Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4301: Đếm tới mười




Đám người Lăng Hàn không tin.

Nếu bọn họ đi ra, sau khi ra ngoài sinh tử không nằm trong tay mình.

Người tu võ phải khống chế vận mệnh của mình, đâu thể giao sinh tử bằng vào một ý niệm của người khác?

- Không ra được sao?

Bên ngoài có một người cười lạnh, nói:

- Trận sư của chúng ta sắp phá trận pháp, các ngươi như cá trong chậu. Hơn nữa, bốn phía có pháp khí che đậy, các ngươi không có khả năng liên hệ với tinh võng hoặc Thánh Địa, cho nên, đừng nghĩ có người cứu các ngươi.

Đám người Lăng Hàn vội vàng mở liên tiếp khí, quả nhiên, cho dù là tinh võng hay mạng lưới Thánh Địa, đều không thể kết nối.

Sắc mặt Lục Kỳ thay đổi.

Hiện tại những người này muốn giết người diệt khẩu, bọn họ sẽ chết tại nơi này.

Nhưng những người này dám như thế sao?

Giấy gói không được lửa, một khi tin tức tiết lộ, bọn chúng sẽ thừa nhận lửa giận của Cửu Dương Thánh Địa, chỉ là thế lực Sinh Đan cảnh có thể gánh nổi sao?

Nhưng mà, ba chữ Sinh Đan cảnh mới là căn nguyên khi đám người này bí quá hóa liều.

Bởi vì đây là động phủ của Hóa Linh Chân Quân, hắn truyền thừa bí pháp không bị đám người Lăng Hàn, Lục Kỳ đặt vào trong mắt, nhưng đối với thế lực Sinh Đan cảnh mà nói, nó trân quý cỡ nào?

Có được, nói không chừng có thể biến thành thế lực Chân Ngã thậm chí Hóa Linh.

Võ đạo kém một đại đẳng cấp chính là biến hóa căn bản, cho nên, bảo tàng của Hóa Linh Chân Quân đối với thế lực Sinh Đan cảnh mà nói là dụ hoặc khó cưỡng lại được.

Cùng lắm sau khi đạt được bí pháp, bọn họ cao chạy xa bay, Cửu Dương Thánh Địa có lớn thế nào cũng không thể bao phủ các góc hẻo lánh của tinh không.

- Chủ nhân, làm sao bây giờ?

Trình Báo và Tra Hổ hỏi thăm.

Tình thế bây giờ rất không ổn.

Lục Kỳ không nói, trên người hắn có một kiện bí bảo, đủ giúp hắn tiếp nhận Sinh Đan cảnh công kích mà không chết, nhưng chỉ có thể bảo vệ một mình hắn, tự nhiên làm hắn do dự, như thế nào mới có thể dẫn Tống Lam cùng ra ngoài, Trình Báo cùng Tra Hổ sống chết thế nào không nằm trong suy nghĩ của hắn.

Chỉ là tùy tùng, về sau tùy tiện tìm mấy người cũng được.

Nhưng hắn cũng khoái ý, chờ những người này tấn công vào trận pháp, Lăng Hàn sẽ bị đánh chết, nghĩ tới hình ảnh đó, nội tâm hắn bành trướng, cảm xúc dâng trào.

- Các ngươi, ai đầu hàng trước, có thể không chết.

Đối diện, có người cười to, nói:

- Thời gian có hạn, ta chỉ đếm tới mười, nhanh nắm lấy cơ hội.

- Một!

- Hai!

Tống Lam cau mày, nàng xuất thân phi phàm, tự nhiên cũng có pháp khí bảo mạng nhưng Thường Thanh Thanh là hảo hữu tri giao với nàng, cũng bồi bạn với nàng vượt qua nhiều di tích cổ, muốn nàng chạy trốn một mình, trong nội tâm nàng không thể vượt qua cái hạm này.

- Lam Lam, ngươi phá vây đi.

Thường Thanh Thanh nhìn ra do dự của nàng, nói:

- Chỉ cần ngươi có thể phá vây, có thể cầu cứu Thánh Địa, những người này sẽ lo lăng, chỉ lo bỏ chạy.

- Đúng vậy.

Lục Kỳ vội vàng ở nói ra, nghe khẩu khí của Thường Thanh Thanh, hiển nhiên Tống Lam có thể tự vệ, như vậy hắn có thể yên tâm, thậm chí sinh ra khoái ý rất mạnh.

Hắn và Tống Lam còn sống, mà Lăng Hàn sẽ chết, đây là kết cục tốt nhất.

- Tống tiên tử, hai chúng ta cùng phá vây, như thế xác suất thành công sẽ lớn hơn.

Lục Kỳ nói, hắn mờ mịt nhìn sang Lăng Hàn một chút, đầy đắc ý.

Hắn muốn nói với Lăng Hàn, chúng ta sắp đi, các ngươi chết đi.

- Chủ nhân!

Trình Báo cùng Tra Hổ kinh hãi, chủ nhân muốn chạy trốn, vậy bọn họ làm sao bây giờ?

- Yên tâm, ta và Tống tiên tử rời khỏi đây sẽ cầu cứu Thánh Địa, các ngươi không có việc gì.

Mặc dù trong lòng Lục Kỳ không thèm để ý hai tên thủ hạ chết sống thế nào, nhưng chỉ cố làm ra vẻ đầy đủ, cũng an ủi hai người Trình Báo.

Trình Báo cùng Tra Hổ đau buồn, một khi Lục Kỳ và Tống Lam thoát khốn, đám người bên ngoài sẽ điên cuồng tấn công, sẽ xé bọn họ thành mảnh nhỏ.

Toàn thân bọn họ lạnh run, không biết làm sao bây giờ.

Lăng Hàn cười ha ha:

- Không cần sinh ly tử biệt như thế, không phải là mấy tên Sinh Đan cảnh sao?

Lục Kỳ, Tống Lam đều sững sờ, chỉ là mấy tên Sinh Đan cảnh?

Ngươi thật trâu, không biết chênh lệch một đại đẳng cấp là nghiền ép hay sao?

Trước đó Lục Kỳ thi triển Tiên Thiên thần thông chỉ là Sinh Đan sơ kỳ, kém chút phá phòng ngự của Hỗn Độn Cực Lôi tháp, huống chi hiện tại có nhiều Sinh Đan như vậy, đạt tới trung kỳ, hậu kỳ thậm chí Đại viên mãn cũng không ít.

Ngươi đối kháng thế nào?

- Đã đến thời điểm này, nói khoác có ý nghĩa sao?

Tống Lam khẽ nhíu lông mày, mười phần không vui.

Nếu không phải khối ngọc bội kia còn trong tay Lăng Hàn, nàng mới lười quản Lăng Hàn chết sống thế nào, lại dám cầm tay của nàng!

Lăng Hàn không để ý tới nàng, hắn quyết định vận dụng Thiên Đạo Hỏa.

Đương nhiên không phải bởi vì hắn bị Tống Lam mê váng đầu, muốn khoe khoang một chút, mà là bởi vì đám người Ngô Khởi Nguyên, Vũ Văn Thiên đều ở đây.

Hắn sợ bị Kim Nguyên Thánh Địa phát hiện?

Lăng Hàn không để ý, cho dù đối phương pháp hiện, chẳng lẽ còn có thể đuổi tới Cửu Dương Thánh Địa đòi người? Lại nói, cũng không phải chỉ có Huyền Nguyệt tinh mới có Thiên Đạo Hỏa, chẳng lẽ Lăng Hàn không thể đạt được từ nơi khác hay sao?

Hắn sải bước đi ra ngoài.

- Mười!

Lúc này, người đối diện đã đếm tới mười, hắn nhìn Lăng Hàn chậm rãi đi ra khỏi trận pháp, khóe miệng nở nụ cười, nói:

- Rất tốt, rất tốt, cuối cùng có một người thông minh.

Lăng Hàn đi lên vài bước, hắn dừng lại và nói:

- Đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội, hiện tại lập tức rút lui, ta có thể tha mạng chó của các ngươi.

Ách!

Đám người bên ngoài nghe xong có vẻ mặt khác nhau.

Có phẫn nộ, có cười lạnh, không xem Lăng Hàn uy hiếp là chuyện to tát.

Đây là đương nhiên, chỉ là Chú Đỉnh dựa vào cái gì uy hiếp Sinh Đan cảnh?

- Ta đếm đến mười, nếu không lui, ta sẽ thả đại chiêu.

Lăng Hàn cũng ung dung nói:

- Một, hai, ba...

Nam tử đếm tới mười lúc trước giận tím mặt, thực lực mình mạnh mới có thể chơi trò mèo vờn chuột, ngươi chỉ là Chú Đỉnh cơ nho nhỏ lại dám lớn lối như vậy?

- Muốn chết!

Hắn lạnh lùng nói ra.

Hắn âm thầm quyết định, chỉ cần Lăng Hàn vừa ra trận, hắn sẽ xông lên trước đánh chết Lăng Hàn, cho người khác xem kết cục Chú Đỉnh nho nhỏ dám khiêu khích Sinh Đan cảnh là thế nào.

- Mười!

Lăng Hàn ngừng lại, hắn không thấy người nào lui.

Đây là kết quả rõ ràng, nếu có người nào sợ hãi lui về phía sau, đó mới là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Lăng Hàn tiếp tục đi lên phía trước, tốc độ rất chậm.

- Mau phá trận cho ta!

Tên Sinh Đan cảnh bị nhục quát trận sư phá trận, hắn hận không thể lập tức xông vào trận bắt lấy Lăng Hàn.

Một bên vừa xem, một bên phá trận, hai bên gặp nhau rất nhanh.

- Chết!

Tên Sinh Đan cảnh đánh tới.