Thâm Tình Vô Dụng

Chương 4




Ngày hôm sau quay lại quán bar, Lâm Dật Đường không ngồi ở quầy bar mà đổi địa điểm đến cái ghế mềm rất gần sân khấu.

Trình Nặc Đan thay nhân viên phục vụ cầm khay đi tới bàn Lâm Dật Đường, nghiêm trang nói: “Lâm tiên sinh, đây là rượu ngài gọi.”

Lâm Dật Đường thất thần “ừ” một tiếng.

Trình Nặc Đan tò mò quơ quơ tay trước mặt anh: “Tỉnh tỉnh, sao lại ngơ ngác như vậy?”

Lâm Dật Đường lúc này mới ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Trình Nặc Đan một cái, sau đó lại cúi đầu: “Một lát nữa nếu Hạ Nghiêu tới hỏi anh ở đâu…”

Trình Nặc Đan cướp lời: “Em liền nói anh không đến?”

Lâm Dật Đường: “Cậu liền nói anh ở đây.”

Trình Nặc Đan miệng tiện hỏi: “Nếu như hắn không hỏi thì sao?”

Lâm Dật Đường ngẩng đầu lên, biểu tình có vài phần mờ mịt: “Cái gì?”

Trình Nặc Đan lắc đầu liên tục, lúc quay người đi còn nói thầm: “Xong đời xong đời, mất hồn rồi.”

Thời điểm Hạ Nghiêu đến, trong quán bar đã rất đông người, chính giữa sân khấu có ca sĩ đang hát nhảy vui vẻ, Hạ Nghiêu quét mắt hai vòng không thấy Lâm Dật Đường đâu bèn đi tới quầy bar hỏi Trình Nặc Đan: “Lâm Dật Đường không tới sao?”

Trình Nặc Đan dựa theo lời dặn của anh chỉ vào góc nhỏ gần vũ đài: “Anh ấy ở đó.”

“Cảm ơn.” Hạ Nghiêu gật đầu đi tới.

Trước mặt Lâm Dật Đường bày nửa chén rượu, trong gạt tàn thuốc có không ít vỏ hạt dưa.

“Sao lại ngồi đây?” Ghế dựa mềm đủ chỗ cho hai người ngồi, Hạ Nghiêu bèn ngồi xuống bên cạnh Lâm Dật Đường.

Lâm Dật Đường cắn hạt dưa, ném vỏ vào gạt tàn thuốc lá, quay đầu nhìn hắn: “Ngày hôm qua anh uống nhiều rồi.”

Hạ Nghiêu: “Ừ.”

Lâm Dật Đường liền cầm lấy một hạt dưa nữa cắn cắn, dùng đầu lưỡi đưa phần hạt đẩy vào trong miệng.

Trong lòng anh không nói rõ được là tư vị gì, có khả năng Hạ Nghiêu không hề nhớ rõ tối qua đã nói những câu kia, chỉ có một mình anh nhớ, còn để ý đến vậy. Ban đêm nghĩ lại nhiều đến nỗi còn nằm mơ thấy những hình ảnh kiều diễm không thể nói ra thành lời, tất cả đều chỉ vì một câu nói của Hạ Nghiêu.

Lâm Dật Đường cho rằng mình đã trưởng thành rồi, hóa ra ở phương diện tình cảm anh vẫn còn quá ngây thơ.

Hạ Nghiêu cầm lấy chén rượu của Lâm Dật Đường nhấp một ngụm, tâm tư Lâm Dật Đường không ở nơi này, tự nhiên cũng không phát hiện ra.

Hạ Nghiêu đem chén rượu đưa đến bên mép Lâm Dật Đường: “Uống rượu không?”

Lâm Dật Đường môi khẽ chạm trên chén rượu, đôi mắt nhìn Hạ Nghiêu: “… Không muốn uống.”

Hạ Nghiêu giơ ly rượu lên uống cạn, có một giọt rượu nhỏ tràn ra, thuận theo cằm trượt đến cổ.

Đặt chén rượu xuống bàn, Hạ Nghiêu đột nhiên tiến lên trước song tay vẫn để trên cổ Lâm Dật Đường, trán cũng gác nhẹ lên vai anh.

Lâm Dật Đường thân thể căng cứng, không dám cựa quậy: “Hạ Nghiêu?”

Hạ Nghiêu ghé vào tai anh nói: “Coi như anh uống say.”

Lâm Dật Đường cầm lấy tay hắn đặt xuống.

“Nhìn xem, anh đã nói gì rồi?” Tay Hạ Nghiêu đặt chỗ khác, Lâm Dật Đường mất đi trọng tâm ngã trên người hắn. “Em dựa vào một chút, anh sẽ cứng lên.”

Lâm Dật Đường rơi vào một cái ôm ấm áp, bốn phía chợt tĩnh lặng, âm thanh náo động cùng hát hò đều biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch và tiếng hít thở.

Bọn họ ngồi ở rìa ngoài vũ đài, bên trong góc không có người nào chú ý tới, nhưng điều này không có nghĩa là hai người có thể trắng trợn làm “chuyện xấu”.

Đùi Lâm Dật Đường bị một vật cứng lớn đỉnh tới, lại bị Hạ Nghiêu đè xuống. Hơi thở trên người Hạ Nghiêu như bao vây bốn phía anh, Lâm Dật Đường vốn cho là mình đã đủ trấn định, nhưng mồ hôi hột dày đặc trên lưng, trên trán đều bán đứng anh rồi. Hạ Nghiêu cách lớp quần áo vuốt ve lưng anh, cảm xúc tê tê ngứa ngứa đó làm cho đôi tai anh càng đỏ lên trông thấy.

Rõ ràng không hề hôn môi, không hề làm tình, chỉ là tay đối phương mơn trớn lưng mình, anh liền không tự chủ được, hô hấp ngày càng dồn dập.

Tay Hạ Nghiêu vẫn luôn hướng lên trên dao động, cuối cùng dừng ở tóc anh, hắn đan tay vào mái tóc, đầu cũng thuận theo mà hạ thấp xuống, hai má cọ cọ mặt anh.

Bầu không khí đang phi thường ám muội, Hạ Nghiêu chợt nói: “Lâm Dật Đường, em châm lửa làm anh ngày càng cứng, em phải dập lửa giúp anh.”

Lâm Dật Đường: “…”

Trên đài ca sĩ còn đang hết mình hát những ca khúc hot, mọi người cũng hết sức hưởng ứng thét gào. Lâm Dật Đường đột nhiên tỉnh táo lại, tiếng bình rượu va chạm cùng âm thanh huyên náo lại lần nữa truyền vào lỗ tai, kích thích thần kinh của anh.

Lâm Dật Đường dựa gần Hạ Nghiêu ngồi dậy, một tay đặt tại khe hở giữa hai chân Hạ Nghiêu.

Lâm Dật Đường: “Hạ Nghiêu.”

Hạ Nghiêu cúi đầu, Lâm Dật Đường ngẩng đầu lên kéo cổ áo hắn xuống hôn.

Lâm Dật Đường kỳ thực không thích nụ hôn triền miên ẩm ướt gì đó, anh luôn không hiểu tại sao các đôi tình nhân đều thích trao đổi nước bọt với nhau, một ít nước bọt lộ ra khóe miệng, đầu lưỡi quấn quýt phát ra âm thanh xấu hổ, trong miệng tràn vào nước bọt dư thừa, cổ họng liền nhốn nháo nuốt xuống…

Tay Hạ Nghiêu thủ sẵn trên đầu Lâm Dật Đường, không cho anh rời đi, hô hấp dần dần trở nên khó khăn, ồ ồ thở dốc cùng ngực phập phồng quá lớn càng làm cho hai người thêm khô nóng.

Đợi đến khi tách ra Lâm Dật Đường đã há hốc mồm thở dốc, Hạ Nghiêu đem ngón trỏ tay phải nhét vào trong miệng anh, đè ép đầu lưỡi anh, liền bị anh ngậm miệng cắn chặt.

Hạ Nghiêu xoa xoa mái tóc nâu nhạt của anh: “Đường Đường ngoan, đừng quậy.”

Lâm Dật Đường há miệng, đem ngón tay bị anh cắn kia nắm vào lòng bàn tay, nghiêng đầu nhìn ca sĩ trên khán đài đang điên cuồng hất đầu rít gào.

Hạ Nghiêu nhìn sườn mặt Lâm Dật Đường, lắc lắc đầu gác lên vai anh, Lâm Dật Đường không quay đầu nhìn hắn, một tay vỗ vỗ đầu hắn.

– Em giúp anh chống đỡ, đừng sợ.

Hạ Nghiêu khẽ cười dùng mũi cọ cổ anh: “Em luôn luôn ở đây, anh cũng không mềm xuống được.”

Lâm Dật Đường thu tay về, đôi mắt vẫn như trước nhìn chằm chằm sân khấu, “Ừ… Vậy em cũng không đi.”

Hạ Nghiêu nằm cằm anh xoay đầu anh lại, lười biếng cười: “Em căng thẳng cái gì?”

Lâm Dật Đường cũng không biết tại sao mình khẩn trương đến vậy. Thuở thiếu thời, anh dường như mỗi ngày đều hi vọng người mình thích cũng thích mình, tưởng tượng đối phương nếu có thể yêu mình, mình phải làm gì mới tốt, thậm chí ngay cả độ cong của nụ cười cũng đều nghĩ xong rồi.

Anh đã nghĩ, kiên trì trao đi tình ý sẽ có ngày được đáp lại. Thế nhưng đến cuối cùng tấm chân tình của anh cũng trôi theo dòng nước, trơ mắt chứng kiến người khác hạnh phúc bên nhau. Sau đó anh cũng vẫn luôn không tìm được người thích hợp, vị trí bên cạnh trống không, lâu dần, tâm cũng biến thành khoảng không.

Hạ Nghiêu xuất hiện quá đột ngột, làm cho anh động lòng, cũng làm cho anh sợ hãi. Trước khi dám xác định tình cảm của mình đối với Hạ Nghiêu là gì, Lâm Dật Đường vẫn luôn khuyên bản thân, Hạ Nghiêu không thích hợp, anh chỉ muốn tìm kiếm một người an ổn.

Nhưng bây giờ không như vậy nữa, Lâm Dật Đường hiếm khi thô lỗ mà nghĩ, cút mẹ nó đi an ổn gì đó, anh chỉ muốn có Hạ Nghiêu mà thôi.

Đẩy cái tay đang nắm cằm của Hạ Nghiêu ra, anh liền tiến lại hôn môi Hạ Nghiêu.

Anh đột nhiên thích hôn môi, thích khi đầu lưỡi Hạ Nghiêu khuấy lên trong miệng anh. Thời điểm hai người tách nhau, khóe miệng sẽ tràn ra một ít nước bọt.

Hạ Nghiêu ôm chặt anh trong lồng ngực, Lâm Dật Đường còn đang khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn Hạ Nghiêu, ngắm kỹ hết thảy mí mắt, chóp mũi, khóe miệng hắn. Anh nhìn chăm chú đến mắt đau nhức mới chớp nhẹ.

Hạ Nghiêu che mắt anh lại: “Đừng nhìn anh như vậy, sẽ càng cứng hơn.”

Lâm Dật Đường cười rộ lên, tay âm thầm sờ sờ. Hạ Nghiêu rên khẽ, nắm chặt cổ tay anh.

Lần đầu tiên Hạ Nghiêu thấy Lâm Dật Đường, Lâm Dật Đường cũng là đang cười, tóc nâu hơi dài buông xuống gò má, Hạ Nghiêu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường viên khuôn mặt anh.

Hai người cùng uống rượu rất nhiều lần, Lâm Dật Đường mỗi khi uống được 2 chén, trên mặt liền sẽ nổi hồng. Hạ Nghiêu từng gặp rất nhiều người say rượu, người say rồi vẫn yên lặng, không quậy, không nói nhảm giống Lâm Dật Đường cũng có, chính là, không người nào có thể làm cho hắn dừng mắt, ngưng thần nhìn kỹ như Lâm Dật Đường vậy.

Tối hôm qua kỳ thực Hạ Nghiêu không say, nhưng cũng không quá tỉnh táo. Hắn nhớ lại hắn đã sờ tóc Lâm Dật Đường, gọi anh là “Đường Đường”, kéo anh đi ra khỏi quán bar, đẩy anh tiến vào taxi. Lúc xuống xe bị gió lạnh thổi qua có tỉnh táo lại một chút, nhưng bản thân hắn lại tình nguyện giả vờ say. Thời điểm đi cầu thang Hạ Nghiêu vẫn rất thấp thỏm, hắn nhất thời nảy sinh lòng tham đem Lâm Dật Đường lừa về đây, lại quên mất trong nhà đang rất lộn xộn.

Cho nên lúc Lâm Dật Đường nói phải đi, hắn cũng không ngăn cản, thầm nghĩ lần sau nhất định sẽ chuẩn bị tốt, sẽ dọn dẹp nhà cửa, đổ rác, giặt sạch quần áo xếp vào trong tủ. Trước cửa phải thả nhiều hơn một đôi dép lê, nếu Lâm Dật Đường không kháng cự, hắn liền mua bột ngó sen sắc.

Lúc trước ở một mình Hạ Nghiêu cũng chưa bao giờ nghĩ nhiều, nhưng bây giờ hắn hi vọng nơi này sẽ có thêm một người, như vậy cho dù phải nghĩ nhiều hơn nữa cũng sẽ không cảm thấy nhiều.

Hắn nắm chặt cổ tay Lâm Dật Đường, Lâm Dật Đường cũng không giãy dụa, vốn chỉ định đùa Hạ Nghiêu mà thôi, không thể thật sự ở quán bar làm một pháo được.

Sau khi ngồi xuống ghế tựa mềm mại, Lâm Dật Đường hỏi Hạ Nghiêu: “Anh ăn hạt dưa không?”

Tay Hạ Nghiêu đặt trên cổ anh, liếm liếm khóe miệng: “Muốn ăn đường.”

Lâm Dật Đường rất tiện tay xoa xoa đầu hắn, tóc Hạ Nghiêu rất ngắn, đâm vào có chút tê.

Một lát sau Lâm Dật Đường bảo Hạ Nghiêu duỗi tay, Hạ Nghiêu rất nghe lời làm theo, Lâm Dật Đường cầm một nắm nhân hạt dưa đã được bóc vỏ, toàn bộ đặt vào tay hắn.

Lâm Dật Đường: “Ăn đi, đều cho Nghiêu Nghiêu.”

Hạ Nghiêu nhịn cười: “Cảm ơn.”

Lâm Dật Đường không quay đầu nhìn hắn, vuốt lỗ tai đang nóng lên của mình nói: “Không sao, ai bảo em là bạn trai anh chứ.”

Đối lập với một Lâm Dật Đường đang căng thẳng, Hạ Nghiêu lại biểu hiện vô cùng tự nhiên, hắn bốc mấy hạt hạt dưa đưa vào miệng Lâm Dật Đường, ngón tay cọ nhẹ đôi môi anh: “Ừ, bạn trai đút cho em ăn này.”