánh cửa bên kia, lái xe vốn ngại phiền toái, bảo Tiêu Tiếu len vào bên cạnh anh, Tiêu Tiếu liền quát anh ta: “Không thấy anh ấy đang bị thương không thể dịch sang chỗ khác sao?” Lái xe đành phải đi ra sau đem cửa xe mở ra, Tiêu Tiếu ngồi vào, cẩn thận không động đến cái chân bị thương của Trạch Viễn.

Sau đó bảo lái xe lái về nhà.