Thâm Tình Trong Mắt Anh

Chương 23




Đáng ra mùa này tuyết đã rơi rồi, bên ngoài lại chỉ có mưa bụi, ánh đèn đường mờ mờ chiếu hắt lên những hạt mưa, khiến khung cảnh như mặt hồ gợn sóng, người đi bộ đều mất hứng quay về nhà, tiếng trò chuyện càng lúc càng xa dần, ngoài bờ tường vang lên tiếng đóng cửa, tiếng chào tạm biệt, bốn bề quay lại sự yên tĩnh vốn có.

Yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng mưa rơi trên lá. Diệp Mông không thấy vui khi mưa đến bất ngờ, cô chỉ cảm thấy đau lòng khi dùng cách này để khiến anh thỏa hiệp với mình, cô nhẹ nhàng cầm tay Lý Cận Dữ lên, nhìn người đang dựa bên bể cá, thấp giọng hỏi: “Cậu thật sự muốn thử hẹn hò với tôi?”

Lý Cận Dữ dường như không ngờ cô lại hỏi lại, hơi ngây người bất ngờ trong giây lát, rồi anh đứng thẳng người, lấy ra bốn chai bia từ trong cái rương lộn xộn, một tay cầm hết bốn chai, đặt lên bàn, ngồi ngang ngược trên ghế sofa.

“Chị không muốn thì thôi,” Lý Cận Dữ mở bia, uống một hơi, lấy điện thoại ra nhìn rồi lại vứt lên bàn, mặt không cảm xúc: “Xem như tôi chưa nói.”

Diệp Mông bước đến ngồi, khoảng cách gần hơn bình thường, làn da của hai người như dán vào nhau, Lý Cận Dữ cũng không ngồi dịch ra, chỉ làm như không có việc gì, tiếp tục uống bia.

Căn phòng nháy mắt như biến thành cái hầm bị người ta đổ than vào, không khí nóng hẳn lên.

Diệp Mông nhẹ nhàng lấy chai bia từ tay anh giấu ra sau lưng, thấp giọng dỗ dành: “Đừng uống nữa, bảo bối.”

Lý Cận Dữ không nói gì, cố chấp nghiêng người lấy chai mới.

Diệp Mông lập tức giữ nơi miệng chai, giữ lại cả bàn tay gầy gò ấm áp của anh, sự tiếp xúc quá rõ ràng, trong lòng như bị người ta dội nước nóng vào, gột rửa hết những cảm xúc không tên: “Tôi chỉ muốn hỏi, cậu thích tôi? Hay là bị kích thích vì Tiểu Cao?”

Anh hỏi lại: “Thế còn cô, cô thật sự thích tôi sao?”

Diệp Mông thành thật nói: “Tôi thích cậu chứ, nhưng nói thật, tôi đã từng thích rất nhiều người, cũng từng chịu tổn thương, lại đến tuổi này rồi, mà con gái vốn trưởng thành hơn con trai, cho nên bây giờ tôi rất lý trí trong chuyện tình cảm, không còn sống chết vì tình yêu nữa.”

Thực ra cách nhau có hai tuổi thôi, sao bị cô nói như thể nhỏ hơn đến 20 tuổi không bằng.

Lý Cận Dữ dựa ra sau, chân thả lỏng, bia để giữa đùi, bị tay của Diệp Mông giữ lại, anh cúi đầu, lồng ngực phập phồng, giọng nói nặng nề: “Chị trải qua mấy mối tình rồi?”

“Ba lần.”

“Đều là tình chị em?”

“Không phải.”

Lý Cận Dữ không hiểu phong tình, là người cứng nhắc chính hiệu. Anh dùng hai tay siết chai bia, nâng lên, hất tay cô ra: “Có lẽ là tôi thích cô, đến giờ tôi vẫn chưa rõ lắm.”

“Tôi không biết là do cô tốt với tôi quá, tôi không muốn nhường cô cho người khác, hay là mình thật sự đã thích cô rồi,” anh đưa chai bia lên, bình thản uống một hơi, cười tự giễu, không lấp liếm mà thẳng thắn nói: “Tôi không rõ, vì tôi chưa từng thích ai, đây là lần đầu tiên.”

“Tình đầu à, vậy thì sẽ hơi bị mãnh liệt,” Diệp Mông gật đù, hơi đăm chiêu, trêu anh: “Có điều 27 tuổi mà mới yêu lần đầu hình như muộn quá? Nói dối chứ gì, nhiều năm vậy rồi mà chưa từng thích ai á?”

Lý Cận Dữ vừa uống vừa nhìn cô, đáy mắt dạt dào sự trào phúng, vẻ mặt như kiểu “Mẹ nó, cô thừa biết mà còn cố hỏi.”.

Mắt anh đã hơi đỏ, Diệp Mông phát hiện hóa ra tửu lượng của anh không hề cao, mới hai chai đã đỏ cả mắt, cả người say khướt trên sofa, lười biếng nhìn cô, đến giọng nói cũng khàn đặc: “Cô về rồi sẽ không quay lại Bắc Kinh sao?”

“Cậu muốn quay lại à?” Diệp Mông rón rén rút bia khỏi tay anh, đặt lại bàn.

Lý Cận Dữ thả bàn tay trống không xuống, lần về từ Bắc Kinh này dường như khiến anh rất mệt, dựa đầu vào sofa, lấy khuỷu tay che mắt, hồi lâu mới khó chịu nói: “Không.”

Anh không biết điều hòa mở từ lúc nào, nhiệt độ cao dần lên, Diệp Mông cũng chịu không được phải cởi áo khoác ngoài, bên trong còn lại chiếc áo len cổ cao, bó sát tôn dáng người cân xứng cô cô. Cô nhẹ ấn ấn ngón tay rũ xuống của anh, thấp giọng hỏi: “Rất tủi thân sao? Chuyện ngày xưa?”

Trong phòng lẫn bên ngoài đều yên ắng, chỉ có tiếng mưa rơi trên cửa sổ.

Hồi lâu sau, Lý Cận Dữ vẫn che kín mắt, thấp giọng ừm một tiếng.

Diệp Mông cảm thấy anh rất nhẫn nại, bất kể cái gì cũng chịu đựng được. Rốt cuộc anh đã trải qua chuyện gì, mới trở thành chàng trai không dám ngẩng đầu lên như vậy.

Diệp Mông cầm tay anh, kéo cả khuỷu tay đang che mắt của anh xuống, dịu dàng thấp giọng nói: “Được rồi, tôi ở lại đây với cậu, cho đến khi cậu khá hơn.”

Tuy Lý Cận Dữ vẫn nhắm mắt, nhưng bàn tay được cô nắm lấy khép lại, ngón tay dài xuyên qua kẽ hở những ngón tay của cô, hai bàn tay đan chặt vào nhau.

Diệp Mông quỳ gối trên sofa, đầu ghé sát bên tai anh, thổi hơi vào, được đằng chân lên đằng đầu: “Em trai, chị hôn em được không?”

Lý Cận Dữ gác đầu trên sofa, mở to mắt, bất lực nhìn cô, bật cười: “Chị gái à, chị đừng gấp gáp thế có được không? Chúng ta mới xác lập quan hệ chưa đầy một phút nữa.”

Diệp Mông cũng đặt đầu cũng lên lưng ghế, vẫn quỳ hỏi: “Cậu với Giang Lộ Chi hôn nhau chưa?”

Lý Cận Dữ bỏ tay cô ra, ngồi dậy khỏi sofa, nhoài người lấy bia, uống một hơi, có hơi cạn lời nói: “Hôn rồi thì có thể ngăn cô không hôn tôi sao?”

Diệp Mông hừ một tiếng, xuống khỏi sofa: “Cậu đừng có giả bộ ngây thơ quá, người không biết còn tưởng tôi dụ dỗ con nít.”

“Tôi là con trai, giả bộ ngây thơ gì chứ,” Lý Cận Dữ vắt chéo chân, không nhịn được cười: “Cô cho tôi chút thời gian để thích nghi không được sao?” Nói rồi anh đứng lên, thuận tay lấy chiếc áo khoác mới vừa cởi còn vắt trên sofa phủ lên đầu cô không chút lưu tình, làm như đang phòng sói: “Lát nữa tôi đi viện thăm bà, giờ đi tắm, cô đừng nhìn trộm.”

Hừ!

Xem người ta là dê xồm chắc! Diệp Mông suýt chút nữa nghi ngờ mình cầm sai kịch bản, căm phẫn hét tên anh:  “Lý, Cận, Dữ!”

“Không được lấy áo xuống, nếu không một tháng nữa cũng không cho hôn.” Anh ở trong phòng ngủ, vừa tìm áo quần vừa nói.

Cửa phòng tắm bị hư từ lúc bà nội vấp ngã, một cơn gió cũng khiến cửa phát ra tiếng kêu nhức tai, anh đành dỡ đi luôn, đến giờ vẫn chưa lắp lại. Dù sao bây giờ nhà cũng chỉ có mình anh ở, lâu lâu Dương Thiên Vỹ có đến, mấy hôm đó thì anh sẽ cố gắng nhịn tắm.

Tuy anh không đến nỗi trong sáng quá, nhưng cũng không đến mức có thể để Diệp Mông quang minh chính đại nhìn mình tắm.

Anh lấy đồ xong bước vào phòng, lột sạch áo quần, còn mỗi quần trong, quay đầu nhìn Diệp Mông, người vẫn đang đội trên đầu chiếc áo của anh. Anh lại quay đầu về, lúc này phía sau mới vang lên tiếng nói: “Lý Cận Dữ.”

“Ơi?”

“Cậu đi bệnh viện hiến máu à?” Diệp Mông bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.

Tiếng nước chảy quá lớn, Lý Cận Dữ vặn nhỏ lại, chậm rãi thoa xà phòng: “Cô đến thăm bà nội tôi rồi?”

“Tôi ngửi ra được, áo khoác cậu có mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.” 

“Cô nói cô là quỷ hút máu nghe còn đáng tin hơn,” anh cười, “Như thế là có thể ngửi được trên người tôi thiếu mấy trăm cc máu.”

“Tôi cảm thấy tôi có thể, trên đầu cậu thiếu một cọng tóc tôi cũng cảm nhận được, cả người cậu bây giờ đều là của tôi, không có sự cho phép của tôi, không được đi Bắc Kinh hiến máu cho mẹ cậu nữa.”

“Được, không có lần sau.” Anh cúi đầu cười.

“Có phải cậu ở Bắc Kinh gặp chuyện gì rồi không?”

Từ sau khi anh về Ninh Tuy cũng chưa lần nào quay lại Bắc Kinh, thực ra anh biết anh còn âm ỉ một hy vọng với Bắc Kinh. Lúc đầu anh còn trốn tránh, trốn khỏi thành phố đó, trốn khỏi tất cả mọi người, nhưng bây giờ, anh nhận ra một lần làm đà điểu thì mãi mãi không thể ngẩng đầu.

Lúc đầu, là anh không muốn về. Còn bây giờ, là không thể về được nữa.

Bắc Kinh không phải là nhà của anh. Căn biệt thự của Lý Lăng Bạch giờ đây đã có người khác, bọn họ rất hòa hợp, rất hạnh phúc. Cả nhà cũng thay toàn bộ quản gia, bảo mẫu, chủ tớ tình thâm. Anh giống như một kẻ lưu lạc, xâm nhập vào lâu đài của bọn họ, lạc lõng 5 ngày trong một căn biệt thự tràn ngập tình yêu, anh hoàn toàn nhận ra rằng, mình thật sự không thể quay lại nữa.

Căn phòng của cậu bé đó bày những quyển sách anh đã đọc qua, bao gồm cả những cuốn về phương pháp loci.

Cậu bé đó, tư chất quá kém, Lý Cận Dữ chỉ nhìn hai câu, là biết trí nhớ và tư duy của cậu không quá cao, còn cần phải tăng lực tập trung và luyện tập nhiều, vì những quyển sách cậu nhóc đọc đều chưa lật đến trang thứ ba.

Nhưng anh thấy trên quyển vở là dòng chữ của Lý Lăng Bạch: “Con trai, con phải tin tưởng mình là giỏi nhất!”

Lý Lăng Bạch bây giờ như biến thành một người khác, dịu dàng, uyển chuyển. Sự đối đãi mà cậu bé kia nhận được bây giờ là sự ấm áp chưa từng có trước đây. Ngày xưa, những tình yêu mà Lý Tư Dương chưa nhận được, bây giờ đều nhường lại cho cậu bé đó hưởng.

Tối 30 Tết, hai người cãi nhau một trận tơi bời, Lý Lăng Bạch sợ anh không chịu hiến máu nữa, mới kêu người thu điện thoại anh lại. Lý Cận Dữ đành đi mượn điện thoại người trong bệnh viện.

“Cậu muốn tôi đến Bắc Kinh đón cậu sao?”

Lý Cận Dữ đã tắm xong, tóc còn chưa lau khô. Anh thay một chiếc áo phông sạch sẽ cùng quần thể thao rộng rãi, dựa vào sofa, hai tay đặt ở đùi, lắc đầu cười: “Không phải, là muốn hỏi cô, có thích ăn bánh ngọt tào phớ không, tôi nhớ trước đây có một tiệm bánh ngọt tào phớ  rất ngon, tôi và bạn vẫn thường hay lui tới, nhưng tôi tìm mãi cũng không có, chán thật.”

Diệp Mông im lặng nghe, ôm chiếc áo đầy mùi hương của cậu, nói: “Chậc chậc, xem ra trước đây vẫn là một thiếu gia giàu có nhỉ. Thế chắc mấy chị gái theo đuổi cậu xếp hàng dài đến núi?”

Anh nghiêng đầu bật cười: “Ừ, rất nhiều, có điều không ai quấn người đến như cô.”

“Cậu mắng tôi chứ gì, vừa nãy ai chủ động chứ, bây giờ tôi hối hận rồi, chị đây không chơi với cậu nữa.” Diệp Mông vứt áo khoác của anh sang, đứng dậy muốn đi.

Cánh tay bỗng nhiên bị giữ chặt lấy, Diệp Mông quay đầu lại nhìn anh.

“Giờ đổi lại tôi quấn lấy cô, được chưa?” Lý Cận Dữ cúi đầu nói, mấy giọt nước từ tóc lăn xuống yết hầu, chậm rãi lăn xuống cổ, thấm vào cổ áo anh, vô cùng gợi cảm. Chỉ thấy anh ngẩng đầu nhìn Diệp Mông, xấu xa nói: “Tôi cứ tưởng cô và Tiểu Cao hẹn hò rồi, còn định dụ dỗ cô chia tay.”

“Em trai à, tư tưởng của em hơi có vấn đề rồi,” Diệp Mông lập tức ngồi xuống, nói xong liền tức lên dù không biết là đang tức ai: “Bây giờ tôi thật muốn đánh chết Giang Lộ Chi, người mà hạ thấp đạo đức một lần là sẽ có lần thứ hai, như kiểu ngoại tình ấy, chỉ có 0 lần và vô số lần mới là khác nhau thôi. Cậu làm người thứ ba đến nghiện luôn rồi à? Bảo bối?”

“Bạn trai nào cô cũng gọi là bảo bối sao?”

“Cậu muốn đặc biệt sao? Tôi còn nhiều lắm, bảo bảo bối, bảo bối bối, bối bảo bảo, honey, last love, muscle baby?”

Lý Cận Dữ bắt đầu sấy tóc, nghe đến muscle baby còn run lên một trận, mặc kệ cô.

Diệp Mông đợi anh sấy tóc, dựa ở khung cửa, nghĩ đến nát óc nên sửa tên wechat của anh là gì, cuối cùng sửa thành một cái tên quê mùa, babybabybaby.

Lý Cận Dữ cười nhạt: “Cô đổi thành Justin Bieber càng tốt.”

“Thế cậu đổi tên tôi thành honeyhoneyhoney đi.”

“Không đổi.” Anh thờ ơ buông máy sấy xuống, nhịn không được mắng: “Quá lầy.”

Diệp Mông cảm thấy lúc này muốn gửi cho anh một cái nhãn dãn “đối phương không muốn nói chuyện và muốn xé bằng tốt nghiệp tiểu học của cậu”, ai ngờ, wechat hiển thị hãy gửi lời mời kết bạn, Diệp Mông bỗng nhiên tỉnh ra: “Lý Cận Dữ, cậu xóa wechat tôi?”

“Giờ cô mới biết? Xóa cả nửa tháng rồi,” Lý Cận Dữ cào cào tóc, đến chỗ sofa cầm di động lên, lạnh lùng nói: “Nửa tháng nay bay nhảy, đến một tin nhắn cũng không gửi cho tôi?”

Wechat toàn hiện thông báo, đều là của mấy nhóm chat, Lý Cận Dữ không thèm đọc, có điều kể cả có một người, anh cũng không đọc. Chả trách trước đây nhắn mãi anh không trả lời, hóa ra là anh không đọc.

Diệp Mông hỏi: “Cậu không đọc wechat sao?”

“Sao?” Lý Cận Dữ đang add lại wechat của cô.

“Tin nhắn ấy.”

Anh đi vào phòng, cũng không quay đầu lại, nói: “Ít đọc lắm.”

Diệp Mông đi theo anh, dựa người vào khung cửa, một lần nữa nhìn xung quanh căn phòng tràn ngập hơi thở của anh. Trong góc là đàn điện tử, hai giá sách không to không nhỏ nhét đầy thể loại sách, giường, tủ, một căn phòng nhỏ cứ thế cũng bày đầy đồ. Thực ra Diệp Mông cứ có cảm giác mâu thuẫn lạ lùng với phòng ngủ của con trai, bao gồm bạn trai. Cô cứ thấy không sạch sẽ, vừa bẩn vừa lộn xộn, không có cảm giác an toàn. Nhưng không biết có phải vì là phòng của anh không mà bỗng dưng cô cảm thấy căn phòng vừa sạch sẽ lại vừa có cảm giác an toàn, còn như bị kích động muốn chuyển hành lý vào ở trong này ngay vậy.

“Thế lỡ như có chuyện tìm cậu thì sao?”

“Có chuyện tìm thì có điện thoại,” Lý Cận Dữ lấy một chiếc quần ấm ra khỏi tủ, mặc lên, “Tìm trên wechat thì chỉ có muốn hẹn hò ấy ấy hoặc muốn mượn tiền. Cô muốn đi viện với tôi, hay là về nhà?”

“Cùng cậu.”

Lý Cận Dữ cách một cánh tủ, nhìn cô thật sâu, hồi lâu mới lấy ra một chiếc áo ấm cùng kiểu, vứt qua, rất lạnh lùng nói: “Thế thì mặc cái này vào, tối đến nhiệt độ còn hạ thấp nữa. Tôi yếu ớt lắm, không cởi áo đắp cho cô đâu.”

*

Bà cụ hồi phục rất tốt, đã sắp tiến hành đợt hóa trị thứ hai rồi, buổi tối bác sĩ lại đến tìm Lý Cận Dữ nói chuyện một hồi, ý là đã đến lúc cần nộp phí phẫu thuật rồi.

Nhưng Lý Cận Dữ lúc này cũng không thiếu tiền, lập tức chuyển cho bệnh viện 5 vạn.

Lý Lăng Bạch đưa anh 20 vạn, xem như là tiền hiến máu. Nếu không phải vì tiền, anh sẽ không chạy đến Bắc Kinh, thằng bé đó chết hay sống không liên quan đến anh, đó đều là báo ứng của Lý Lăng Bạch, anh vô tâm nghĩ.

“Cháu hẹn hò với Ba Đậu rồi?” Bà cụ ngậm quả chuối còn chưa nuốt xuống, thậm chí không tin vào tai mình, còn chọt chọt lỗ tai, như để nghe rõ ràng từng câu từng chữ của Diệp Mông.

Diệp Mông gật gật đầu: “Là cậu ấy nói trước.”

Bà cụ cuối cùng cũng nhìn thấy được ánh sáng cuối con đường, nước mắt nóng hổi rơi xuống, gật đầu lia lịa, kích động đến suýt chút nữa rơi răng giả: “Tốt, tốt....”

Con người Diệp Mông xưa nay làm gì, nói gì đều chừa cho mình ba phần, biết bà cụ có ý gì, sợ bà thất vọng, cảm xúc khó kiềm chế rồi ảnh hưởng đến việc trị liệu nên không dám nói quá nhiều, chỉ có thể nói: “Cứ hẹn hò đã, không hợp thì bà nội cũng đừng lo, chắc chắn sẽ có người hợp với Lý Cận Dữ thôi ạ.”

Ai ngờ bị Lý Cận Dữ đang bước vào nghe được, bà cụ lập tức nuốt  miếng chuối, mạnh mẽ xua tan đi không khí ngượng ngập: “Hợp, hợp chứ, hai đứa đều là trai anh tuấn gái thuyền quyên, là trời sinh một cặp, là lang bối vi gian(1).”

“..................”

Hai người xuống lầu, chuẩn bị tìm một chỗ để ăn cơm, Diệp Mông ngồi trong xe vật lộn hồi lâu, Lý Cận Dữ ngồi ở ghế phó lái thản nhiên nhìn cô vật lộn với chiếc xe đến chảy cả mồ hôi hột, không có ý định giúp đỡ.

“Giúp em với, bạn trai.”

Lý Cận Dữ quay đầu nhìn cô: “Chiếc xe nát này tôi cũng không hiểu.”

“..................”

Mẹ nó chứ tốt xấu gì chiếc xe này cũng 20 vạn, là Buick GL8 hạng sang chứ ít ỏi gì.

“Biết anh ngày xưa là thiếu gia rồi đấy.” Diệp Mông nói: “Vậy xin hỏi, thiếu gia muốn ăn gì đây? Cá hồi hay bít tết? Hay là chúng ta đến chuỗi nhà hàng lớn nhất trấn ăn đi? Em đặt chỗ trong vòng năm giây.”

“Lợi hại đấy,” Lý Cận Dữ cười qua loa lấy lệ: “Thế đến chuỗi nhà hàng đi.”

Diệp Mông nhấn ga, khí thế băng băng trên đường, những con đường chật hẹp cùng những tòa khách sạn san sát nhau bị cô bỏ lại phía sau, ánh mắt kiên định không dịch chuyển nhắm đến chuỗi nhà hàng hào hoa nhất!

Rẽ ngang rẽ dọc, năm phút đồng hồ sau, xe cuối cùng cũng an toàn đỗ đúng đích. Lý Cận Dữ nhìn ánh đèn sáng lấp lánh với biển hiệu: “Ăn vặt Phúc Kiến Sa Huyện.”

“Bây giờ đổi thành món cá hồi còn kịp không?”

*

Hai người bước vào, liền nhìn thấy Kiều Mạch Mạch ngồi ở trong góc, bên chiếc bàn nhỏ còn có hai chàng trai, nhìn có vẻ lớn tuổi hơn Kiều Mạch Mạch rất nhiều.

Kiều Mạch Mạch từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu, hai tên to con kia thao thao bất tuyệt, thấy Diệp Mông tiến vào, ánh mắt xấu xa nhìn chằm chằm vào đùi cô.

Diệp Mông và Lý Cận Dữ đưa mắt nhìn nhau, rất ăn ý tìm một vị trí cách bọn họ bốn năm chiếc bàn rồi ngồi xuống.

Hai người ngồi song song với nhau, Diệp Mông gọi hai phần cơm, lặng lẽ quan sát, ghé tai Lý Cận Dữ nói: “Hình như em anh bị người ta khống chế rồi.”

Lý Cận Dữ giả vờ nhìn thực đơn, cười cười, thơ ơ nói: “Có phải tà thuật gì đâu, ai có thể khống chế được nó, chỉ có bọn cho vay nặng lãi.”

Diệp Mông cúi đầu: “Là 50 vạn anh giúp con bé vay á?”

“Không phải.” Anh nhấp một ngụm trà, ghé tai cô thấp giọng nói: “Là con bé tự mượn, muốn nổi tiếng đến điên rồi, đi mượn tiền khắp nơi để công ty cho quay một đoạn video ngắn.”

“Anh không quản à?”

Lý Cận Dữ vứt menu sang một bên, quay đầu liếc nhìn, bàng quan nói: “Nếu anh quản, thì hôm nay nó đã không qua lại với đám người kia rồi, anh đã nói cả trăm lần, nó không nghe, cứ đi rước rắc rối về.”

Ai ngờ, đằng sau truyền đến tiếng ghế dịch chuyển, bọn chúng chuẩn bị dẫn Kiều Mạch Mạch đi, Diệp Mông lúc này mới chú ý trên tay bọn họ xách lỉnh kỉnh máy quay phụ kiện các thứ, mà Kiều Mạch Mạch thì nhìn giống như một linh hồn, vẻ mặt thừ ra, đi theo bọn họ.

Diệp Mông và Lý Cận Dữ bốn mắt nhìn nhau, đúng như lời bà nội nói, trời sinh một cặp, lang bối vi gian.

Diệp Mông bỗng  xốc bàn lên, hét lớn: “Lý Cận Dữ, tên vô lại này!”

Lý Cận Dữ lười biếng dựa vào thành ghế, chân thả lỏng, đang giả bộ chơi điện thoại, trưng vẻ mặt vô lại phối hợp với cô: “Lại sao nữa? Anh thì sao? Anh cũng có chạm vào cô kia đâu.”

(1) Lang bối vi gian: Con lang và con bối đều là loài thú gian ác. Ám chỉ hai người cấu kết với nhau làm việc xấu.