Thần Đạo Đan Tôn

Chương 282: Lạc Nguyệt hạp




Một toà cung điện đương nhiên không thể ngăn đường, trên thực tế Tinh Diệu Điện tọa lạc trong một hẻm núi. Cái hẻm núi này mới là con đường từ Bắc Hoang Cửu Quốc đi về Bắc Vực.

Cái hẻm núi này tên Lạc Nguyệt hạp. Tương truyền nơi này vốn là một ngọn núi cao. Bắc Vực đến đây chính là phần cuối, căn bản không có cách vượt qua thiên địa kỳ hiểm. Bởi vì trên núi có khí tức đáng sợ lưu chuyển, ngay cả cường giả Linh Anh Cảnh cũng phải gặp nạn.

Nhưng không biết bao nhiêu năm trước, trong đêm ánh trăng đột nhiên rơi xuống, chém lên núi cao, miễn cưỡng bổ ra một cái hẻm núi. Bởi vậy mới được gọi tên là Lạc Nguyệt hạp.

Chính vì đã có đường, một ít võ giả gan lớn thông qua hẻm núi tiến vào khu vực nguyên thủy khi đó. Bọn họ không ngừng đánh lui Yêu thú, cuối cùng xây dựng Bắc Hoang Cửu Quốc, mở rộng bản đồ của Bắc Vực.

Hiện tại, núi cao vẫn như cũ không thể vượt qua, chỉ có thể đi Lạc Nguyệt hạp. Bởi vậy nơi này phi thường náo nhiệt, mỗi ngày đều có lượng lớn võ giả từ Cửu Quốc đi ra, muốn ra ngoài mở mang tầm mắt. Cũng có chút võ giả từ Bắc Vực trở về, lá rụng về cội.

Ngoài ra còn có lượng lớn thương nhân, mang đặc sản từ Bắc Hoang Cửu Quốc đi Bắc Vực, cũng từ Bắc Vực kéo về nhiều đặc sản. Lợi nhuận rất lớn, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm. Bởi vì ra vào Bắc Hoang Cửu Quốc không phải an toàn. Nơi này lúc nào cũng có cướp đoạt, giết chóc phát sinh.

Từ nơi này đến Tinh Diệu Điện chỉ có nửa ngày đường. Nhưng đoạn đường này lại là đoạn đường nguy hiểm nhất.

Cũng còn tốt, hai chiếc xe ngựa này thuộc về Bạo Phong liệp đoàn, ở khu vực Lạc Nguyệt hạp là thế lực rất mạnh, bình thường là không người nào dám đánh chủ ý đoàn xe của Bạo Phong liệp đoàn.

Lăng Hàn ôm Hổ Nữu ngồi vào trên đỉnh xe ngựa. Kiếp trước đại bộ phận thời gian hắn đều ở trong đan phòng nghiên cứu, chỉ là ở "tuổi già" mới thăm viếng di tích khắp nơi, kiến thức một hồi.

Đời này, hắn không dự định bỏ qua các loại kỳ cảnh nữa.

Lúc này, bọn họ đã tiến vào Lạc Nguyệt hạp. Hai bên đều là hẻm núi vách núi cheo leo, cao vót như mây. Lăng Hàn phát động Chân Thị Chi Nhãn. Tuy không thể nhìn thấy đỉnh ngọn núi, nhưng có thể nhìn thấy trên vách núi tản mát ra khí tức hung lệ.

Khí tức như vậy ngay cả hắn cũng có chút khiếp đảm. Nói cách khác, coi như hắn khôi phục thực lực của Thiên Nhân Cảnh lần nữa, tới đây cũng phải cẩn thận từng li từng tí. Xem ra truyền thuyết cũng không phải chỉ là truyền thuyết, luôn có tính chân thực nhất định nha.

Nhưng để Lăng Hàn kinh ngạc chính là, dưới hẻm núi lại là từng mảnh vườn thuốc, mọc vô cùng tốt.

- Trồng những thảo dược này ở đây, không có ai ăn trộm sao?

Lăng Hàn rất kỳ quái hỏi.

Quảng Nguyên cũng đứng dậy, nghe vậy liền nói:

- Không người nào dám! Vườn thuốc nơi này đều là Tinh Diệu Điện phân cho dược nông trồng trọt. Ai dám ăn trộm dược, sẽ bị Tinh Diệu Điện truy nã. Mà đạo tặc cũng đồng dạng không dám. Bởi vì đạo tặc cũng cần đan dược, ngươi có tiền nhưng ta không bán, ngươi có biện pháp gì?

Lăng Hàn không khỏi cười. Đan sư đúng là quần thể siêu nhiên, chẳng trách Đan sư đều kiêu ngạo. Bởi vì võ giả mạnh hơn cũng không thể rời đan dược, tất nhiên phải cung phụng Đan sư.

Xe ngựa chậm rãi đi tới. Lại đi một lúc, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng cãi vã.

Tuy Lăng Hàn không thích quản việc không đâu, nhưng không biết làm sao theo tu vi của hắn tăng lên, thính giác cũng mạnh mẽ theo, muốn không nghe cũng không được. Từng tiếng cãi vã nhẹ nhàng truyền tới.

- Giá tiền này quá thấp, chúng ta không chỉ không có lời, còn phải thâm hụt tiền!

- Phục thiếu, xin ngươi từ bi, tăng chút giá đi.

- Hừ, chúng ta muốn gặp La chấp sự. Vì sao một năm một giá, một năm thấp hơn một năm, như vậy còn có để dược nông chúng ta sống hay không?

Lăng Hàn ngưng mắt nhìn tới. Chân Thị Chi Nhãn dễ dàng xuyên thấu tầng tầng lá cây. Chỉ thấy một đám dược nông chừng trăm người, đang vây quanh ba người, thần tình phẫn nộ.

Ba người kia hiển nhiên có chủ thứ phân chia. Cầm đầu là một người trẻ tuổi chừng hai mươi, mặc cẩm bào, ngạo khí mười phần. Hai người khác hẳn là kẻ chạy chân, chừng ba mươi tuổi, bảo hộ ở hai bên của người trẻ tuổi.

- Các ngươi có sống hay không, liên quan gì tới bản thiếu gia?

Người trẻ tuổi kia hừ một tiếng.

- Chỉ cái giá này, lập tức đưa thảo dược tới Tinh Diệu Điện. Trong vòng ba ngày nếu trong vườn thuốc còn một cây thảo dược, bản thiếu liền chém đầu chó của hắn!

- Thật quá mức!

- Giá tiền thấp như thế, chúng ta mất trắng một năm không nói, còn phải bán vợ bán con lấy lại vốn a!

- Tại sao có thể như vậy, ngươi là muốn bức tử chúng ta sao?

Nhiều dược nông dồn dập gọi lên, từng người vung cuốc, có vẻ vô cùng kích động.

Người trẻ tuổi cười gằn nói:

- Há, lá gan của các ngươi rất lớn a, lại dám làm càn ở trước mặt bản thiếu! Chẳng lẽ muốn bản thiếu điều động Tinh Vệ đội, bắt hết thảy bọn ngươi?

Tuy bên dược nông nhiều người, nhưng mỗi người đều là người bình thường, mà người trẻ tuổi kia không ngờ là Dũng Tuyền tầng năm. Tương đương một đám kiến vây quanh một con voi, căn bản không có chút tác dụng.

Người trẻ tuổi này lấy Tinh Vệ đội gì đó ra hù dọa người. Nhưng không phải là làm điều thừa, mà muốn những dược nông này khiếp sợ, vì hắn bán mạng kiếm tiền. Bằng không hắn nào có kiên trì như vậy, trực tiếp giết người là được.

Quả nhiên, nhiều dược nông nghe được ba chữ Tinh Vệ đội, mỗi người đều run run. Có mấy người quỳ xuống nói:

- Phục thiếu, van cầu ngươi, cho chúng ta một con đường sống!

- Tiền thu mua lần này, chúng ta thực sẽ chết đói a!

- Phục thiếu, cầu ngươi!

Càng nhiều người quỳ xuống, dập đầu với người trẻ tuổi kia. Trong đó không ít lão nhân tóc trắng xoá.

- Cút!

Người trẻ tuổi đá ra một cước, đạp lăn người chặn ở trước mặt.

- Đều đi hái thuốc cho bản thiếu. Ba ngày sau, nếu như thảo dược vẫn chưa được đưa đến Tinh Diệu Điện, bản thiếu liền điều động Tinh Vệ đội, bắt toàn bộ đám ác dân các ngươi.

- Phục thiếu, ngươi muốn bức tử chúng ta sao?

Vẫn có mấy người không quỳ, lúc này hai mắt đỏ chót, tàn bạo nhìn chằm chằm thanh niên cẩm y.

Người trẻ tuổi kia quệt mũi, lãnh đạm nói:

- Các ngươi có chết hay không, liên quan gì đến ta? Không làm tốt, hừ, ta để các ngươi sống không bằng chết!

- Nhớ kỹ, ba ngày, chỉ có ba ngày.

Hắn nói bổ sung, trên mặt đều là vẻ căm ghét. Ở trong mắt hắn, những người bình thường này chỉ là công cụ kiếm tiền cho hắn mà thôi.

Chết một nhóm vậy thì lại đổi một nhóm là được. Hắn kiếm tiền, kiếm bộn tiền mới là chuyện quan trọng nhất.

Lăng Hàn lập tức hiểu được. Tinh Diệu Điện thuê những dược nông này trồng thảo dược, người trẻ tuổi kia phụ trách trưng thu. Nhưng hắn ép giá thu mua đến trình độ thấp hơn giá vốn, tự nhiên để dược nông phản đối.

Người này cũng thật bá đạo, ép giá ép đến mức độ bức tử người, chỉ thấy lợi trước mắt, cái này không phải bức người tạo phản sao?

- Thật hung hăng!

Quảng Nguyên hừ một tiếng. Lấy thực lực Linh Hải Cảnh của hắn, tự nhiên cũng có thể nghe được rõ ràng. Không phải hắn đồng tình những dược nông kia, nhưng lại xem thường cách làm của người trẻ tuổi ấy. Dù sao, Dũng Tuyền Cảnh bắt nạt một ít người bình thường, chỉ vì kiếm lời một ít tiền, thấy thế nào cũng rất mất mặt.

- Bản tọa ngược lại muốn xem xem hắn ghê gớm cỡ nào!

Hắn nhảy xuống xe ngựa.

Lăng Hàn cũng đi theo sau, mà Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền lại ở trong xe ngựa. Nếu ngay cả Lăng Hàn cũng đứng ra, vậy còn có chuyện gì là giải quyết không được?

---------------