Thâm Tình Trong Mắt Anh

Chương 48




Những năm gần đây, bảo vật Trung Quốc thường xuyên bị lưu lạc nghiêm trọng, khó tìm thấy. Vì rất khó để kiểm tra xác nhận được bảo vật lưu lạc ở nước người có đi theo đường hợp pháp hay không. Ví dụ như “Trường Chung Đỉnh” cũng là bảo vật cấp quốc gia, trăm năm trước đã bị buôn lậu ra nước ngoài. Do đó, trong nước có rất nhiều người con yêu nước sẵn sàng tìm mọi cách để thu hồi lại quốc bảo này. Dù cho có phải bán nhà, lang bạt đầu đường xó chợ cũng phải bay sang nước ngoài một chuyến.

Nhưng thực ra cũng không đến mức phải làm thế, chỉ vì người mua bảo vật về được sẽ tăng giá trị của nó lên một cách mù quáng, không ít món đồ cổ vì được hội yêu nước thi nhau giành lấy trong cuộc bán đấu giá, hội sưu tầm đồ cổ cũng mù quáng quyết giành đến cùng, dẫn đến chúng được định với cái giá trên trời. Thậm chí còn có doanh nghiệp  thu hoạch lớn từ mức chênh lệch giá này.

Nhưng lần này “Trường Chung Đỉnh” bỗng dưng xuất hiện, lại là quốc bảo mang giá trị lớn, cũng không ai thèm quan tâm cục di vật văn hóa có khởi xướng hay không, những nhà sưu tầm có tiền trong nước đã lập tức ào đi Pháp như ong vỡ tổ. Hơn nữa lần này Thai Minh Tiêu và Câu Khải đồng thời xuất binh, chứng tỏ tình hình rất ác liệt. Cổ vật cấp cao khác hẳn với cổ vật thông thường, không chỉ khiến những nhà sưu tầm trong nước đổ xô vào mà ở nước ngoài, cũng có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nó như hổ rình mồi.

Hai người họ vội vàng rời đi, Diệp Mông nhận nhiệm vụ gấp rút, phải đứng ra chủ trì đại cục cho công ty. Tin tức này như gáo nước lạnh hắt vào những ngày ngọt ngào của Diệp Mông và Lý Cận Dữ.

Diệp Mông khó xử cúp điện thoại, quay về phòng. Lý Cận Dữ đang yên lặng đọc sách, còn ngâm nga một bài hát, thật hiếm khi.

Bài hát anh đang ngâm nga còn là một bài hát ngọt ngào, tương phản hoàn toàn với phong cách của anh

“summer holiday watch only on my way

Summer holiday babe em là bảo bối của anh.....”

Nhưng lại hay đến bất ngờ.

Xem ra tâm tình anh đang rất tốt, dường như cảm giác được ánh mắt chuyên chú của cô, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, ngoắc ngoắc tay, tiếp tục cúi đầu đọc sách, chậm rãi nói: “Qua đây.”

Diệp Mông đến ngồi lên đùi anh.

Lý Cận Dữ miết cằm cô, xoay qua xoay lại một lúc rồi lại tiếp tục đọc sách: “Em sao thế, không vui à?”

“Lần sau anh còn lấy vòi hoa sen xịt vào mặt em, em sẽ đình công.”

“Tại kỹ thuật của em quá kém, còn không cho anh có ý kiến nữa.”

“Lần này là tự anh đòi đấy nhé.”

“Được, anh sai rồi.” Anh đọc sách, mím mím môi, xin lỗi một cách rất không nghiêm túc.

“............”

Diệp Mông ngồi trên người anh, nghiêng mặt sang một bên, giả vờ giận: “Nhận lỗi quá nhanh, không có thành ý, em nghi ngờ sâu sắc là lần sau anh vẫn sẽ phạm lỗi.”

Lý Cận Dữ lấy tay xoay mặt cô về, hôn một cái, ngữ khí vẫn lười biếng: “Bảo bối anh sai rồi. Được chưa?”

Lúc này, tim cô đập thình thịch vì hai tiếng bảo bối, đúng là hoàn toàn cảm nhận được cái gì gọi là tim muốn nhảy ra ngoài. Nói đúng ra là cảm giác như đang bay lượn, máu huyết dâng trào, quay cuồng trong cơ thể cô. Cô rất ít khi có cảm giác này. Giây phút này giống như là.... cả bầu trời ngả nghiêng, trăng và sao như vun vút bay đến chỗ cô.

........

Diệp Mông không nỡ phá vỡ không khí này. Cả đêm đó cô đều lơ đễnh, cuộn mình trong lòng Lý Cận Dữ xem TV cũng không thấy cảm giác gì, nhét từng miếng khoai tây chiên vào miệng, lúc ăn đến gói thứ ba, bị Lý Cận Dữ lấy đi mất, giơ lên cao không để cô lấy được, cúi đầu hất cằm chỉ chỉ: “Môi nứt cả rồi kìa.”

Diệp Mông cầm điện thoại soi, quả đúng là nứt thật. Cô ngẩng đầu, chu môi: “Hôn một cái là hết.”

Lý Cận Dữ cười, cúi đầu hôn chụt lên môi cô: “Có cần gỡ cho em không?”

“Đừng, gỡ là nó lại lên cái mới.” Diệp Mông nói xong lại đứng dậy, mang dép, rồi sau đó là những hành động lặp lại cả buổi tối, uống nước, đi vệ sinh, uống nước, đi vệ sinh.....

Lý Cận Dữ không nói gì, kéo cô lại, ấn eo cô xuống ngồi trên người mình, không vui nói: “Em không ngoan ngoãn ngồi một lát được à.”

“Bảo bối, em muốn uống nước.”

“Đừng uống nữa, uống rồi lại đi vệ sinh.”

“Nhưng em khát.....”

Lý Cận Dữ trực tiếp hôn lên môi cô, một tay đỡ eo cô, một tay đặt phía sau gáy cô, đầu lưỡi tiến vào, thấp giọng dỗ cô: “Còn khát không?”

Diệp Mông lắc đầu: “Nhưng em muốn hút thuốc.”

“............”

Hai người đứng ở cầu thang cửa an toàn, nơi ánh trăng sáng lan tỏa. Dưới hàng cây là ánh trăng len lỏi.

Diệp Mông ngồi dựa vào tường, mờ mịt nhìn về phía cửa. Lý Cận Dữ thì ngồi trên lan can cầu thang. Một tay anh đút túi, một tay thả lỏng, giữa ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, nhưng rất lâu vẫn không hút, mặc kệ lửa cháy tàn thuốc một đoạn dài. Anh cúi đầu, không nói gì, chỉ nhìn cô.

Cả cầu thang là khói thuốc lượn lờ, mỗi người kẹp một điếu thuốc trong tay, im lặng. Từ sau đêm đó, hai người nói cai thuốc liền cai thuốc, nhưng chuyện này không phải nói cai là cai hẳn được, cho nên lâu lâu phải hút một hai điếu.

Diệp Mông ngẩng đầu, nhả một hơi khói, thuận miệng nói một câu: “Thực ra, bảo bối, anh có từng nghĩ sẽ liên lạc lại với hội Thai Minh Tiêu không? Dù sao thì, tình cảm giữa mọi người đều rất tốt.”

Lý Cận Dữ như hoàn hồn, tay hơi run lên, tàn thuốc rớt xuống, anh cảm nhận được, cúi đầu phủi tàn thuốc, mí mắt mỏng cũng cúi xuống, lãnh đạm nói: “Anh có em là đủ rồi.”

Diệp Mông ngây người, dựa vào tường nhìn anh, thuốc đã ngậm trong miệng nhưng cô mặc kệ nó cháy, không hề hút vào.

Lời này quá ngọt ngào, nhưng lại như tảng đá lớn đè nặng trong tim cô, trong nháy mắt không thể thở được.

Lý Cận Dữ thấy cô không nói gì, cúi đầu cười, cũng không hút thuốc nữa. Mãi đến khi thuốc trong tay tự tàn, mới hỏi: “Có phải anh khiến em thấy gánh nặng không?”

Diệp Mông cúi đầu, dập thuốc: “Không.”

Cô cảm thấy Lý Cận Dữ vẫn đang cự tuyệt tất cả mọi người, anh chỉ kéo cô vào trong thế giới của mình thôi, sau đó lại khóa nó lại. Mấy ngày nay, Diệp Mông luôn bên cạnh anh, không hề bước ra khỏi nhà. Cùng anh hôn môi, cùng anh đọc sách, làm anh cười, dỗ anh vui. Thoạt nhìn thì tình nồng ý đậm, gắn bó keo sơn, nhưng ở bên nhau kiểu này có hơi không bình thường.

Sau khi tình cảm mãnh liệt như thủy triều qua đi, sẽ chỉ còn những bãi đá ngầm gồ ghề, không bằng phẳng và phù sa trồi lên mặt đất.

Ở Bắc Kinh cô có bạn, có sự nghiệp, có những cuộc điện thoại gọi tới và những tài liệu không ngừng dâng lên. Nhưng chỉ có Lý Cận Dữ của cô là phải chịu đựng cô đơn và trống rỗng, đối mặt với những bãi bùn, đối mặt với những tảng đá ngầm dữ tợn.

Giống như lần trước, anh nhớ cô đến vậy. Hơn nữa, mấy ngày nay cả hai như hình với bóng, gắn kết keo sơn. Sợ là Lý Cận Dữ sẽ điên mất.

“Đợi em quay về từ Bắc Kinh là được thôi.” Ánh mắt Lý Cận Dữ hơi hoang mang, cúi đầu xuống, lấy chân dập thuốc, nhưng không nhìn cô.

“Lần này e là em không về sớm được nữa.” Diệp Mông thở dài một hơi, lại châm một điếu thuốc mới, rít một hơi rồi vứt bật lửa sang một bên: “Bảo bối, em không ép anh phải về lại Bắc Kinh, nhưng anh không cảm thấy anh không hề ăn nhập gì với nơi này sao? Anh thật sự thích nơi này? Hay chỉ là đang chạy trốn?”

Lý Cận Dữ không nói gì, xoay người lấy gói thuốc, châm lửa điếu thuốc cô đang ngậm rồi lại quay người về, giọng nói dần lạnh đi: “Em muốn nói gì?”

“Em hy vọng anh có bạn bè của chính mình, ngoại trừ em ra, vẫn có người có thể cùng anh chia sẻ buồn vui. Anh không nhận ra, cuộc sống hiện tại của mình chỉ xoay quanh em thôi sao?”

Anh cười nhạt: “Đúng là em thấy gánh nặng.”

Diệp Mông lập tức đưa tay lên thề: “Em thật sự không thấy thế, nếu anh có thể vui vẻ thoải mái như Dương Thiên Vỹ, thì dù anh có xoay quanh em thế nào em cũng không có ý kiến.”

Lý Cận Dữ nhìn cô, hỏi: “Có phải ngày mai em đi rồi không?”

“Ừm, nhưng không liên quan gì đến cuộc nói chuyện này, em chỉ sợ anh....” Diệp Mông không giấu gì anh.

“Sợ anh quá nhớ em, sợ anh quấn lấy em, đúng không?”

“Không phải.....”

“Anh sẽ không vậy nữa.”

Diệp Mông ngây người: “Hả?”

Lý Cận Dữ vẫn một tay đút túi, một tay kẹp thuốc, ngồi trên lan can. Dưới ánh trăng sáng trong như nước, anh ngẩng đầu, nhìn trần nhà hồi lâu, kiềm chế hết mọi cảm xúc lại, hít một hơi thuốc rồi nhả khói, từ miệng, từ mũi, chầm chậm tan ra, ánh mắt kìm nén kia rơi xuống người cô, nói: “Lần này anh sẽ không quấy rầy em nữa. Em nhớ anh thì điện thoại cho anh là được. Anh đợi em về. Bất kể bao lâu, anh đều đợi, được không?”

Diệp Mông thở dài một hơi, phát hiện lời mình như nước đổ lá khoai, giờ có nói gì đi nữa cũng không có ý nghĩa. Lý Cận Dữ sẽ chỉ cảm thấy cô sợ anh quấy rầy công việc của mình.

Tối đó, Lý Cận Dữ bất động, ngồi im lặng đọc sách đến 2 giờ. Anh kiềm chế hết sức để không nói lời nào, dù cho ngày hôm sau, trời có sập xuống thì lúc này anh vẫn làm đâu ra đấy, hoàn tất mọi việc xong mới đi ngủ. Chú mèo đầu tường kêu lên hai tiếng, ánh trăng treo lơ lửng bên chân trời, con hẻm yên ắng bắt đầu vang lên tiếng lục đục, anh mới tắt đèn.

Lý Cận Dữ hôn gọi Diệp Mông dậy. Diệp Mông còn đang mơ màng cuộn trong lồng ngực anh, tìm tư thế thoải mái, đầu vẫn vùi vào ngực anh, hấp thụ từng hơi thở trên người anh, thấp giọng nói: “Lý Cận Dữ, nếu anh nhớ em, có thể đến Bắc Kinh tìm em, em mua vé cho anh, bà nội và Bình An cứ gửi ở nhà em. Được không?”

“Ừm.”

Đừng nói là anh, lần này đến cô cũng không nỡ đi. Hai người ôm chặt nhau, như hai con cá cạn nước liều chết quấn quýt lấy nhau.

*

Một tuần sau.

Tin tức “Trường Chung Đỉnh” bị chuộc bởi một nhà sưu tầm người Anh tên là Oliver với số tiền 450 vạn đô la trở thành tin hot khắp các trang mạng. Dư luận trong nước xôn xao. Mà lúc này, một công ty đấu giá trong nước tên là Hạn Hải Lan Can bị đẩy lên hứng mũi sào từ phía dư luận. 

“Nếu không phải vì Hạn Hải Lan Can cứ cắn chặt không tha thì cũng không bị Oliver lợi dụng sơ hở.” Thai Minh Tiêu vừa xuống máy bay đã nhịn không được xả giận với người lái xe đến sân bay đón cả hai, Diệp Mông. Anh vừa bật điều hòa vừa nói: “Lý Lăng Bạch mấy năm nay làm việc càng ngày càng tiến thủ nhỉ.”

Diệp Mông sửng sốt: “Lý Lăng Bạch? Lần này bà ta đích thân xuất binh sao?”

Diệp Mông hoàn toàn không biết gì về tình hình lần này, nhưng vẫn nghe phong thanh tin tức về Hạn Hải Lan Can và Lý Lăng Bạch. Hạn Hải Lan Can là công ty đấu giá quốc tế nổi tiếng trong nước, công ty lớn mạnh, khách hàng toàn cầu. Nhưng đáng giận là sau nó là ngọn núi chống lưng – tập đoàn Hạn Hải.

Nếu không phải vì đợt này cãi nhau, Lý Cận Dữ mới nói hết cho cô nghe, nếu không cô còn không biết mẹ anh tên là Lý Lăng Bạch. Vì Lý Lăng Bạch làm việc đường hoàng, đúng mực, hợp tình hợp lý, cho nên lần thất thủ này, lại còn dẫn đến quốc bảo rơi vào tay nước Anh khiến danh tiếng của bà cũng bị suy giảm hẳn trong mắt doanh nghiệp trong nước. 

Thai Minh Tiêu vẫn canh cánh không nguôi vì đêm đấu giá đó: “Lần này “Trường Chung Đỉnh” thu hút rất nhiều công ty đấu giá trong lẫn ngoài nước, mà trùng hợp nhất là, ông cụ Hạn Hải Lan Can không được việc. Dưới Hạn Hải Lan Can có rất nhiều chi nhánh, nội bộ thì ngấm ngầm đấu đá nhau. Tôi đoán lần này Lý Lăng Bạch cứ cố chấp như vậy là vì muốn tranh công với ông cụ. Có điều, nếu không phải bà ta cứ cắn lấy không buông, giá sẽ không lên cao đến vậy. Đây là tình huống mà cục di sản văn hóa sợ nhất, giá cả cao thế mà còn bán ra nước ngoài, sợ là muốn mua lại món quốc bảo này cũng khó.”

Thai Minh Tiêu vẫn còn tức giận bất bình, nhịn không được chửi thề: “Mẹ nó, lúc tôi nghe nói Lý Lăng Bạch đi là tôi đã thấy đau đầu. Công ty nhỏ như chúng ta không so được với bọn họ, công ty như họ vừa ra giá là đã mấy ngàn tệ. Lúc gọi đến 200 vạn, lão Câu đã quyết định bỏ luôn rồi, rất nhiều người Trung khác cũng bị ép bỏ cuộc. Vốn cứ tưởng bà ta sẽ không để rơi vào tay ai, nào ngờ cuối cùng lại xuất hiện đâu ra một ông lão người Anh. Cái kết cục này đúng ra tôi vạn vạn không ngờ đến.”

“Đây gọi là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.” Diệp Mông nói.

Nếu không cô cũng không ngờ đến, Lý Lăng Bạch là mẹ chồng cô, tuy bà ta không nhận Lý Cận Dữ.

Xe hòa vào dòng xe đông đúc, cả thành phố lên đèn, từng ánh sáng hoa lệ rơi vào tầm mắt. Câu Khải ngồi ở ghế sau, từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời, lúc này bất ngờ lên tiếng: “Hôm đó tôi gọi cho cô, sao cô phải tức giận thế.”

“Anh bị người ta cắt ngang chuyện tốt, anh có thể không điên lên không?” Diệp Mông bật đèn xi nhan, không vui vẻ gì nói.

Câu Khải nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình không tồi, còn thưởng thức cảnh đêm, vạch trần cô: “Đừng giấu nữa, nghe giọng cô thì chắc chắn đang cãi nhau với anh ta. Tôi nói với cô rồi, người chồng này của cô không xứng với cô.”

“Thế à,” Diệp Mông không thèm quan tâm anh ta: “Anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ.”

Tuần này Lý Cận Dữ thật sự rất ngoan, ngoan ngoãn đọc sách, ngoan ngoãn đợi điện thoại, lâu lâu có gửi tin nhắn cho cô.

[LCD: Lấy đồ em phơi ngoài vườn vào cho em rồi.]

Diệp Mông thuận tiện hỏi một câu [Mông: Ừm, anh đang làm gì đấy?]

[LCD: Đọc sách.]

Qua một hồi, anh lại gửi thêm một tin nhắn nữa,

[LCD: Bà nội dùng son của em, anh giúp em thu lại toàn bộ son trong phòng tắm luôn rồi.]

[Mông: Không sao, cứ để bà dùng, em dùng không hết.]

[LCD: Bà lấy tô cho Bình An.]

[Mông:..........Bà nội và Bình An vui là được, bảo bối em đi họp đây.]

[LCD: Ừm, anh đi đọc sách.]

Sau đó thì không nói gì nữa. Anh thật sự không gửi gì cho Diệp Mông nữa, chỉ yên lặng đợi Diệp Mông làm việc xong thì điện thoại cho anh, lâu vậy rồi, chưa từng nổi nóng lần nào, chưa từng giận dỗi lần nào, ngay cả trang wechat cũng rất im ắng.

Rất lâu sau, Diệp Mông biết được tin từ bà cụ rằng quãng thời gian đó, Lý Cận Dữ không khó chịu, cũng không thật sự ngoan, mà là đang cố gắng học cách yêu Diệp Mông như một người bình thường.

“Có lúc thằng bé cũng rất nhớ cháu, đọc sách không vào, liền ngồi một mình ở ngoài vườn nguyên cả ngày.”

“Bà hỏi nó đang làm cái gì, nó bảo trong đầu nó hiện lên khung cảnh trong phương pháp loci, nó muốn đưa cháu vào khung cảnh đó, để sau này, mỗi lần nó nhắm mắt lại, đều có thể thấy cháu.”