Thần Cố

Chương 24: Sát lục chi thần (Thần Giết Chóc – Bốn)




Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Một mang theo quan tâm xem xét, một mang theo trái tim loạn nhịp tim nhìn lại. Hai con mắt đều đang tìm kiếm thứ mình muốn, cũng đều thu được bất ngờ.

“Điện hạ, ngài…”

“Vương sư?”

Ningya bỗng nhiên ngồi dậy, được Hope đỡ lấy.

Hope vui mừng nói: “Ngài đã tỉnh rồi?”

Ningya nói: “Khoảng thời gian này… Khổ cực ngài quá.” Mặc dù không có ký ức, thế nhưng nhìn trạng thái bản thân cậu đại khái có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Hope nói: “Tỉnh lại là tốt rồi.” Ông có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, tỷ như Ningya làm sao tỉnh lại, nguyền rủa thế nào rồi… Dù cho nguyên tố “Hỏa” bên ngoài da của Ningya đã rút lui, ông vẫn không thể khẳng định đây là tạm thời hay là mãi mãi, hoặc có thể là, còn có cái gì đó lợi hại hơn đang chờ phía sau, nhưng nhìn thấy Ningya trước mắt mệt mỏi, liền tự giác đem lời nói nuốt xuống.

Ningya cũng có rất nhiều lời muốn nói. Phụ vương mẫu hậu, Langzan…Vô vàn câu hỏi, nghĩ không ra nói cái gì đầu tiên, chờ sau khi tâm trí mãnh liệt bình phục, trái lại một chữ cũng không nói ra được.

Ngược lại bỗng nhiên nhắc đến chuyện xảy ra ở Langzan gần đây, bao gồm trợ giúp của Học viện Ma pháp St. Paders, Công hội Ma pháp cùng Quang Minh thần hội.

Chưa nói đến Quang Minh thần hội, chỉ nhìn đội hình của Học viện Ma pháp St. Paders cùng Công hội Ma pháp, coi như gặp phải tấn công của Shamanlier hay đế quốc Kanding đều không cần quá lo lắng. Nhưng là đối thượng nam tử tóc đỏ, dù cho chỉ ở trong giấc mộng từng xuất hiện, Ningya cũng không có đem nắm.

Hope thấy Ningya nhăn mặt, an ủi: “Yên tâm đi, tình huống xấu nhất quốc vương đã cân nhắc đến, cư dân phụ cận thành Dabe toàn bộ đã di chuyển về phía Nam.”

Ningya trầm mặc một lát nói: “Nếu như bão cát tiếp tục tiến đến phía nam thì sao?”

“Quốc vương đã cùng Senlisja quốc vương ký kết hiệp nghị.” Hope dừng một chút, nói, “Một ngày kia sẽ không xảy ra.”

Một ngày kia là một ngày kia?

Ông không nói rõ, nhưng Ningya lại rõ ràng trong lòng.

Nếu như cát Đông Côi Mạc kéo xuống phía nam, chiếm đoạt Langzan là chuyện sớm muộn. Kí kết cùng Senlisja chính là hiệp nghị di chuyển đi. Nhưng khi đó, Senlisja có thể cũng không phải một đích đến lý tưởng. Bởi vì nó giống Langzan, đều ở phía Nam của Đông Côi Mạc, nó có thể chiếm đoạt Langzan, thì cũng có thể nuốt lấy Senlisja. Đáng tiếc Shamanlier cùng Kanding đế quốc ở quá xa, không, nương nhờ vào này hai đại quốc này ngược lại có thể tốt hơn một chút. Một là độ dung nạp của chúng cao hơn, không cần quá lo lắng dân chúng sau khi di chuyển thất nghiệp, một là chúng là quốc gia thực lực và quan hệ với Quang Minh thần hội đều hơn Senlisja nhiều.

Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Ningya, rất nhanh liền bị quăng ra sau đầu.

Nếu như là dự tính xấu nhất, cậu đương nhiên không muốn để nó trở thành sự thật.

Ningya lại hỏi tình huống hiện tại ở biên giới, tâm lý vẫn còn ôm một tia kỳ vọng, hi vọng Học viện Ma pháp St. Paders cùng ma pháp công hội có thể có kết quả. Những ngày qua Hope vẫn luôn trông nom cậu, tin tức nhận được từ tiền tuyến lạc hậu nghiêm trọng, lại thêm ngắn gọn, không có giá trị quá cao.

Đúng lúc này bụng Ningya vang lên tiếng ùng ục ùng, Hope kết thúc cuộc nói chuyện, gọi người mang đồ ăn vào.

Vì duyên cớ cư dân di chuyển, trước mắt thành Dabe vật tư thiếu thốn, đồ ăn mang lên đều là lương thực phụ. Ningya gặm hai bắp ngô, uống cốc sữa bò, thì không ăn được nữa, nằm ngủ gật ở trên giường. Hope trông cậu nhiều ngày như vậy, tinh thần vẫn luôn trong tình trạng sốt sắng cao độ, lúc này thả lỏng xuống, cũng có chút mệt mỏi.

Chờ ông nhắm mắt lại, đôi mắt Ningya hơi hé ra, không nhúc nhích đợi một lúc, xác định Hope đã tiến vào mộng đẹp, rón ra rón rén đứng lên ra ngoài lều vải.

Ngay khi cậu tỉnh lại đã hạ quyết định, quyết định của phụ vương càng khiến quyết định của cậu kiên định hơn.

Làm người không thể quá ích kỷ.

Thân là vương tử càng không thể ích kỷ.

Nếu như vận hạn của Langzan thật sự như nam tử tóc đỏ từng nói, do mình gây nên, vậy thì cậu liền có nghĩa vụ giải trừ nó.

Ít nhất, phụ vương sẽ hạnh phúc, mẫu hậu cũng hạnh phúc, bạn bè hạnh phúc, thần dân được hạnh phúc.

Một người có thể mang đến hạnh phúc cho nhiều người như vậy, là đủ rồi.

Ningya đi ra khỏi lều, phát hiện đã gần chạng vạng.

Đêm đen mang đến quá quá nhiều đau đớn, mà chạng vạng là dấu hiệu của ban đêm. Có một quãng thời gian, cậu thấy chạng vạng sẽ căng thẳng đến đau dạ dày. Nhưng mà hôm nay rất đặc biệt. Cậu vẫn rất hồi hộp như trước, nhưng không phải sợ sệt, mà là mong đợi.

Nếu như nam tử tóc đỏ nói đều là thật, như vậy, chỉ cần mình đi, tất cả những thứ này đều sẽ kết thúc.

Cậu hít một hơi thật sâu, đang muốn bước đi, thì nghe thấy Hope ở phía sau cậu hỏi: “Điện hạ, ngài muốn đi đâu?”

Bước chân Ningya cứng đờ, quay đầu lại cười cười nói: “Cháu vừa ăn no, thấy hơi khó chịu, muốn đi lại một chút.”

Hope cũng lên đến: “Vừa lúc, sau khi ngủ chân ta có chút tê, có thể đi cùng điện hạ.”

Ningya nói: “Vương sư đã lâu không nghỉ ngơi…”

“Điện hạ, quốc vương giao ngài cho ta, ta muốn đưa ngài bình an về vương cung.” Hope đứng ở trước lều, áo choàng bởi vì vội vàng choàng mà lật lên, đoi mắt đỏ do thiếu ngủ lẳng lặng nhìn cậu.

Tim Ningya run một cái.

Đột nhiên không muốn đi tiếp.

Cậu không biết nam tử tóc đỏ tại sao lại chấp nhất muốn tìm kiếm mình, thậm chí không tiếc nhấn cát chìm Langzan, có thể đoán được vận mệnh tương lai của cậu đại khái sẽ không nắm giữ ở trong tay của mình.

… Cũng không biết có còn cơ hội trở lại Langzan hay không. Cơ hội gặp phụ vương cùng mẫu hậu một lần e không được, trước mắt người gần gũi nhất bên cạnh chỉ có Hope vương sư. Tình cảm không muốn rời xa như tinh hỏa liêu nguyên, bỗng nhiên thiêu đốt lồng ngực.

“Vương sư.” Ningya rũ mắt, “Vậy thì cùng đi một lát ạ.”

Hope gật đầu, giống như biết cậu muốn không gian riêng tư, nên không đi cùng hàng, mà lẳng lặng đi theo phía sau cậu.

Ningya đi ở phía trước, đôi mắt lẳng lặng nhìn mặt trời.

Còn có thể kéo dài bao nhiêu thời gian nữa?

Cậu bước chậm lại, dường như làm vậy thì thời gian có thể trôi qua chậm hơn một chút.

“Điện hạ.” Hope đột nhiên mở miệng, “Ngài mới mười sáu tuổi.”

“Đúng vậy.” Ningya dừng bước lại.

Hope đi tới bên cạnh hắn: “Ngài vẫn đang trong tuổi có thể có thể bốc đồng.”

Ningya mỉm cười nói: “Cháu không có quyền bốc đồng.”

Hope nhíu mày, khóe mắt đột nhiên quét đến một thân ảnh lén lút, mặt nhất thời trầm xuống: “Ai ở nơi đó? Đi ra.”

Ningya quay đầu lại.

Một thân ảnh thấp bé từ sau lều bạt chui ra, nhìn thấy Ningya, lộ ra nụ cười: “Điện hạ, tôi tìm em thật khổ a.”

Ningya hơi sửng sốt. Cậu vừa nãy nhớ đến rất nhiều người, hiển nhiên không bao gồm Người Lùn.

Người Lùn mừng rỡ chạy tới, muốn nắm chặt tay cậu, lại có chút câu nệ lui về phía sau: “Điện hạ. Ngài muốn đi đâu, tại sao không cho tôi biết vậy, tôi có thể bảo vệ ngài.”

“Cám ơn anh.” Mặc dù không có bất cứ tình cảm gì với Người Lùn, đồng thời vẫn duy trì hoài nghi cùng cảnh giác với hắn, nhưng thời khắc ly biệt sắp tới, cậu không muốn mang nữa những phiền não này theo. Hơn nữa, chỉ cần mối hiểm họa của Langzan được giải trừ, Người Lùn cho dù có âm mưu cũng không tìm được nơi phát triển.

Con ngươi Người Lùn đảo một vòng nói: “Điện hạ muốn đi đâu, tôi theo ngài.”

“Chỉ là đi quanh quanh một chút.” Ningya hơi suy nghĩ, nói với Hope, “Cháu muốn ở riêng với anh ta, thỉnh vương sư về nghỉ ngơi trước đi ạ.”

Ý nghĩ của Hope đối Người Lùn cùng vương hậu không khác biệt lắm, bất đồng là, vương hậu là mẫu thân của Ningya, có quyền nói ra cái nhìn đối với tương lai của cậu, mà Hope chỉ có thể thuần túy đứng ngoài. Ông không hề rời đi, mà chỉ lui về sau mấy thước, xa xa theo sát.

Người Lùn kích động tiến lên: “Điện hạ.”

“Xin giúp tôi một chuyện.” Ningya nói.

“Với tôi em còn cần khách sáo như vậy sao?” Người Lùn thắm thiết nhìn, “Trong lòng tôi, tôi với em sớm đã tuy hai mà một.”



Dù cho phải đi, thế nhưng không thể gia tăng thêm được hảo cảm với Người Lùn.

Ningya vội ho một tiếng nói: “Tôi muốn nhờ anh dẫn vương sư Hope đi.” Người Lùn là kỵ sĩ cấp bảy, chắc sẽ có biện pháp đi.

Người Lùn đảo con ngươi: “Có thể hỏi tại sao không?”

Ningya nói: “Anh không phải đã nói, khụ, chúng ta tuy hai mà một sao? Tại sao còn muốn hỏi tôi chuyện cần làm đây?”

Người Lùn nói: “Tôi chỉ là lo lắng ngài lại vứt bỏ tôi. Ngài thực sự có quá nhiều lần như vậy.”

Ningya hơi lúng túng. Cậu chính xác có dự định như vậy.”Tôi chỉ muốn để vương sư nghỉ ngơi tốt, dù sao, ngài đã rất nhiều ngày không được nghỉ ngơi rồi.”

“Tôi có biện pháp khiến ngài khỏi tầm mắt vương sư, nhưng không có cách nào để cho ông đi nghỉ ngơi. Ma Pháp sư tinh thần lực quá mạnh, tôi không thể thôi miên ông ta được.” Người Lùn ngắm Ningya liếc mắt một cái, “Xem ra nhiệm vụ ngài giao cho tôi e rằng tôi không thể ra sức.”

“… làm thế nào rời khỏi tầm mắt của ngài?”

Người Lùn có chút tức giận nói: “Thấy chưa, ngài mới vừa nói quả nhiên là mượn cớ. Ngài chỉ muốn thoát khỏi vương sư, thuận tiện thoát khỏi tôi luôn.”

Ningya xoay người rời đi.

Người Lùn lập tức theo sau, thật cẩn thận nói: “Điện hạ, ngài tức giận sao?”

“Không có.”

“Không, ngài đang tức giận.” Người Lùn khẳng định nói.

Ningya tâm lực tiều tụy, không muốn tranh cãi.

Người Lùn thất vọng nói: “Điện hạ, ngài thật sự chán ghét tôi như vậy sao?”

Ningya cúi đầu nhìn hắn: “Vậy còn phải xem Ork khi nào thì trở về.”

“… Ngài ngược lại rất để ý hắn.” Người Lùn tức giận nói, con ngươi hạ xuống chợt lóe một tia lạnh lùng nghiêm nghị, “Tôi không muốn nghe em quan tâm đến người khác. Tôi không vui.”

Biểu hiện của hắn hiện tại như một người bình thường đang ghen. Ningya không có gì để nói.

Người Lùn cúi đầu, hai cái tay ngón tay cái gảy gảy, ngập ngừng nói: “Giúp em cũng không phải không được.”



Trước đó mình nói hỗ trợ, hắn nói tuy hai mà một. Hiện tại hắn lại chủ động nói hỗ trợ.

Ningya có chút bất đắc dĩ: “Điều kiện là gì?”

Người Lùn ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh nhìn cậu: “Em hôn tôi một cái.”

Ningya: “…”

Người Lùn ngượng ngùng nói: “Tôi lớn đến như vậy, vẫn chưa có cho người khác hôn đâu.” Hắn thấy Ningya đứng tại chỗ, không nhúc nhích, có chút bất an, “Em không muốn?”

Ningya rất muốn gật đầu.

Người Lùn nói: “Đổi thành ai thì em sẽ đồng ý?” Ngữ khí lại rất nhanh mất hứng, “Cha của em, quốc vương Langzan, đã đồng ý chúng ta ở cùng một chỗ. Vào lúc này, bất luận em nghĩ đến ai cũng đều không đúng. Không chỉ có lỗi với tôi, còn có lỗi với phụ thân em nữa.”

Ningya vốn không nghĩ tới ai, bị hắn “nhắc nhở”, trong đầu lập tức hiện lên hai nửa khuôn mặt.

Một là Dilin.

Mặc kệ mình lúc đó xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng Dilin chính xác là đối tượng đầu tiên mà đời này cậu thổ lộ. Khi biết người đó đang an ổn tại thành Dabe của Langzan, cách chỗ mình không xa, càng sinh ra mấy phần xấu hổ. Bây giờ nhìn lại kích động khi, thật sự là gan lớn đến gần như vô sỉ.

Một là nam tử tóc đỏ.

Cảm giác so với Dilin tuyệt nhiên không giống, mà không biết như thế nào, hàng đêm dằn vặt xác thực đem khuôn mặt này thật sâu ủi vào trong đầu của cậu.

Nửa gương mặt sau cùng vậy mà lại là bóng đen mình gặp tại Quang Minh thần điện kia.

Hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại nghĩ tới hắn, nhưng là chợt lóe sau Dilin cùng nam tử tóc đỏ sau, lưu lại trong đầu, đúng là nó.

“Em còn nghĩ lâu như vậy!” Âm thanh Người Lùn có chút gay gắt.

Ningya có chút không rõ tại sao.

Người Lùn đột nhiên ôm lấy cậu chạy như điên.

Tất cả đến quá nhanh, Ningya còn chưa điều chỉnh tốt tư thế, liền cảm thấy dạ dày căng thẳng, nửa người trên trực tiếp ngã trên bả vai Người Lùn. Ngước mắt thấy gương mặt gấp gáp của Hope. Gió sượt qua, thổi rối loạn mái tóc bạc, thân ảnh Hope trong tầm mắt càng ngày càng nhỏ.

Chuyện gì xảy ra?

Hope vương sư vậy mà bại bởi một tên kỵ sĩ cấp bảy?

Cậu nhớ vương sư rõ ràng là Ma Pháp sư cấp chín a.

Ningya đầy đầu nghi vấn, chưa kịp hỏi, đã thấy một toà thành thị hoang tàn.

Nói thẳng ra, kỳ thực kiến trúc vẫn là những kiến trúc kia, cùng lần trước thấy cũng không có khác biệt quá lớn. Điểm khác biệt lớn nhất vẫn là con người. Trước kia thành Dabe ngựa xe như nước, qua lại không dứt, mà hiện tại, người đi nhà trống, tới tới lui lui phần nhiều là binh lính tuần tra.

Ningya bảo Người Lùn thả cậu xuống, chạy đi hỏi thăm tình huống của tiền tuyến.

Binh lính cho rằng cậu là người dân lưu lại không đi, khiển trách một trận, sau đó thấy Ningya biểu diễn ma pháp hệ “thổ”, mới cho rằng cậu là Ma Pháp sư, vội vã nói cho cậu biết, đạo sư Học viện Ma pháp St. Paders nghĩ ra một ma pháp trận không gian, có thể ngăn trở cát vàng, thế nhưng thất bại, bão cát vẫn đang áp sát thành Dabe, không bao lâu sau, thành Dabe khả năng sẽ hoàn toàn bị sa mạc nhấn chìm.

Ningya nghe vậy nhíu chặt mày.

“Thành chủ Vala đã hạ lệnh trông coi, bây giờ còn có đạo sư Tajires che ở tuyến đầu, sau đó khó mà nói. Ngài cũng chuẩn bị sớm đi.” Binh lính thở dài. Hắn đóng giữ thành Dabe nhiều năm, nhìn nó ngày càng phồn hoa, còn tưởng rằng cả đời như vậy, ai ngờ sẽ chứng kiến nó đến bước đường cùng.

Ningya nói: “Tajires… Ma đạo sư?”

Binh lính nói: “Chính là vị đang dùng ma pháp không gian ngăn cản bão cát kia. Đáng tiếc thất bại.”

Ningya nói: “Ngài vẫn ở tiền tuyến sao.”

“Đúng, cũng chỉ có ngài, những người khác…” Binh lính vẫn chưa nói hết, trước mắt đã không thấy thân ảnh Ningya đâu.

Ningya không biết mình lại có thể chạy trốn nhanh như vậy, nhưng khi cậu chạy ra thành Dabe, tốc độ rõ ràng tăng lên, hơn nữa hoàn toàn không cần phân rõ phương hướng, hai cái chân dường như cài đặt la bàn, không chút do dự chạy tới một hướng khác.

Dần dần, trước mắt xuất hiện mảnh lớn sa mạc, che phủ, chống đỡ lấy thiên.

Tại nơi cát vàng múa lượn, hỏa diễm phóng lên trời.

Ningya trong lòng hơi xác định. Cậu nhớ, Hydeine · Tajires đạo sư chính là hỏa hệ ma pháp sư. Hỏa thế lớn như vậy, có phải nghĩa là người vẫn không có chuyện gì?

Tới gần.

Cát vàng cùng hỏa diễm điên cuồng dây dưa, khó hoà giải. Hai bóng người phân chia tại hai cái phương hướng. Hydeine đưa lưng về phía Ningya, nhưng chớp mắt khi nhìn thấy ngài, Ningya có thể cảm giác được, ngài đã như cung giương hết đà.

Không chút do dự, cậu kiên định chạy vào giữa cát vàng cùng hỏa diễm.

Hydeine là Ma Pháp sư giỏi nhất trong đại lục, mà nam tử tóc đỏ, tuy rằng không biết thân phận của hắn, lại có thể cảm giác được sức mạnh của hắn vượt xa nhân loại, dùng năng lực của Ningya vốn không có cách nào xen vào cuộc chiến của hai người, nhưng thời điểm đến gần, cậu rõ ràng có thể cảm giác được một nguồn sức mạnh đang thôi thúc chính mình, ngăn trở chặn lại bốn phía “Hỏa” nguyên tố cùng cát vàng.

Ningya phản ứng đầu tiên là Người Lùn, nhưng mà bên cạnh cậu đâu còn người khác?

Cát vàng cùng hỏa diễm dừng lại.

Lộ ra thân ảnh của hai người khác —

Hydeine ·Tajires.

Nam tử tóc đỏ.

Trời tối lại.

Ningya rõ ràng có thể cảm giác được chú văn leo lên da thịt của mình. Thời điểm thống khổ tại thân thể trong ký ức còn chưa có bắt đầu, mà trước hết dằn vặt lên tinh thần của cậu.

“Ngươi thua rồi.”

Cậu nghe thấy nam tử tóc đỏ lạnh lùng mở miệng, lúc lâu sau không nghe thấy Hydeine trả lời.

Ningya cắn răng, ngẩng đầu liếc nhìn nam tử tóc đỏ một cái.

Nam tử tóc đỏ theo dõi cậu, thần sắc hết sức phức tạp, thái độ so với trong giấc mộng ngược lại tốt hơn rất nhiều, ít nhất mở miệng ra nói so với mấy lần trước gộp lại đều nhiều hơn: “Ta chỉ muốn tốt cho em.ta chỉ muốn tốt cho em.” Lập lại một lần, như là tại khẳng định cái gì, “Chỉ có đi theo ta, em mới có thể có được tất cả những gì tốt nhất. Khi đó em sẽ biết, sự cố chấp lúc này là một chuyện ngu xuẩn cỡ nào.”

Ồ, tất cả những gì tốt nhất.

Thật tốt a. Rời xa người thân, rời xa bằng hữu, đi cùng một người trước sau giày vò mình.

Khóe mắt Ningya liếc thấy khuôn mặt Hydeine tái nhợt, đột nhiên chảy nước mắt.

Thời điểm ở St Paders, cậu rất không thích Hydeine. Trên thực tế, với thân phận học sinh yêu thích Hydeine đại khái không có nhiều người. Hắn tài hoa hơn người lại kiêu ngạo đến không có tình người, Ningya biết đến St Paders cử rất nhiều ma đạo sư đến trợ giúp, nhưng không nghĩ tới có cả Hydeine trong đó. Trong ký ức Hydeine nếu là việc không liên quan tới mình, cao cao quải khởi.

Kỳ thực những gì mình có, so với trong tưởng tượng của mình nhiều hơn nhiều nhiều lắm.

Còn có cái gì phải tiếc nuối đây?

Đã từng có nhiều người như vậy vì mình mà cố gắng, mà hiện tại, là thời điểm đến lượt mình bỏ ra.

Nam tử tóc đỏ có chút kích động, vẫn còn lại đây nắm lấy cánh tay của cậu nói gì đó.

Ningya nhìn hắn, đột nhiên cực kỳ bình tĩnh. Ảnh hình người là xem thấu tất cả buông xuống tất cả, đã tới một cái khác nguyên tưởng rằng cảnh giới xa không thể vời. Hắn hai chân một khuất, quỳ xuống.

“Tôi đồng ý.”

Kỳ thực nói ra ba chữ này cũng không khó như vậy.

Nhưng đối phương hoàn không hài lòng, hỏi: “Đồng ý chuyện gì?”

Còn có thể là chuyện gì chứ? Ningya tuy rằng cảm thấy được đối phương biết rõ còn hỏi, nhưng cũng rất thức thời đáp: “Đồng ý đi theo ngài.”

Nam tử tóc đỏ làm bộ than thở: “Nếu như em đồng ý vói ta ngay từ đầu, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

Đồng ý ngay từ đầu?

Cậu không nhớ rõ đối phương lúc nào thì hỏi qua. Không phải vừa gặp đã cát vàng đầy trời sao? Ningya ở trong lòng lạnh lùng chế giễu, thái độ lại càng thêm bình tĩnh: “Buông tha bọn họ.”

Nam tử tóc đỏ lần này rất sảng khoái đáp ứng. “Được.”

Hắn đưa tay ra, hướng phía trước tìm tòi, chú văn trên người Ningya như rắn trườn, từng cái từng cái từ trên người cậu bò về bên trong tay của nam tử tóc đỏ, cuối cùng biến mất dưới da thịt màu đồng cổ của đối phương.

Một khắc khi nhìn chú văn rời khỏi mình kia, Ningya giống như có được một cuộc đời mới. Sau đó vui sướng có chút không dám khẳng định.

Nguyền rủa của bản thân mình thật sự được giải trừ?

Chỉ đơn giản như vậy?

Từ hôm nay trở đi, thật sự không cần chịu đựng đau đớn lúc nguyền rủa phát tác?

Cậu lặng lẽ véo mình một cái, để xác định không tưởng bở mơ một giấc mơ đẹp sau ác mộng liên tục.

“Đi thôi.” Tay của nam tử tóc đỏ thuận thế đưa tới trước mặt Ningya.

Tiến một bước, Ningya đã không thể có đường lùi về sau, ngoan ngoãn đưa tay cho hắn dắt.

Hydeine mặt lộ vẻ không vui.

“Đạo sư.” Ningya quay đầu lại nhìn hắn, “Đây là lựa chọn của chính con. Còn có, cảm ơn cùng xin lỗi ngài.” Cảm ơn hắn không quản đường xa ngàn dặm chạy tới trợ giúp Langzan, có lỗi với hắn vì mình mà làm những thứ này… Cuối cùng đều uổng phí.

Không chờ Hydeine có phản ứng, nam tử tóc đỏ đã không nhịn được kéo cậu vào trong lồng ngực, sau đó quay người biến mất ở bên trong cát vàng.

Nằm ở trong ngực nam tử tóc đỏ, Ningya không dám thở mạnh, tròn mắt nhìn Hydeine trong tầm mắt bên trong càng ngày càng nhỏ, mãi đến tận khi hoàn toàn không nhìn thấy.

“Được rồi.” Nam tử tóc đỏ thả cậu xuống giữa sa mạc bao la bát ngát, hai tay nâng cậu, “Từ nay về sau, chúng ta sẽ…” Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, bàn tay đặt ở vị trí tim cậu, sau đó điên cuồng xé áo.

Ningya theo bản năng giơ tay che ngực, bị hắn một cái đẩy ra.

Nam tử tóc đỏ nhìn chằm chặp vết thương ở vị trí trái tim của cậu, sắc mặt hung ác đến khó có thể nhìn thẳng: “Là ai? Là ai xuống tay với em!”

Ai xuống tay sao?

Ningya hồi tưởng lại thời điểm mình bị rạch ngực, giống như không cảm nhận được đau đớn gì, lại càng không muốn nói nguyền rủa nam tử gây ra cho cậu.

Cậu im lặng khiến sắc mặt của nam tử tóc đỏ càng ngày càng khó coi. Hắn giơ tay lên, đè lại vết thương trên trái tim, sắc mặt rất nhanh trở nên càng ngày càng tối: “Thần cách… Thần cách của em đâu? Em không có khôi phục sức mạnh? Vậy thì trước đó là ai đang bảo vệ em?”

Liên tiếp vấn đề, mỗi cái đều vượt qua phạm vi hiểu biết của Ningya. Cậu chỉ có thể ngơ ngác nhìn nam tử tóc đỏ một người ở nơi đó rít gào, phát điên.

Bộ dạng này của hắn, với người trong lòng Ningya cùng trong giấc mộng kia trùng lặp, khiến mộng cảnh càng trở nên chân thực.

“Tại sao em không nói lời nào!” Nam tử tóc đỏ không thể nhịn được nữa.

Ningya nói: “Tôi không biết nói gì hết. Tôi không biết ngài là ai, không biết ngài đang nói cái gì… Tôi thậm chí, còn không biết tôi là ai.” Đã từng rõ ràng thân phận, dưới khẩu khí rất quen thuộc của nam tử tóc đỏ, trở nên hơi mơ hồ.

Cậu là ai?

Tại sao nam tử tóc đỏ lại biết cậu, dây dưa với cậu?

Thần cách mà hắn nói là viên kia lấy ra từ trong tim cậu sao?

Nhưng là, nó vì sao lại tại trong thân thể của cậu?

Quá nhiều nghi vấn xoay quanh trong đầu Ningya.

Nhưng là, trong lúc đối phương bắt đầu thích nghi, Ningya mới biết, thì ra trên cõi đời này có một loại đáp án gọi là — khiến cho dòng suy nghĩ càng thêm hỗn loạn.

“Ta là Siton, là Thần Giết Chóc.”