Thần Chiến

Chương 32: 32: Dược Viên Hoàng Gia






Trần Cảnh bị choáng váng khi nhìn thấy tình cảnh bên trong.
Căn phòng, à không phải gọi là cung điện mới đúng, không gian bên trong rộng vô cùng.
Nhìn về phía con thủy mãng tước, cậu hỏi nó.- Ngươi có vào bên trong không ?“ Hừ người vào đi, tìm cho ta một loại quả, thân lá màu xanh lam, quả màu đỏ sậm, to cỡ đầu người.
Còn lại những thứ bên trong tùy ngươi ”Đành vậy, Trần Cảnh liền bước vào bên trong cung điện.
Có lẽ bên trong đó có gì đó khiến con thủy mãng tước không thể bước vào.
Lối đi lát bằng đá hoa cương rắn chắc, từng hàng cột khổng lồ chống đỡ mái vòm vòng cung.Ngước lên trên nhìn mái vòm, Trần Cảnh ước chừng phải cao tới hơn trăm mét.
Hơn nữa cả mái vòm như đáng tỏa sáng, không rõ từ chất liệu làm hay do ánh sáng từ đâu chiếu vào.
Không biết ai có thể kiến tạo được những thứ này dưới lòng hồ sâu như vây.
Chỉ nguyên việc vận chuyển đống vật liệu này xuống đây cũng không phải việc dễ dàng gì rồi.Từ cửa chính là lối đi lớn nhất dẫn đến thắng trung tâm, xung quanh có rất nhiều lối đi nhỏ hơn.
Những lối đi này đan xen với nhau, những khoảng đất ở giữa trồng đấy các loài thực vật.
Tiến đến khoảng đất gần nhất, trên đó có một tấm bia đá cao cỡ nửa người, rộngc hừng ba bốn mươi phân.Nhìn kỹ còn có chữ trên đó, cậu lẩm nhẩm đọc chúng“ Hỏa ma nhân : thảo dược hệ hỏa; thời gian trưởng thành : một trăm hai mươi năm; Khi trưởng thành quả có thể ăn trực tiếp, giúp tăng lượng khí hệ hỏa trong cơ thể ngự khí sư, đồng thời thanh lọc giúp khí hệ hỏa tăng mức độ thuần khiết.

Là chủ vị chính để điều chế hỏa nhân đan, khi sử dụng có thể tăng gấp đôi lượng khí hành hỏa trong cơ thể ngự khí sư ”Đọc xong chữ cậu nhìn về phía trong vườn, chỉ thấy cây này dạng thân mềm, thân cây chỉ to cỡ ngón tay cái, cao chừng hai mét.
Cứ khoảng mười phân thì lại mọc ra một cành lá, lá hình răng cưa có tổng cộng chín nhánh, xếp thành hình rẻ quạt.
cả cây từ thân đến lá đèu thuần một màu đỏ nhạt.
Vị trí trung tâm của chín nhánh có một quả nhỏ cỡ hạt ngô, quả to tròn màu cam, xem ra đã chín vì có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi thơm trong không khí.Cậu cũng có tìm hiểu một chút về các loại dược vật, hỏa ma nhân này ở bên ngoài gần như đã tuyệt chủng rồi.
Nó sinh trường trong điều kiện yêu cầu khí hành hỏa nồng đậm liên tục, hơn nữa thời gian sinh trưởng quá dài nên rất khó trồng.
Nghe nói trong hoàng cung có một cây nhưng đã rất lâu không có quả rồi.Nén lại suy nghĩ đến hái quả, cậu lại tiếp tục tiến về phía trung tâm.
Dọc đường đi, một loạt các dược vật xuất hiện : Thiên hoàng thảo, thổ phục linh, thất diệp nhất chi hoa, huyết dư thán, ích mẫu thảo..
Quãng đướng vài trăm mét mà cậu đếm được không dưới trăm loại, loại nào cũng quý hiếm vô cùng.Hơn nữa cũng điện này có vẻ đã lâu không có người vào nên các loại thảo dược cơ bản đều đã trưởng thành, thậm chí dưới gốc nhiều loại còn chất đầy hoa, quả khô rụng xuống khiến cậu tiéc đến đứt từng khúc ruột.
Những thứ này mang ra bên ngoài bán thì không thứ nào dưới vài mươi linh thạch cả.Nén sự tham lam trong lòng, cậu biết dù có hái bản thân cũng chẳng mang đi được bao nhiêu cả, trước cứ đi một vòng xem sao đã, còn phải tìm được loại quả àm con thủy mãng tước nhờ mình tìm.Đi đến quảng trường ở trung tâm, là cái sân tròn đường kính cơ một cái sân bóng tiêu chuẩn.
Xung quanh nó cứ cách chục mét lại có một bức tượng lớn, có tượng người , có tượng thú, thậm chí có cả tượng cây cối.
Tất cả đều được tạo thành từ loại đá đen kỳ lạ.Quảng trường này chính là trung tâm của cung điện này rồi, mọi con đường đều dẫn về nó.
Ở trên quảng trường có nhiều tòa nhà nhỏ, kiến trúc tương tự với những tòa nhà phát hiện ở di tích, xem ra đều cùng một thời kỳ xây dựng.Ngoài ra còn có vài đài phun nước, vài ghế đá, vài biển chỉ dẫn nữa.

Dù nhiều thứ đã phủ bụi, một vài chỗ còn có hiện tượng mục nát nhưng cơ bản vẫn giữ nguyên được dáng dấp ban đầu.
Xem ra trước đây có rất nhiều người từng sống ở đây.Ở trung tâm quảng trường có một tấm bia đá rất lớn, trên đó có khắc mấy chữ vô cùng tinh xảo : Dược viên hoàng gia.
Mấy chữ này được khắc vô cùng tinh xảo, dù đã trải qua thời gian dài nhưng vẫn toát ra nét thần vận, khí thế.
Rõ ràng người khắc ra mấy chữu này là một cao thủ.Đọc xong mấy chữ, Trần Cảnh rơi vào trầm tư.
Vốn dĩ di tích này được đánh giá liên quan đến chim Lạc, mà chim Lạc lại gắn liền với hoàng thất.
Cộng thêm với lần này, có lẽ di tích này là của hoàng thất, có lẽ là tổ tiên của hoàng thất thì đúng hơn.Cậu đi một vòng lớn, ngoại trừ nhà cửa, cây cối thì không có một ai, thậm chí một con vật cũng không có.
Điều này quả thật rất quái lạ.
Cũng không thấy dấu vểt của chiến đấu, rõ ràng nó không hề bị tấn công.
Vậy mọi người ở đây đã đi đâu ? Và tại sao họ lại phải bỏ đi như vậy?Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu cậu, mà bây giờ thì cậu chưa thể trả lời những câu hỏi đó.
Đi đến tòa nhà lớn nhất, nằm ngay sau bia đá, có lẽ trong đây sẽ có câu trà lời cậu cần.
Tìm kiếm qua nhiều căn phòng, cuối cùng cậu cũng tìm được một phòng tư liệu, có lẽ đấy là nơi lưu giữ văn thư.Căn phòng bên trong không quá lớn, chỉ toàn là kệ sách, trên đó là những cuộn giấy cũ đã ố màu, thỉnh thoảng còn có những ngọc giản ghi tin tức, chỉ là thời gian quá lâu, ngọc giản sớm đã mất sạch khí nên không còn sử dụng được nữa.Trên mỗi kệ đều có ghi thông tin của những cuộn sách nên rất dễ tìm kiếm, rất may có một kệ để những cuốn sách về lịch sử của khu di tích này.

Trần Cảnh liền chìm đắm vào trong việc đọc sách đó.Trong khi cậu đang đọc sách trong cung điện dưới lòng hồ thì ở bên trên đã loạn thành bầy.
Đầu tiên là phía gia tộc của Trần Cảnh.
Lão quản gia Trần Quân sau khi thành công thoát ra khỏi sự vậy công của đám Địa ngưu đã mau chóng lần theo ký hiệu mà đám người Trần Cảnh để lại, khi đến khu vực đầu tiên mà Trần Cảnh bị phục kích liền hoảng hốt vô cùng, một nỗi bất an xuất hiện trong đầu của ông.Sau đó lại đến điểm tập trung tiếp theo, ở đây ông thấy đám người Trần Trọng.
Nhưng tình hình của họ thì không tốt chút nào.
Vì mục tiêu của đám người họ Trịnh là Trần Cảnh nên những chỗ còn lại bọn chúng chỉ đánh cầm chừng là chính, thương vong cũng không đáng kể, ngoại trừ hai ngự nhân sư cấp mười hai vì bị thương quá nặng mà chiến tử, những người còn lại cơ bản đều chỉ bị thương.Kể cả Trần Trọng, bản thân cũng bị thương nhưng tình hình còn tương đối.
Nhưng lúc này tâm trạng của hắn thì tồi tệ vô cùng.
Sau khi bọn người họ Trịnh rút lui, Trần trọng mất nửa tiếng mới tụ tập được những người còn lại, khi đuổi đến nơi đám người Trần Trí, Trần Tín bị chặn đường thì chỉ thấy được bãi chiến trường bị tàn phá và thi thể của Trần Trí.Họ lại lần theo khi stức mà Trần Tín để lại, cuối cùng gập được hắn ta đang hôn mê ở trên một tảng đá lớn.
Nhưng thiếu tộc trưởng đã không rõ tung tích ở đâu.
Dù đã cố gắng tìm kiếm trong bán kính vài chục km xung quanh vị trí đó nhưng vẫn không tìm ra được đầu mối.Đến lúc này Trần Trọng mới nhận ra mục tiêu của kẻ địch chính là Trần Cảnh.
Lão quản gia Trần Quân sau khi gặp bọn họ liền mau chóng ra lệnh cho bồ câu đưa tin về phía khu vực phòng thủ của họ, đồng thời dẫn theo mấy vị cao thủ tìm kiếm liên tục suốt năm ngày nhưng vẫn vô vọng.
Cuối cùng họ đành phải trở về khu vực sơn cốc của họ Trần.Tin tức Trần Cảnh bị gia tộc họ Trịnh bắt giữ đến tai Trần Liễu, ông vo cùng tức giận, một mặt hạ lệnh cho các đội khác mở rộng phạm vi tìm kiếm, một mặt đích thân lao đến khu vực của gia tộc họ Trịnh hỏi tội chúng.Sau khi không thể nói chuyện, Trần Liễu đã cùng vị trưởng lão họ Trịnh, người trấn thủ ở đó, đánh một trận trời long đất lở.
Mấy quả núi xung quanh đó bị thổi bay, làm những người họ Trịnh gần đó cũng bị vạ lây, thương vong không ít.Do hai người thực lực tương đương, đánh cả ngày trời vẫn không thể phân thắng bại.
Cuồi cùng đành dừng tay.

Sau đó bên họ Trịnh lại đưa lão giả Trịnh Khoát ra để chứng minh bên chúng không hề giam giữ Trần Cảnh, mà cậu đã mất tích sau khi chạm mặt với con thủy mãng tước.Dù còn hoài nghi nhưng trưởng lão họ Trịnh đã lấy huyết thệ ra nên Trần Liễu đành phỉa chạy đến khu vực hồ lúc trước.
Khi đến đây, nhìn thấy cảnh vật xung quanh, Trần Liễu bèn phán đoán khả năng lão giả Trịnh Khoát kia nói thật đến chín phần rồi.Lại sử dụng tinh thần cảm nhận nhưng Trần Liễu không thể nắm bắt được vị trí của con thủy mãng tước.
Cao thủ Hiền Nhân cảnh giới chỉ có thể lặn sâu đến nghìn mét, hơn nữa không thể duy trì quá lâu, mất hai ngày tìm kiếm, ông đành phải từ bỏ, chỉ hy vọng Trần Cảnh cát nhân thiên tướng mà thôi.Sau khi đến tay Trần Thừa, ông liền đánh tới doanh trại của Trịnh Kiểm.
Hai bên không nói một lời liền nổ ra đại chiến.
Dù họ Trịnh không bắt giữ được Trần Cảnh nhưng dù sao chính bọn hắn là nguyên nhân khiến cậu mất tích vì vậy món nợ này không tìm Trịnh Kiểm thì tìm ai.Hai bên đánh từ trưa đến tận nửa đêm mới dừng tay.
Cũng không phải muốn dừng mà do ba nhà khác đến hòa giải, hơn nữa di tích cũng có chút dị biến nên hai nhà mới bất đắc dĩ dừng tay.Nhưng thù hận giưã hai bên đã đến một mức độ như nước với lửa.
Chẳng qua Trần Thừa có để lại một chút thủ đoạn trên người Trần Cảnh, dù sao ông cũng không thể yên tâm khi để Trần Cảnh ra ngoài như vậy.
Mà cho đến nay, thủ đoạn đó vẫn còn chứng tỏ cậu chưa chết, chỉ là mất tích ở đâu đó mà thôi.Nếu không phải vậy thì đời nào ông chịu bỏ qua dễ dàng cho mấy tên họ Trịnh như vậy.



.