Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 50: Em đang tiến về phía anh




LY THỨ 50

Tác giả: Thất Bảo Tô

Biên tập: TBB

Hôm sau, sau khi đưa Cảnh Thắng tới công ty, Vu Tri Nhạc xin nghỉ một ngày với Trương Tư Điềm.

Cô phải về nhà lấy ít đồ.

Điều khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn là Vu Trung Hải vẫn chưa ra ngoài, hãy còn ở nhà. Ông đứng bên ao nước nhỏ cạnh sân trời, lẳng lặng trồng một cây thông nhỏ.

Tính ông vốn nóng nảy, nghe nói giống ông nội đã qua đời như đúc. Nhưng việc kinh doanh cây cối ngược lại là di truyền chút sở thích của bà nội.

Vụ cãi vã đêm 30 khiến mối quan hệ cha con hai người từ tủ lạnh thăng cấp lên thành dòng sông băng.

Vu Tri Nhạc liếc Vu Trung Hải một cái, không chào hỏi mà đi thẳng lên lầu, trở về phòng ngủ của mình.

Cô lấy chiếc chìa khóa rỉ sét nhỏ trong túi hương treo trên tủ đầu giường ra. Sau đó quay trở về bàn đọc sách, nhét chìa khóa vào lỗ nhỏ, muốn vặn một vòng nhưng phát hiện làm thế nào cũng không xoay được.

Một tay khác nghi ngờ kéo ra, ngăn kéo kia lại được lôi ra dễ như trở bàn tay.

Vu Tri Nhạc rút tập tài liệu màu trắng bên trong ra, vừa muốn kéo sợi dây trắng bên trên xuống, cô phát hiện điểm kì lạ... Cách buộc dây này hoàn toàn trái ngược với cách bình thường của cô, cô có thói quen buộc ngược chiều kim đồng hồ.

Máu xông lên đầu, Vu Tri Nhạc thấy tóc mình cũng như bốc cháy.

Cô lấy hết tất cả đồ đạc trong ngăn kéo kia ra, cầm lấy rồi bước nhanh xuống nhà.

Vu Trung Hải đã trở về phòng lớn, xách bình nước ấm đến bên cạnh bàn, tự rót cho mình ly trà.

Vu Tri Nhạc dừng ở bên cạnh bàn.

Ầm!

Một tiếng vang lớn nổi lên, cô hung dữ ném ngăn kéo kia xuống mặt bàn, vì dùng lực rất lớn nên đồ bên trong cũng tung ra.

Cốc nước trước mặt Vu Trung Hải cũng sánh ra, ông không nhịn được giật mình.

"Làm gì vậy!" Vu Trung Hải tức giận.

Vu Tri Nhạc liếm răng cấm, cố gắng ổn định lại hơi thở dồn dập, cô hất cằm chỉ ngăn kéo trên bàn: "Bố lại cạy ngăn kéo của con?"

Bố Vu không phủ nhận, chỉ nói: "Bố tìm đồ."

"Bố tìm cái gì? Hỏi con là được." Vu Tri Nhạc bình tĩnh nhìn ông, có thể việc này không thể khiến người ta liên tưởng tới những chữ như "lui một bước trời cao biển rộng", mà lại giống kìm nén cuồng phong, mưa rào thấu xương: "Cần gì phải như kẻ trộm."

"Tạm thời không cần." Bố Vu cầm cốc trà lên, giọng chế giễu: "Bố trộm đồ của con? Con có chút lương tâm đi, trước kia mẹ cho tí tiền tiêu vặt cũng giấu giếm định bỏ nhà ra đi, sao chưa nói mình là kẻ trộm."

Vu Tri Nhạc hừ cười, rút ra tập tài liệu kia, giơ lên chất vấn: "Còn lục cả cái này ra? Tìm gì mà phải lục ra?"

Cô đập món đồ trong tay xuống, cười lạnh: "Một xu cũng không có, chắc là thất vọng lắm nhỉ?"

Bố Vu nghiêng đầu, trên môi nổi lên chút khó tin, nụ cười có phần co rút: "Vu Tri Nhạc, chú ý thái độ nói chuyện của con một chút."

"Được thôi, bố." Vu Tri Nhạc gọi ông: "Sao bố lại lục đồ của con?"

Cô nói lời khắc nghiệt nhất có thể: "Cần ra ngoài làm việc mà, nên vào phòng con gái vơ vét, có thể vơ vét bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu."

Ngực bố Vu phập phồng, hàm răng giật giật, ném luôn cốc trà trên bàn đi. Ông giận không kiềm chế được, vành mắt sắp nứt ra, mặt đỏ phừng phừng: "Mày mẹ nó nói cái gì?!"

Vu Tri Nhạc nghiêng đầu, né người, nhạy bén tránh cốc thủy tinh ông ném tới, cốc đó đập vào mặt tường bên cạnh cô.

Choang...

Mảnh thủy tinh bắn ra khắp nơi.

Có mảnh sượt qua mu bàn tay Vu Tri Nhạc, nước trà nóng bỏng bắn lên gò má cô.

Vu Tri Nhạc chậm rãi lau mặt, cong môi: "Bố cho là con vẫn như trước kia?"

Bố Vu chống bàn, phổi vì tức giận cũng phát đau: "Mày từng thay đổi sao? Đồ vô ơn!"

"Con vô ơn?" Vu Tri Nhạc nhìn ông: "Con thay bố trả nợ, giờ trả lại cho con là được rồi."

Nhắc tới chuyện này, bố Vu giận không có chỗ phát tiết: "Mày nằm mơ đi! Ai nuôi lớn mày?!"

"Có bố sao?" Vu Tri Nhạc đưa một tay ra: "Trả lại tiền đi, sau đó con không ngại mang cái mác vô ơn này."

"Mày có ý gì?" Mi tâm bố Vu nhíu mặt, nhìn bàn tay cô thoải mái chìa đến mặt mình, sau đó cười ha ha hai tiếng: "Tao sắp quên mất, bây giờ mày đi theo người có tiền rồi. Đeo đồng hồ kim cương trên tay, cũng dám tỏ vẻ giàu có, khó trách không cần lén lút giấu tiền nữa. Kề cận người giàu tốt đấy, không coi ông bố này là người nữa rồi."

Vu Tri Nhạc nghe thì thấy nực cười, hỏi ngược lại: "Bố từng coi con là người không?"

"Bố từng tôn trọng con chưa?" Nhớ lại lúc trước, đều là những cơn ác mộng kinh hoàng.

"Lục trộm ngăn kéo, xem trộm nhật kí của con, trói lại đánh bằng roi da, cấm túc nửa tháng, bố có coi con là người không? Hay là chính bố cũng không để mình làm người?"

"Hổ dữ còn không ăn thịt con, súc vật còn hơn bố!"

"Tao súc sinh? Mày cả ngày mang suy nghĩ bỏ trốn với cái thứ âm nhạc buông thả đó, tao còn phải quỳ xuống ba dập chín cầu mày ở lại?"

Bố Vu trừng mắt tới sắp rớt ra ngoài, ông kéo khóe miệng: "Sao tao lại có loại con gái như mày? Trước kia dây dưa với tên nghèo kiết xác không làm việc đàng hoàng, giờ làm người tình được bao dưỡng của giám đốc? Mặt mũi đều bị mày ném đi rồi!"

Vậy bố đi nhanh lên, khuất mắt trông coi." Lông mày Vu Tri Nhạc hơi động: "Chúng ta đều như vậy."

"Đây là nhà tao!"

"Đây là phòng con!"

Nhìn dáng vẻ hùng hổ dọa người của con gái, Vu Trung Hải thấy xa lạ không thôi.

Dù gì ông cũng là người đứng đầu trong nhà, dù ai thấy cũng phải lễ độ ba phần, con gái trong trí nhớ ông là thế nào?

Gầy nhỏ, yên tĩnh, trầm mặc ít nói, bị oan ức cũng chỉ biết cắn răng, nuốt nước mắt vào trong. Mà bây giờ, cô đã có thể không khách khí đối chất với ông, thậm chí giống như trước đó là cãi vã, sỉ nhục ông. Sắc mặt hững hờ của cô như lưỡi dao hậu sinh khả úy. Cùng chung huyết thống, khi con dao kia lia qua, còn tàn nhẫn hơn ông năm đó.

Mệt mỏi to lớn cuốn lấy toàn thân, hai chân bố Vu như nhũn ra.

Ông già thật rồi, là con hổ giấy không mang nổi gánh nặng. Không, đến hổ giấy ông cũng không đủ tư cách, phô trương thanh thế cũng vô ích. Ông đã sớm không hàng phục được con ngựa nhỏ quật cường này rồi.

Ông bỗng không muốn so đo thứ gì, cũng không muốn tranh cãi tới đầu rơi máu chảy, càng không muốn đối mặt với Vu Tri Nhạc. Thế nên, ông xoay người đi ra ngoài.

Vì không muốn để mình trông như già yếu, không nơi nương tựa như chó nhà có đám, Vu Trung Hải ngẩng đầu rảo bước ra ngoài. Ông thử một chút thì phát hiện ngay cả hơi sức rời đi mình cũng không có.

Vu Tri Nhạc bình tĩnh lại, lẳng lặng nhìn bóng lưng bố trong chốc lát, mở miệng: "Quét chỗ cốc bố vừa ném đi."

Sau đó cầm ngăn kéo bước lên hành lang.

Lúc xoay người, hốc mắt Vu Tri Nhạc đã đỏ một vòng lớn. Cô cũng không biết đây là khoái cảm trả thù hay cảm giác chua xót thương hại.

Nhưng ý niệm bao năm trong lòng cô lại càng rõ rệt. Dù nhổ có tận gốc có đau điếng người, cô cũng phải rời khỏi nơi này, không quay đầu lại.

___

Buổi trưa, Vu Tri Nhạc về thành phố, cô ngồi ở một quán cà phê trong tòa nhà gần tòa nhà Cảnh Nguyên.

Khó có được thời gian rảnh rỗi vào buổi chiều, cô gọi cho mình một cốc nước ép dâu tây và lê.

Người phục vụ rót cho cô cốc trà chanh trước, Vu Tri Nhạc nói tiếng cảm ơn. Cô mở điện thoại lên rồi vào phần tin nhắn, tìm được tin nhắn từ nhiều tuần trước của công ty âm nhạc Cảnh Nguyên gửi tới.

Trong tin nhắn, ngoài địa chỉ công ty âm nhạc Cảnh Nguyên còn có số điện thoại di động của tổng giám Lâm Hữu Hành.

Cau mày nhìn chuỗi số nhỏ nghiêng nghiêng kia, cô đặt ngón trỏ lên, nhấn gọi. Để điện thoại kề bên tai, tiếng "tút tút" bên kia kêu hai tiếng thì có người nghe: "A lô, ai vậy?"

Đây là giọng nữ trung tính, trầm ổn, đôn hậu, nghe rất thoải mái, giống như những hạt thóc vàng được phơi trên mặt đường trước cửa hàng vào mùa thu vậy.

Vu Tri Nhạc hơi mím môi, cổ họng động một chút, nói: "Xin hỏi có phải tổng giám Lâm không?"

"Đúng vậy, cô là...?"

Vu Tri Nhạc im lặng một giây: "Xin chào, tôi là..." Dừng một chút, cô nói: "Vu Tri Nhạc."

Nghiêm An vừa đề cử, chắc bà ấy đã nghe tới tên cô rồi.

"À..." Quả nhiên, đối phương kinh ngạc kéo dài giọng, có chút bất ngờ: "Là cô sao, xin chào cô Vu."

"Chào tổng giám Lâm."

Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng điệu vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Tôi cho là cô sẽ không liên lạc với chúng tôi."

"Xin lỗi, thời gian suy nghĩ có hơi lâu."

Lâm Hữu Hành là một tiền bối tính tình không tệ, lại tiếc người tài: "Không sao, Nghiêm An từng ba hoa về cô với tôi rồi. Tôi rất muốn gặp cô."

Chọn ngày không bằng gặp ngày, bà ấy nói: "Hôm nay tôi vừa vặn đang rảnh, buổi chiều cô đến công ty một chuyến nhé?"

Nghe cái tên đó, Vu Tri Nhạc hơi chần chừ, nghĩ một lúc mới nói yêu cầu của mình: "Tổng giám Lâm."

Cô im lặng, hít hơi: "Tôi xin mạo muội đề nghị thế này..."

"Cô nói đi."

Vu Tri Nhạc khẽ cắn môi dưới, cô biết mình đang khẩn trương nhưng vẫn cố gắng ổn định: "Tôi và bà có thể gặp riêng không?"

"Không có phương tiện tới công ty?" Lâm Hữu Hành hỏi.

"Cũng không phải."

"Được chứ." Người phụ nữ đáp thoải mái: "Tất nhiên là được, để cô tới công ty chẳng qua có đủ thiết bị, cô có thể hát để tôi đánh giá trực quan tài nghệ của cô."

"Buổi chiều nay tôi cũng có thể hát." Vu Tri Nhạc bổ sung: "Tôi mang đàn ghi-ta đi gặp bà."

Đầu bên kia sửng sốt, cười: "Được, ngoài ghi-ta cô còn chơi nhạc cụ nào không?"

"Đàn điện tử, harmonica." Vu Tri Nhạc đáp chân thành: "Cũng biết một chút."

"Cái này tốt đấy." Thấy bên kia có người gọi, lúc này Lâm Hữu Hành hẹn thời gian: "Cô Vu, khoảng 3 giờ chiều chúng ta gặp nhau đi. Gặp ở đâu thì tôi sẽ nhắn tin cho cô."

"Được."

"Vậy hẹn gặp lại, rất mong được nghe cô hát."

"Được."

Bên kia cúp máy.

Vu Tri Nhạc thở dài một hơi, tất cả các dây thần kinh dường như cứng lại cả một thế kỷ.

___

Ngồi ở quán cà phê nửa tiếng, Vu Tri Nhạc chuẩn bị trở về lấy đàn ghi-ta đi bảo dưỡng.

Trên đường thấy tòa nhà Cảnh Nguyên, cô ngẩng đầu, nheo mắt đánh giá kiến trúc tòa nhà sáng loáng, cao vút tận trời này.

Tầng 56 là tầng nào?

Cô cúi đầu lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn WeChat cho Thắng Cún: "Anh ở đâu?"

Đối phương trả lời rất nhanh: "Công ty."

Vu Tri Nhạc cong môi cười một tiếng: "Làm gì?"

Thắng Cún: "Còn có thể làm gì, đi làm cũng nhớ em."

Anh lại hỏi: "Em thì sao? Đang làm gì?"

Vu Tri Nhạc không trả lời tin nhắn bằng chữ, chỉ gửi một icon vui vẻ.

Cô lần nửa ngẩng đầu nhìn về phía ánh sáng khúc xạ sáng chói trên tòa nhà, đáy lòng yên lặng trả lời.

"Em đang tiến về phía anh."

Hết chương 50.