Thân Biên (Nhân Quỷ) (Bộ 2)

Quyển 2 - Chương 42: Bàng sơn cô hồn (7)




Nhưng khi mũi đao đâm vào nhãn cầu, hắn lại cảm thấy thống khoái không gì sánh được. Bởi vì hắn nhìn thấy trong mắt của vương giả thảo nguyên ______ tổ phụ cao ngạo tại thượng của hắn chỉ toàn là kinh hãi.

Hắn nhẹ nhàng lau đi vết máu trên đoản đao của mình, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt tựa như mũi dùi đóng thẳng lên gương mặt tổ phụ. “Lẽ nào đây không phải là lệ hay sao?”. Hắn sờ vào giọt máu trên mặt, hỏi một câu như thế.

Sau đó thì sao?

Đầu Thân Đồ Thành đau đến muốn nứt toạc, hắn đưa tay vịn trán, rốt cuộc không nhịn được rên lên một tiếng ______ ngay sau đó, những đòn roi của tổ phụ rơi xuống dày đặc như một tấm lưới bao trùm lấy hắn khiến hắn cảm thấy khó thở.

Mấy nghìn năm về sau, những vết sẹo này đã biến mất, đau đớn dường như đã cách hắn rất xa. Nhưng Thân Đồ Thành vẫn nhớ rất rõ, năm đó có một người đau lòng vuốt ve vết thương trên lưng hắn, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chìu gọi hắn là “tiểu phong tử”.

Từ trước đến nay, Phù Sinh vẫn luôn là một kẻ điên rồ, từ khi bắt đầu đã tự mình hại mình, mầm móng thù hận đã sớm chôn trong lòng hắn. Hắn không nói được đó là thứ cảm giác gì _______ có lẽ hắn thực sự là sát tinh, hắn không thể khống chế dục vọng giết người, hắn chỉ muốn tiêu diệt tất cả.

Chỉ có người kia mới khiến hắn bình tĩnh, Thân Đồ Thành vô thức ôm chặt Cố Phán Hảo _______ cuối cùng hắn cũng nhớ lại.

Hắn nhớ lại lúc hai người gặp nhau. Hắn nhớ lại tơ liễu tung bay trong Việt thành, nhớ lại mùi hương Trụy mộng câu người trong con hẻm nhỏ, nhớ lại triền túc mềm mại bên sông… còn có Cố Phán Hảo. Hắn nhớ kỹ thần sắc của Cố Phán Hảo khi y ngước lên nhìn hắn, y nói, ta là Cố Phán Hảo.

Đôi mắt long lanh nước và nụ cười say lòng người hòa lẫn vào hương rượu, thoáng như rơi vào trong cõi mộng. Cái tên này, Thân Đồ Thành đã ghi nhớ cả mấy ngàn năm.

“A Hảo…”. Hắn ôm chặt người trong lòng, tựa như nguyện vọng trông chờ đã lâu đã trở thành hiện thực. Mừng rỡ đến bất ngờ, nếu như sóng biển cao hơn mười mét ập vào mặt thì Thân Đồ Thành cũng không biết làm thế nào, hắn chỉ có thể ghì chặt lấy người hắn coi như trân bảo.

Không cho cậu đi đâu nữa… hắn nghĩ. Hắn đặt cằm lên vai Cố Phán Hảo, qua một lúc lâu mới thở dài đầy thỏa mãn.



Nếu không phải tương thịt xung quanh tiếp tục sôi trào thì Thân Đồ Thành gần như muốn chợp mắt nghỉ ngơi một chốc.

“Phù, Sinh”. Cành cây xao động bất an, giãy dụa, Phù Định hung tợn gào tên của hắn.

Thân Đồ Thành khôi phục lại tinh thần, hơi buông lỏng lực đạo trên tay, thở dài một hơi: “Phù Định, quên đi”.

“Quên đi?”. Phù Định mở to hai mắt như thể nghe được thông tin gì đó rất khủng khiếp, con ngươi không có viền mắt nâng đỡ như muốn rớt ra bên ngoài, “Mỗi một đêm ta đều suy nghĩ phải làm thế nào để ngươi sống không bằng chết, ý niệm này vẫn luôn chống đỡ ta kéo cái hơi tàn này cho tới bây giờ… ngươi không muốn nghe một chút à? Ta muốn móc thịt của ngươi, ta muốn thả vô số dòi bọ vào trong lớp da của ngươi, để cho chúng nó sinh sôi nảy nở, ta muốn thứ sinh vật thấp hèn nhất từng chút từng chút cắn nát xương cốt của ngươi…”.

“Phù Định…”.

“Vậy mà hiện tại ngươi bảo ra quên đi?”.

Thân Đồ Thành xoa cái trán đau nhức, lần thứ hai thở dài: “Tôi đã không còn là Phù Sinh”.

Phù Định nghe xong nhưng không hề cuồng nộ như trong dự tính của Thân Đồ Thành, trái lại chợt nở nụ cười. Bắp thịt nhịp nhàng bỗng nhiên nứt ra một cái lỗ to, dịch thể sềnh sệch trong suốt tựa như cao su tràn ra từ đó. Thân Đồ Thành cảnh giác che chở Cố Phán Hảo lui về sau từng bước, lại nghe Phù Định nói: “Ngươi nói… ngươi không phải là Phù Sinh?”. Dịch thể chạy dọc theo thân cây đến mặt đất, ánh mắt Phù Định rơi trên người Cố Phán Hảo, “Vậy ngươi dựa vào cái gì mà giữ lại y?”.

Tựa như thường ngày, một khi có chuyện liên quan đến Cố Phán Hảo thì Thân Đồ Thành liền thay đổi thành một người hoàn toàn khác, hung ác trừng mắt nhìn Phù Định.

Phù Định mỉm cười, vẫn là nụ cười quỷ dị, tựa hồ rất hưởng thụ sự tức giận của Thân Đồ Thành.

Thân Đồ Thành cảm giác được nhân tử tàn bạo đang chuyển động không ngừng trong cơ thể, ngay khi hắn sắp không khống chế được muốn tiến lên xé nát Phù Định, Phù Định lại nói tiếp: “Cố Phán Hảo muốn Phù Sinh, chứ không phải Thân Đồ Thành”.

“Ngươi câm miệng”. Thân Đồ Thành hít sâu một hơi, nói.

“Phù Sinh khiến cho Cố Phán Hảo vĩnh viễn không quên được hắn, Cố Phán Hảo nhớ rõ hắn mấy ngàn năm”. Phù Định hoàn toàn không để ý đến ánh mắt hung ác của Thân Đồ Thành, trái lại cười đến vui vẻ, “Ngươi nói ngươi không phải là Phù Sinh, vậy thì ngươi dựa vào cái gì mà giữ y lại?”.

Phù Định lập lại vấn đề, đồng tử Thân Đồ Thành chợt co lại, nắm tay kêu lên răng rắc _____ hắn vẫn chưa cẩn thận suy nghĩ qua vấn đề này, hắn dựa vào cái gì mà cho rằng Cố Phán Hảo sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh mình?

Ngày trước, hắn không lo lắng bởi vì hắn không lưu tâm. Đối với hắn, Cố Phán Hảo rất tốt đẹp nhưng chỉ là hư huyễn trong giấc mơ của hắn, là không chân thật. Hắn chưa từng nghĩ tới Cố Phán Hảo thật sự tồn tại, lại còn đến bên cạnh hắn.

Sau đó, hắn vẫn không suy nghĩ gì nhiều, không phải là không để ý, mà là… Cố Phán Hảo đối với hắn mà nói vẫn còn rất xa xôi. Tuy rằng xuất hiện bên cạnh hắn nhưng người hắn nhìn thấy lại là Liên Xảo Dã. Thứ duy nhất khiến hắn cảm thụ mãnh liệt được Cố Phán Hảo chính là khi đối diện với đôi mắt ngậm nước, thông qua chúng nó, Thân Đồ Thành biết đó là Cố Phán Hảo, nhưng hắn vẫn như cũ không nhìn thấy cậu, không chạm được vào cậu.

Hiện tại, tất cả đều đã khác xa. Thân Đồ Thành đã nhớ lại, hắn nhớ lại hắn chính là Phù Sinh, tuy rằng thời đại kia đã rất xa, người cũng xa lạ, nhưng Thân Đồ Thành biết rõ đó chính là hắn. Hắn nhớ lại hắn và Cố Phán Hảo gặp nhau rồi hiểu nhau, vào giờ khắc này, Cố Phán Hảo ở trong lòng hắn, không chỉ là “một người ôn nhu như nước”, “một người điềm tĩnh như nước”, cậu sinh động thông qua những chuyện nhỏ vụn hiện lên trong đầu Thân Đồ Thành, Cố Phán Hảo nhu hòa, Cố Phán Hảo ôn thuận, Cố Phán Hảo đơn thuần, Cố Phán Hảo điềm đạm. Hết thảy đều tươi mới sống động, tựa như từng giọt nước mưa thấm vào lòng Thân Đồ Thành.

Nếu như ý niệm ngày trước “A Hảo sẽ rời khỏi hắn” sẽ khiến Thân Đồ Thành phát cuồng, như vậy hiện tại… hiện tại, Thân Đồ Thành lại không biết. Hắn không biết cho dù cái ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong đầu thì hắn sẽ làm ra chuyện điên cuồng đến mức nào.

Đúng như Phù Định nói, người Cố Phán Hảo muốn là ai đây? Phù Sinh sao? Ở mức độ nào đó, Thân Đồ Thành luôn cố gắng vạch rõ quan hệ giữa hắn và người tên Phù Sinh kia, thế nhưng… có phải một khi không còn tầng quan hệ này… Thân Đồ Thành đối với Cố Phán Hảo sẽ không còn là gì hết?

Thân Đồ Thành hoảng loạn nắm tay Cố Phán Hảo, trong đầu hỗn loạn. Nhưng Phù Định không cho hắn cơ hội tạm nghỉ, lại thả xuống một câu: “Không bằng để ta nói cho ngươi biết Phù Sinh đối với Cố Phán Hảo mà nói, có, bao nhiêu, nặng, yếu”.

Lúc này, Phù Định chỉ khẽ mỉm cười. Vẻ mặt đó, đúng là ôn nhu và luyến tiếc _______

Ngày đó, khí trời tốt hiếm thấy. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi trên những ngọn núi phủ tuyết trắng, sợi nắng nhu hòa rơi trên mái tóc Cố Phán Hảo.

Có người nói tóc của người có giá trị rất mềm mại, Phù Định ngồi cách Cố Phán Hảo không xa, gã đột nhiên rất muốn sờ vào mái tóc của y.

Lần đầu gặp Cố Phán Hảo, y chỉ để lại trong lòng của gã một chữ _______ nhạt. Lông mày nhàn nhạt, đôi môi nhàn nhạt, ngay cả vẻ mặt cũng nhàn nhạt, tựa như một bức tranh thủy mặc trong veo và lạnh lùng. Nhưng y lại có mái tóc đen mun, giống như dùng loại mực nước đậm đặc nhất để nhuộm vậy, nó tôn thêm gương mặt nhàn nhàn của y, tạo nên lực hấp dẫn trí mạng.

Ngày đó, sau khi Phù Sinh rơi xuống vực thẳm thì Phù Định rất nhanh tìm được Cố Phán Hảo. Gã không muốn giết y bởi vì gã mơ hồ cảm thấy Phù Sinh nhất định sẽ trở về. Cố Phán Hảo luôn ngồi trên chiếc chăn nỉ, yên lặng nhìn về phía núi tuyết phương xa, nhìn đến cả ngày. Có lúc, Phù Định sẽ cùng nhìn với y, có điều, gã nhìn người nhiều hơn là nhìn núi. Gã không rõ một người nam tử được gã xem gần như là “nhu nhược” lại có cái gì đáng giá để Phù Sinh vì y mà phải buông bỏ vương vị.

Mặt trời tỏa ra ánh nắng nhu hòa rọi đến bên người Cố Phán Hảo, Phù Định không nhịn được hỏi y: “Ngươi đang nhìn cái gì?”.

Cố Phán Hảo liếc mắt nhìn gã, nói: “Nhìn xem lúc nào Phù Sinh trở về”.

Phù Định cười ha ha: “Rơi khỏi vách núi mà ngươi vẫn trông chờ nó còn sống sao?”.

Cố Phán Hảo chỉ nói một câu đã khiến Phù Định nhớ mãi trong lòng, một lần nhớ đúng là cả đời. Y nói: “Ta sống, hắn không chỉ chết. Ta chết, hắn không chỉ sống”.

Lúc y nói những lời này, biểu tình trên mặt vẫn nhàn nhạt, phảng phất như đây là đạo lý hiển nhiên. Chỉ cần Cố Phán Hảo còn sống thì Phù Sinh cho dù đã chết, hắn cũng sẽ bò lên từ địa ngục.

Phù Định nhìn y, đột nhiên rùng mình một cái. Gã vội vã chuyển trọng tâm câu chuyện: “Nghe nói ngươi tới từ Việt thành”.

Cố Phán Hảo nhìn ngọn núi tuyết, không trả lời.

Phù Định cũng không thấy xấu hổ, chỉ cần không đối mặt với Phù Sinh thì gã kỳ thực là một người rất khoan dung. Gã tự mình nói tiếp: “Ta đã từng đến đó một lần, nữ nhân nơi đó rất đẹp. Trong lúc bất chợt, gã rất muốn một lần nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Cố Phán Hảo, vì vậy liền bỏ thêm một câu, “Đẹp giống như ngươi vậy”.

Cố Phán Hảo nghe xong, biểu tình không hề thay đổi dù chỉ một chút. Phù Định nổi nóng, kêu lên: “Ngươi không tức giận?”.

Cố Phán Hảo thu lại đường nhìn từ phía xa, phản vấn: “Tức giận cái gì?”.

“Ta nói ngươi như nữ nhân”.

“Ngươi chỉ nói giống như, chứ không phải là?”.

Phù Định không thích Cố Phán Hảo dùng ánh mắt như vậy nhìn gã, tựa như đang nhìn một hài tử ngây thơ non nớt. Vì vậy, gã vội vã biện giải: “Nếu như có người có gan nói ta như vậy, ta nhất định một quyền chặt đứt mũi hắn!”.

Cố Phán Hảo đột nhiên nở nụ cười: “Ngươi đánh người thì có thể thay đổi gì sao? Ngươi đánh người nhưng bộ dáng của ngươi sẽ không vì thế mà thay đổi”.

“Chí ít là cho hắn biết ta là một nam nhân chân chính”. Phù Định không phục.

“Hà tất phải quản kẻ khác”. Cố Phán Hảo khẽ nói, tựa như thì thầm, “Lòng người không rộng như vậy, không quản nhiều được vậy”.

Ngay sau đó, Phù Định đã biết người chân chính tâm lạnh như sắt chính là Cố Phán Hảo. Y chưa bao giờ quan tâm người khác nghĩ như thế nào hay nhìn như thế nào, trong mắt của y chỉ nhìn thấy người y quan tâm, người khác thế nào y vốn lười để ý đến. Đây là một loại coi nhẹ, một loại ngạo mạn bễ nghễ thiên hạ.

Trong nháy mắt, Phù Định hâm mộ Phù Sinh. Tình cảm của gã đối với đệ đệ cùng cha khác mẹ này kỳ thật rất đơn giản, ngày trước là chán ghét, chán ghét nó là sát tinh trời sinh, sau đó là đố kị, đố kị nó có được sự trọng dụng của phụ thân, cuối cùng là e ngại _______ tại thời điểm gã không biết, tiểu lang tử (con sói con) đã lớn lên thành một con mãnh thú, nó chắn trước mặt gã, muốn xé tươi gã. Để tự bảo vệ mình, gã phải hạ thủ xử lí con mãnh thú này, dốc hết lực đánh nó, hãm hại nó, cho dù bản thân thương tổn tám trăm thì cũng muốn đối phương thương tổn một nghìn.

Thế nhưng, tính một đằng ra một nẻo. Chẳng những gã không đánh được Phù Sinh, trái lại tự đặt mình bên dưới móng vuốt sắc bén của dã lang. Gã sợ hãi, gã căm hận, gã… vùng vẫy suy tàn.

Chính vào lúc này, Cố Phán Hảo xuất hiện. Phù Sinh vượt thiên sơn vạn thủy đến Việt thành, dã lang hung hãn bất khả tư nghị đã trở nên ôn thuận. Tựa hồ chỉ cần Cố Phán Hảo bằng lòng cười một cái, Phù Sinh lập tức nguyện ý dâng tất cả những thứ tốt nhất trên đời cho y.

Phù Định đã từng quan sát Cố Phán Hảo trong một khoảng thời gian rất dài _______ ngoan ngoãn, là nhận định gã đưa ra cho đối phương. Bởi vì Phù Sinh mà Cố Phán Hảo phải rời xa quê hương, rời xa người nhà, nhưng y không khóc không nháo, không hận không oán. Ngoài trừ không nở nụ cười, y trải qua cuộc sống của mình một cách an nhàn, ăn, ngủ, ngắm tuyết, không có bất kì điều khó chịu nào.

“Ngươi không muốn về nhà sao?”. Phù Định hỏi.

“Ta muốn”. Cố Phán Hảo hời hợt nhìn gã, nói, “Nhưng ta có thể sao?”.

Việt thành cách nơi này rất xa, cách núi trùng trùng, cách sông điệp điệp, không có ngựa, không có lương khô và lộ phí, làm sao quay về? Y không phải không nghĩ đến nhà, không nghĩ đến ca ca. Y chỉ không muốn uổng phí như vậy. Khóc nháo, đau lòng cũng không có ích lợi gì, nếu đã tới thì sao không thừa dịp ngắm tuyết, ngắm cảnh sắc chưa từng thấy qua?

Phù Định suy nghĩ rồi nói: “Ca ca ngươi có lẽ đã gấp đến độ phát điên vì thấy ngươi biến mất”.

“Vậy thì”. Cố Phán Hảo hỏi, “Ngươi có thể thả ta trở về để tìm ca ca ta không?”.

“Tuyệt đối không thể”.

“Vì thế ta chỉ có thể tự bảo vệ tốt chính mình”. Cố Phán Hảo nói, lại chuyển đường nhìn ra phía xa.

Đây là lần đầu tiên trong đời Phù Định hâm mộ một người, mà người kia lại là đệ đệ Phù Sinh gã chán ghét nhưng kiêng kỵ. Bởi vì nó có Cố Phán Hảo. Thoạt nhìn, Cố Phán Hảo có vẻ rất nghe lời nhưng kỳ thật lại cố chấp hơn bất cứ ai khác. Y cố chấp cho rằng Phù Sinh rơi xuống vách núi nhất định không chết, cố chấp nghĩ rằng cho dù cách thiên sơn vạn thủy cũng nhất định có thể gặp lại ca ca.



“Một người cố chấp như vậy, ngươi nói xem, y muốn Phù Sinh hay là ngươi?”.