Thần Cố

Chương 17: Langzan khủng hoảng (Bảy)




Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Chú văn trên da thịt rục rà rục rịch, trời đang dần đen lại.

Đường dưới chân khi cao khi thấp, dường như đang cố làm ra vẻ bí ẩn. Phía trước vang lên tiếng đẩy cánh cửa dày nặng. Phía sau cửa, linh linh toái toái tiếng cãi vã như những viên đạn tròn nhỏ, thỉnh thoảng bay tới đây vài câu. Ningya vểnh tai lên, đúng lúc nghe được tên của mình.

Càng đi về phía trước, tiếng cãi vã càng lúc càng lớn, sau khi đẩy một cánh cửa nữa ra, ồn ào bắt đầu dừng lại, tiếng hít thở ồ ồ liên tiếp. Cậu có thể cảm giác được xung quanh có rất nhiều người, đang cực lực kìm nén động tác cùng hô hấp của mình.

Ningya bị đẩy vào trong một cái lồng sắt — hai bên trái phải đều là thành gỗ, phía sau vang lên tiếng đóng cùng chốt cửa. Hai tay cậu được tự do, thử thăm dò đụng một cái vào mảnh vải trên mắt, thấy không ai quát bảo ngưng lại, liền lấy xuống.

Trước mắt là một tòa án.

Chính mình đứng ở trong vòng rào của bị cáo, đứng phía trước là một lão thân thể mập mạp tóc đen quăn tít, con mắt lão hơi lồi ra, để lộ con ngươi màu xanh xám nhạt gần như trong suốt. Vì thế, phụ vương từng riêng tư thân mật trêu ghẹo lão là con cóc, lão còn vô cùng đắc chí, biểu dương khắp chốn. Lúc đó, thái độ lão đối với chính mình vừa như trưởng bối hiền hòa vừa giống như tôi tớ trung thành, tuyệt đối không giống như bây giờ trợn mắt nhìn.

Hai bên là ghế ngồi dự thính, ước chừng xếp ba mươi ghế, gần như ngồi đầy, bên trong có một nửa gương mặt quen, có khi là người hầu trong vương cung, có khi là quý tộc đại thần, nhưng bất kể là ai, trên mặt đều mang cùng một vẻ hờ hững.

Bên phải là bảo tọa viền đỏ nạm vàng dành cho quan tòa. Ít đi Quang Minh thần hội sẽ can thiệp quốc chính, pháp chế Langzan xây dựng vô cùng hoàn thiện, quan tòa có được địa vị cao quý, trực tiếp nghe lệnh của quốc vương.

Ningya rất tò mò, ai sẽ xuất hiện ở nơi đó. Theo cậu biết, nhóm quan tòa Langzan đều do một tay quốc vương chọn lựa cùng bồi dưỡng, người được tín nhiệm hơn so với “Con cóc”.

“Yên lặng.”

Phía bên phải chỗ ngồi của quan tòa có một đường chỉ cho phép một người ra vào cửa nhỏ, một người đàn ông mặc trang phục quan lễ nghi cung đình đi tới, quan sát bốn phía, sau khi xác định tất cả mọi người đều im lặng mới hơi cúi người, đón tiếp người phía sau.

Đó là một người đàn ông gầy gò cao như cây trúc.

Từ lúc hắn vừa xuất hiện, đôi mắt Ningya liền nhìn chằm chặp hắn, mãi đến tận khi đối phương cũng nhìn sang.

Cặp tròng mắt đen láy kia cùng hắn giống như đúc không buồn không vui, tràn đầy lạnh lùng. Hắn đi tới trước bảo tọa, đứng thẳng người, chờ tất cả mọi người ở ghế dự thính đứng lên, cùng “Con cóc” đồng thời nghiêng mình hỏi thăm hắn, mới hài lòng ngồi xuống.

“Kia là ai? Một thân chật vật đứng đang bị cáo bữa ăn bên trong, tiếp nhận thẩm phán chúng ta?” Người đàn ông cao gầy trào phúng nhìn Ningya.

“Con cóc” khiêm tốn khom lưng: “Quan tòa đại nhân Dover tôn kính, đó là đứa con ngu ngốc được David You yêu quý nhất, tại lúc quốc gia gặp nguy nan lẩn trốn đi St Paders – Ningya You.”

Ningya mím chặt môi, nén xuống một bụng lửa giận. Tình hình trước mắt đã rất rõ ràng, trong lúc cậu rời khỏi Langzan, anh họ cậu, Dover · You lôi kéo một nhóm quý tộc đại thần, muốn dao động phụ vương thống trị.

Wipanz tuy rằng cách xa thành Klein, nhưng lại có một nhánh quân đội đóng gần vạn người, Dover dám giam giữ cậu trong ngục Wipanz tiến hành xét xử, có phải là mang ý nghĩa nhánh quân đội này đã thành sở hữu của họ?

Lúc này, cậu có chút hối hận đã rời bỏ Người Lùn. Không quan tâm mục đích của hắn là gì, trước khi bại lộ, có thể còn đứng ở bên phía mình.

Ningya cảm thấy tình huống trước mắt đã gay go đến không thể nguy hiểm hơn rồi.

Tại thời điểm cậu suy tính, “Con cóc” bắt đầu đọc chậm tội trạng của cậu.

Ngoại trừ tội trốn tránh từ miệng Dover nói ra, còn có tội phá hoại vương cung — thời điểm năm tuổi, cùng tiểu đồng bọn vẽ bậy lung tung trên tường, tội xâm chiếm tài sản — thời điểm bốn tuổi không biết liêm sỉ mà đoạt đi hoa quả của những người khác, tội sỉ nhục quý tộc — thời điểm quốc vương sỉ nhục hắn là “Con cóc”, Ningya ở bên vỗ tay cười to. Ningya phản bác: “Nhưng ta khi đó không có ở vương cung.”

“Con cóc” nguỵ biện: “Ngài không ở hiện trường, nhưng sau đó lại cười nhạo.”

Ningya châm chọc nói: “Thời điểm ta cười ngài nhất định cũng không ở hiện trường, là sau đó mới biết.”

“Con cóc” nói với Dover: “Tất cả những thứ này đều có chứng cứ xác thực, không thể nào cãi lại. Khẩn cầu ngài, Đại nhân Dover vĩ đại, từ bỏ tình thân với tên tội ác tày trời này, dùng thái độ công bằng thẩm tra xử lý vụ án này.”

Dover nói: “Ta không thể xin tha cho hắn sao? Cậu ta là em họ ta, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Dù cho sau khi phụ thân ta mất đi, chú cùng ta sơ viễn rất nhiều, nhóm anh em họ thân cận cũng coi ta như rắn rết, nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng tình cảm sâu đậm của ta với cậu ta.”

“Con cóc” nói: “Ngài là quan tòa công chính, không thể hành động theo tình cảm.”

Ningya lạnh nhạt nhìn bọn họ kẻ xướng người họa diễn trò.

Sau nhiều lần “Con cóc” khuyên bảo, Dover rốt cuộc “từ bỏ” làm việc thiên về cảm nghĩ, đưa ra phán quyết: “Ta tuyên bố phán xử Ningya · You tử hình, lập tức chấp hành!”

Nơi dự thính đang yên lặng lập tức xôn xao đứng dậy.

Mọi người không dám tin nhìn hắn. Bọn họ xem thấu kỹ năng diễn xuất thấp kém của Dover cùng “Con cóc”, dù không tin Ningya sẽ vô tội mà được phóng thích, nhưng cũng không nghĩ rằng Dover sẽ trực tiếp phán xử cậu tử hình, lại còn lập tức thi hành.

Dover thu hết các loại sợ hãi cùng nghi ngờ của bọn họ vào đáy mắt, sắc mặt càng lạnh hơn, giọng điệu nói chuyện rất ôn hòa, mang theo sắc mặt chẳng có vẻ gì là tiếc hận: “So với nhận lấy cái chết thì điều càng thống khổ hơn là chờ đợi cái chết. Ta không thể cứu mạng sống của ngươi, nhưng có thể để sinh mạng ngươi vào thời khắc cuối cùng chịu ít đi tra tấn.”

Ningya đi về phía trước một bước, hai tay nắm rào gỗ, ánh mắt trầm tĩnh từ giữa khe hở nhìn ra ngoài: “Nói cho ta nguyên nhân chính xác.”

Dover nhìn cậu, khóe miệng từ từ nhếch lên, sau đó xuống bảo tọa, đi tới trước mặt cậu, chậm chậm cúi người xuống, thấp giọng nói: “Mỗi ngày nhìn thấy đám người một nhà các người sống hạnh phúc như vậy, lại không có liên quan gì với ta, khiến ta cảm thấy rất khó chịu. Mẹ của ngươi vốn đã nói sẽ nhận nuôi ta, nhưng bởi vì quyền thừa kế của anh ngươi mà sống chết mặc bay, quá làm người ta thất vọng rồi.”

Ningya nói: “Đó không phải là vì quyền thừa kế vương vị.”

Dover lạnh lùng lườm cậu.

“Bởi vì người không thể chấp nhận một tên hung thủ giết cha của mình.”

Dover trên mặt rút đi huyết sắc: “Các ngươi nghi ngờ ta?”

Ningya nhìn hắn, trong đôi mắt có thương hại, cũng có chán ghét: “Không phải nghi ngờ.”

Dover yên lặng nhìn cậu một hồi, quỷ dị cười: “Cho nên, bác gái không phải là vì bảo vệ vương vị của Paul mới từ chối nuôi dưỡng ta?”

Ningya trong đầu linh quang lóe lên, không thể tin hỏi: “Cho nên, ngươi giết chết chú, chỉ là vì muốn có được tư cách kế thừa vương vị?”

Âm thanh Dover hạ xuống càng ngày càng thấp: “Bác gái sinh con không nhiều, lại từng người từng người mất đi, một ngày nào đó cũng sẽ chết hết. Thời điểm đó nếu nhận nuôi ta, bà ta nhất định rất thương yêu ta, ta so với các anh em họ khác của ngươi càng có ưu thế, không phải sao? Hơn nữa, bà không cần phải lo lắng địa vị của mình, ta sẽ cưới bà, để bà tiếp tục đảm nhiệm vị trí vương hậu Langzan. Xem xem hết thảy đều rất tốt đẹp.” Dừng một chút, hắn nhìn chằm chằm mặt Ningya, cười cười, “Cho nên, trước tiên ngươi đi chết đi.”



Ningya lần đầu tiên thực sự ý thức được dưới vẻ mặt bình tĩnh của Dover, cất giấu bao nhiêu lãnh khốc cùng điên cuồng!

Ngục giam Wipanz sở dĩ tại Langzan có được danh tiếng cực lớn, ngoại trừ nó đượ phòng ngự kiên cố, còn bởi vì rất nhiều tội phạm có tiếng xấu trong nước bị hành quyết trong đây.

Ningya trước giờ không nghĩ tới, có một ngày, chính mình cũng sẽ trở thành một nhân tố trong bọn họ.

Cậu bị đưa đến pháp trường bằng một con đường khác.

Trên pháp trường có giá treo cổ, có trụ thiêu, có đoạn đầu đài… Trưng bày các loại các loại dụng cụ tử hình.

Nhìn thấy những thứ này, tim Ningya bỗng nhiên co rút lại, sợ hãi vẫn luôn đè nén từ khi vào ngục giam tới lúc này kìm ném không nổi, như nước đá lạnh lẽo kích thích da thịt, làm cho cậu không tự chủ được run lên. Trong lúc sợ hãi cực độ như vậy, cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được chú văn lan tràn ra toàn thân, thậm chí cả lên mặt.

Sắc trời mờ tối.

Pháp trường đốt một chậu than.

Ningya bị xô đẩy lên trên giá treo cổ.

Lúc cậu ngẩng đầu lên, chú văn trên mặt hiện lên rõ ràng trong mắt các quý tộc đại thần đang vây xem tại pháp trường.

“Đó là cái gì?”

Ai đó tiên phát ra kinh ngạc thốt lên, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Ningya biết bộ dáng mình bây có cỡ nào dữ tợn khủng bố, nhưng cậu chưa bao giờ cảm kích nguyền rủa này giống như bây giờ. Khiến cho bọn họ sợ hãi đi! Liền khiến cho bọn họ coi mình là hóa thân của ma quỷ! Khiến cho bọn họ sau cái chết của mình không được yên ổn!

Cậu thấy những người khác bài xích, khuôn mặt sợ hãi, trong nội tâm sinh ra muôn vàn oán hận.

Loại oán hận này thậm chí ngăn chặn thống khổ khi chú văn phát tác, làm cho cậu cực kỳ tỉnh táo nhìn mình túi vải hình chữ nhật trùm lên đầu mình, một sợi dây thừng ghìm vào cổ họng của mình…