Thần Cấp Triệu Hoán Sư

Chương 2: Lần Đầu Tiên Triệu Hoán




Cánh tay chạm vào viên thủy tinh của hắn vừa định rút ra thì một lực hút bỗng xuất hiện.

“ Cái quỷ gì thế này.”

Triệu Thiên Dương giật mình cố gắng rút tay ra, nhưng tất cả là phí công.

Từ miệng vết thương, máu bắt đầu chảy ra thành từng dòng, không còn là từng giọt một nữa. Nhìn viên thủy tinh hấp thụ huyết dịch băt đầu có xu thế sáng lên, hắn rên rỉ:

“Trời ơi, chẳng lẽ cần nhiều huyết dịch mới có thể kích hoạt cái ma trận này, nhưng mình sắp bị nó hút khô rồi”.

Mặc cho Thiên Dương nhìn một cách đau khổ vào viên thủy tinh, mong chờ nó dừng lại, nhưng lực hút ngày càng mạnh hơn.

“ Lần này chết chắc rồi.”

Thiên Dương tuyệt vọng nghĩ. "Ha ha, không ngờ ta Triệu Thiên Dương một đời anh khí nay lại chết vì mộng tưởng bản thân. Triệu hoán sư chưa trở thành lại bị hút khô máu chết. "

"Đây đúng là tự vác đá đập vào chân. Mẹ nó, ngu không thể tả!"

"Thật mệt, ta muốn ngủ."

Triệu Thiên Dương mắt híp lại, nhưng vẫn cố gắng chống cự, hắn biết bây giờ ngủ thì có thể sẽ ngủ mãi mãi vì thiếu máu.

Hắn sẽ chết!

Hắn không muốn, hắn phải cố.

“ Ngủ đi, gắng sức vậy đã đủ chứng tỏ tư cách cùng quyết tâm của cậu với chúng ta, đến đây hỡi chàng trai, hãy chọn món vật phẩm cậu muốn triệu hoán”.

"Tên nào đang nói đó. Lò cái mặt ra đây! Định dọa ma ta hả... Không có cửa đâu!"

“Ế, đây là..?” Triệu Thiên Dương bỗng giật mình, nhìn trước mặt lòng đầy câu hỏi. Bởi vì,hắn dường như không còn ở trái đất nữa.

Treo trên cao là vô vàn tinh tú lấp lánh, chiếu sáng rực cả một vùng tinh không. Mà bản thân hắn, thì đang đạp lên một cái luân bàn vô cùng to lớn.

"Ha ha, vượt qua thử thách của chúng ta rồi sao người thừa kế, vậy thì tiếp nhận một món vật phẩm nơi đây đi, nó sẽ là đồ vật triệu hoán của cậu. Cẩn thận lựa chọn vì nó là một trợ thủ đắc lực sau này."

“ Hả... Thật không tin nổi. Đây không phải là mơ ư?”. Triệu Thiên Dương lấy tay bấm một cái.

“ Ách, không đau, thật là mơ?”

Triệu Thiên Dương thất vọng, cứ tưởng là thật không ngờ vẫn là một giấc mơ, chẳng qua nó thật đẹp, nhất là mộng tưởng của hắn nơi đây chính đã được như nguyện.

"Tuy nhiên, mơ mà chân thật vãi lều!"

Vậy thì chọn một cái đi. Triệu Thiên Dương thầm nghĩ, nhìn trước mặt mười cái bóng đen đang xoay quanh hắn.

“ Lấy thứ này!”

Phân vân một lúc lâu, Triệu Thiên Dương lập tức xác định, cánh tay vươn ra tóm lấy một cái bóng.

“Ha ha, chính nó”. Vừa mới chộp tới, hắn nhìn vật mình đang cầm. Là một Chiếc nhẫn đen đen, theo kiểu tiên hiệp, gọi giới chỉ cho phong cách.

Giọng nói khi nãy lại vang lên ngay lúc hắn đang mân mê đồ vật.

“ Tốt lắm, người thừa kế, chiếc nhẫn ấy sẽ giúp con gia tăng tinh thần lực cùng rèn luyện cơ thể và hãy nhớ một điều, triệu hoán sư cần một lượng tinh thần lực rất lớn để làm vật dẫn. Viên thủy tinh kia chỉ có thể giúp con 3 lần, sau đó nó sẽ hóa thành tro bụi,tận dụng tốt,và bảo vệ thế giới này. Chúng ta chỉ có thể làm được tới đó thôi. Tạm biệt tiểu tử”.

"Từ từ... Con còn điều muốn hỏi... giấc mơ...!"

Nhưng còn chưa kịp phát ra câu tiếp theo thì hắn cảm giác bản thân đã bị hút vào một vòng xoáy vô tận.

KHÔ ÔN...N..G.!

Triệu Thiên Dương mở mắt nhìn xung quanh, hắn vẫn ở căn nhà kho cũ. Bản thân thì đang nằm chính giữa ma trận, tay cầm một viên thủy tinh đã trong biếc.

“ Cái này chẳng lẽ là thật”

Triệu Thiên Dương kinh ngạc kêu lên, chăm chăm vào chỉ sáng còn có hai phần ba viên thủy tinh.

Tuy nhiên đó cũng không phải là thứ mà hắn muốn quan tâm, bởi vì Triệu Thiên Dương chợt nhận ra ngón tay giữa của mình đang đeo một cái nhẫn màu tráng bac.

Nó nằm đó mang một hương vị cổ xưa, như đang xác thực sự tồn tại của bản thân.

“ Là thật, ha ha, là thật, ta nhận được truyền thừa, ta đã là một triêu hoán sư”.

Bỗng nhiên Triệu Thiên Dương cười lên như một thằng điên.

"..."

Ai nói hắn bình tĩnh được, sự thật đang rõ rành rành ngay trước mắt. Mọi thứ không phải là hư ảo, hắn đã trở thành một tôn triệu hoán sư trong truyền thuyết.

Chiếc nhẫn này là minh chứng cho mọi thứ. Đúng vậy, Thiên Dương khẳng định hắn không hề mang một cái nhẫn nào trước đó. Điều này có nghĩa đây là vật phẩm mà hắn triệu hoán trở lại.

“ Đây cũng không phải là đồ vật bình thường, các tiền bối cho ta chọn một trong mười vật để kế thừa ý chí của họ, nó khẳng định cực kì bất phàm, còn cần ta khai thác thêm các công năng”.

Triệu Thiên Dương cũng không vui mừng đến mù quáng. Hắn nhớ rõ ràng lời các tiền bối đã nói. Cái gọi là nhân loại hắc ám nhất kỉ nguyên khẳng định vô cùng kinh khủng, không biết nó xảy ra từ thơi đại nào nhưng chắc chắn là vô cùng xa xưa. Tuy hiện nay thế giới vẫn hòa bình, mặc dù vẫn xảy ra một số xung đột vũ trang, nhưng đó chắc hẳn không phải là nhân loại kiếp nạn.

"Mặc kệ, đó là sự việc mà bây giờ ta không đủ tư cách để can thiệp. Ta cần mạnh lên,chỉ cần triệu hoán gia tăng thực lực. Vì nhân loại, vì địa cầu."

"Mà hình như mình hơi bị tự kỉ hả... Chả biết điều họ nói có thật không nữa..!"

Triệu Thiên Dương nhớ rất rõ ràng, thế giới này không bình bĩnh như mặt ngoài của nó. Tuy nghi ngờ, nhưng hắn vẫn quyết tâm tạm thời bỏ qua. Bởi vì cái bụng đã réo lên ục ục rồi.

“ Trước tiên nên ăn gì đã, quá đói”

Triệu Thiên Dương nhủ thầm. Dọn dẹp cả trưa, lại thêm mất máu vì triệu hoán, giờ hắn đứng đây được chỉ có thể truy công cho các vị triệu hoán sư kia đã giúp hắn cải thiện thể chất. Cất lại đồ đạc vào rương, ma pháp trận vẫn giữ nguyên, hắn khóa cửa kho lại rồi trở lại nhà.

"Thoải mái, tắm xong thật khỏe. "

Triệu Thiên Dương lau người đi ra phòng, miệng lầm bầm

“ Đã mấy tiếng rồi, Tiểu Linh cũng sắp về, nên nấu cơm”.

Nấu ăn, chuyện này hắn rất thông thạo. Ai dám nói con trai việc nhà không giỏi,là gánh nặng của phụ nữ.

Cơm trong nhà chủ yếu chính là do hai cha con phụ trách, bởi vậy tài nghệ đầu bếp của hắn cũng xếp vào loại khá. Hai tay loang loáng,chỉ nháy mắt là mọi thứ tươm tất,hắn hài lòng nhìn thành quả của bản thân, món ăn cơ bản đã xong cơm cũng gần hoàn tất. Còn thừa thời gian hắn sẽ nghiên cứu cái này giới chỉ.

- -------

Trong phòng, Triệu Thiên Dương đang ngồi xếp bằng tọa thiền. Hai mắt nhắm hờ, mũi hít từng hơi thật sâu, nhìn rất giống cao tăng nhập định.

Ban đầu hắn cũng hơi phân vân, không biết nên làm theo phương pháp tu hành này không. Rốt cuộc, cảm thấy nó chẳng có gì, thế là cứ tấp tới!

Bây giờ hắn đang luyện minh tưởng chi thuật – phương pháp rèn luyện tinh thần lực cơ bản của triệu hoán sư.

Bình thường người mà nói, áp dụng theo phương này có lẽ cả đời cũng chỉ có chút thành tựu. Người có thiên phú đầu óc sẽ minh mẫn hơn, trở thành thiên tài, nhà nghiên cứu gì đó không phải là việc khó. Nhưng với triệu hoán sư tư chất cộng thêm thần bí giới chỉ, Triệu Thiên Dương chính là làm ít công to.

Lúc này, trong đầu hắn là một mảnh tinh không vô ngần, màu đen lưu chuyển khắp nơi. Từng giây, từng phút, hắn cảm nhận thế giới xung quanh. Bên cạnh hắn có vô vàn những đốm nhỏ đủ màu, xoay chầm chậm quanh người.

“Hấp.”

Triệu Thiên Dương ý niệm khẽ động, câu thông chiếc nhẫn. Lập tức, nó liền như một cái máy hút, hấp dẫn từng cái tinh điểm đi vào thể nội của hắn.

Đây là hắn mới phát hiện công năng, quả thật chẳng khác gì tiên hiệp truyền thuyết!

“ Tê, thoải mái.” – Mặc dù đang minh tưởng nhưng hắn vẫn cảm nhận trong cơ thể từng đợt khí lưu đang di động.

“ Răng, rắc”.

Hai tiếng kêu trầm đục vang lên từ cơ thể Triệu Thiên Dương. Mà hắn bây giờ chỉ thấy một màu đen toàn thân. Trải qua linh khí trong thiên địa tẩy rửa, thể xác hắn đang mỗi lúc trở nên cứng rắn hơn, càng mạnh hơn. Cơ bắp hắn chập chùng, lúc lên lúc xuống, tạp chất thông qua lỗ chân lông bị ép ra ngoài càng lúc càng nhiều.

"Hô... "

Triệu Thiên Dương thở một hơi thật dài, một dòng khí lưu trắng bạc thoát từ hai lỗ mũi hắn kéo xa hơn một mét mới biến mất.

“ Di, ta tại sao lại bẩn vậy.”

Triệu Thiên Dương nhăn mặt lại. Quá thối!

“ Phải đi tắm rửa một chút, khó chịu thật.”

Nhắm mắt dưới dòng nước ấm, đang chảy qua cơ thể, hắn suy ngẫm từng chuyện đã xảy ra lúc nãy. Bây giờ ta đã được ban tặng một cơ duyên. Mình sẽ không tiếp tục sống cuộc đời vô vị nữa. Ta sẽ trở thành một tên triệu hoán sư mà người người kính ngưỡng, không ai không biết.

Hắn cảm giác mình đã tìm được mục tiêu nhân sinh.

“ Ta cần mạnh hơn.”

Triệu Thiên Dương siết chặt bàn tay, tiếp nhận truyền thừa này có nghĩa hắn gánh vác thêm rất nhiều trọng trách. Ai biết được nguy hiểm lúc nào sẽ tới, địa cầu này có lẽ không đơn giản như mặt ngoài.

Tách, rắc....!

Tiếng khóa cửa vang lên.

“ Thiên Dương, ba mẹ về rồi.”

Lý Cẩm Hà gọi vọng vào nhà, bên cạnh là một người đàn ông trung niên đang cầm bó lớn đồ đạc.

“ Một chốc nữa sẽ xem xét tiếp.”

Triệu Thiên Dương lau người, mặc quần áo đi ra. “ Ách, sao ba mẹ mua nhiều vậy.”

Hắn trố mắt nhìn món đồ trước mặt. thảo nào ba hắn mặt đen thui.

“Thằng nhóc, còn không giúp ba xách đồ.”

Triệu Thiên Hải trừng mắt nhìn con trai. Nếu không phải thi, cấp ba mệt nhọc, vợ ông muốn bồi bổ con thì ông cũng không phải làm cu li đây.

"Há, đây là của con sao."

Triệu Thiên Dương nhìn hai người, lòng thấy ấm áp. Nhà hắn cũng không quá giàu có gì, ba mẹ lương công nhân, viên chức, mỗi tháng cũng chỉ đủ bốn miệng ăn. Lần này chắc hai người phải tích góp đã lâu mới khao một bữa.

"Để con bưng cho. "

Tay xách túi đồ, hắn mỉm cười.

“ Ồ, con lúc nào khí lực lớn như vậy?”.

Thiên Hải ngạc nhiên nhìn con trai, Cẩm Hà cũng quay sang chăm chú vào hắn. Hai người biết rõ bình thường Triệu Thiên Dương chính là ít tập thể dục đấy, gần thành một cái trạch chuyên ở trong phòng.

“ Há, dạo này con có tập thể hình để khỏe hơn, ở nhà thật quá buồn chán tay chân.”

"Vậy hả... Thế thì tốt!"

Triệu Thiên Hải gật đầu nói:

“ Đàn ông con trai phải ra ngoài đó đây, đừng bà bà mụ mụ, trốn ở nhà.”

Dạ ba mẹ nói chí phải." Triệu Thiên Dương gật đầu lia lịa, phóng vội vào bếp.

Trong lòng còn bồi thêm một câu:

"Đấy là con nói xạo thôi!"

“ Mà cũng nguy hiểm thật, may mà ta theo thói quen dùng hai tay.” Hắn cười lắc đầu nhìn bản thân. Cái này túi cũng nặng đến ba mươi kí đấy, nếu không thì ba hắn không có khả năng mệt như vậy. Nhưng Triệu Thiên Dương chỉ cần một tay là nhẹ nhàng xách được. Đây cũng là hắn thử rồi mới xác định.

Cái này tẩy cân phạt tủy thật tốt, Thiên Dương nắm tay, có cơ hội, hắn sẽ để ba mẹ tu luyện một lần đấy.

“ Mọi người...con về rồi.”

Ngoài cửa bỗng vọng lại tiếng gọi oanh oanh như chim sẻ.