Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5340: Mời




– Hủy ngọn núi này cho ta! Huyền Minh Vũ tức giận thở hổn hển.. Nếu ngọn núi này có đế trận thủ hộ, vậy thì hủy nó trước, sau đó, hắn muốn giết người nào cũng được. Đại Đế áo đen xuất thủ, hắn tấn công vào đế trận. Oanh! Oanh! Oanh! Tiếng nổ lớn vang lên không dứt bên tai, Đại Đế xuất thủ bộc phát lực lượng đáng sợ, hủy diệt tinh cầu chỉ là chuyện phất tay mà thôi.

Nhưng mà, đây chính là Tứ Nguyên tinh, bị Lăng Hàn lấy yếu tố gia cố, cho nên, lại thêm đế trận bảo vệ, không nói vững như thành đồng, cho dù Đại Đế cấp thứ tư muốn phá hủy cũng phải phí không ít tay chân. Nhưng mà, tên Đại Đế áo đen chỉ là cấp thứ tám mà thôi. Đại Đế cấp thứ tám có uy lực không khác gì Đế binh, cũng không mạnh hơn đế trận. Cho nên, mặc dù Đại Đế áo đen đánh kịch liệt cũng không làm gì được đế trận. – Phế vật! Phế vật! Huyền Minh Vũ không ngừng quát mắng, Đại Đế áo đen mắt điếc tai ngơ, hắn không ngừng oanh kích như con rối. – Đã đủ chưa? Đúng lúc này, một giọng nói mang theo uy nghiêm vang lên. Đinh Bình vui mừng, hắn nửa quỳ xuống và nói: – Sư phụ! Lăng Hàn trở về!

Huyền Minh Vũ cũng khiếp sợ, nhưng nghĩ tới thân phận của mình, hắn cao ngạo nói: – Ngươi chính là Hàn Thiên Đế? Lăng Hàn hiện thân, một thân trường bào màu xanh rất phổ thông, trên thân lại tỏa ra khí thế khiếp người, làm cho bất cứ người nào cũng cảm giác khó thở. Ban đầu hắn đang trùng kiến trật tự tại nơi xa xôi, nhưng cảm ứng được đế trận bị công kích nên hắn quay trở về. Ánh mắt của hắn quét qua, trong không khí còn có khí huyết đang bay bay. – Ta là Lăng Hàn. Hắn từ tốn nói. – Nghe đây, ta chính là con thứ ba vạn năm ngàn tám trăm sáu mươi bảy của Huyền Linh Đại Đế. Huyền Minh Vũ nói. – Ngày hôm nay, ta phụng mệnh gia phụ, cố ý đến mệnh lệnh cho ngươi, ngươi nên ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, không nên chạy loạn khắp nơi, nếu không, gia phụ lại đánh gãy chân của ngươi!

Ha ha, trùng kiến trật tự đã bị ba Đại Đế vô địch bắn ngược, người nhảy ra đầu tiên lại là Huyền Linh Đại Đế. Nếu ba vị này không ra mặt, Lăng Hàn cũng không tìm được lý do đi đối phó bọn họ. Nhưng mà, hiện tại xung đột tới. Lăng Hàn không để ý đến, hắn vươn tay ngưng tụ khí huyết và ngưng tụ thành hình người. Huyền Minh Vũ nhìn thấy, hắn suýt rớt cả tròng mắt ra ngoài. Đây là đệ tử trực ban bị hắn giết chết. Người đã nát như thế, tại sao có thể khôi phục? Đây là sức mạnh to lớn cỡ nào? Lăng Hàn lại xé bình chướng hai giới, trực tiếp đưa tay tiến vào âm phủ. Mẹ nó! Huyền Minh Vũ suýt nữa hôn mê, như vậy cũng được? Đây chính là âm phủ! Ngươi xem bình chướng hai giới là giấy sao, nói xé mở liền xé?

Thời điểm Lăng Hàn thu tay lại, hắn cũng lấy ra một linh hồn và ấn vào người đệ tử trực ban. Lập tức, tên đệ tử này gào to và đứng lên. Sống, sống! Khởi tử hồi sinh. Nếu không phải đệ tử trực ban đã bị Huyền Minh Vũ tự mình đánh chết, hắn không tin được có chuyện khởi tử hồi sinh. Quá kinh khủng, đây là năng lực vượt qua Đại Đế! Lăng Hàn nhìn sang Huyền Minh Vũ, nói: – Ngươi đã giết người ở đây. Đây không phải một câu hỏi thăm. Huyền Minh Vũ vẫn mạnh miệng: – Thì tính sao, ta chính là con của Huyền Linh Đại Đế, đừng nói giết loại tiểu nhân vật này, cho dù giết con của ngươi, ngươi có thể làm gì được ta? Lăng Hàn cười một tiếng: – Kẻ giết người, người vĩnh viễn phải giết. Hắn đưa tay ấn về phía Huyền Minh Vũ.

Huyền Minh Vũ kinh hãi, hắn vội vàng nói: – Số bốn, cứu ta! Đại Đế áo đen lập tức nhảy tới và ngăn cản bàn tay của Lăng Hàn. Nhưng mà, một chưởng này như trời sập lại không phát ra một chút lực lượng nào. Bành, Đại Đế áo đen sụp đổ, hóa thành một đám mưa máu, mà Lăng Hàn lại không bị ảnh hưởng, bàn tay tiếp tục đánh tới. – Không… Huyền Minh Vũ gào thét thảm thiết, hắn muốn đưa tay ngăn cản, nhưng chỉ là Thánh Nhân, hắn làm sao ngăn cản Đại Đế vô địch? Một chưởng ép tới, Huyền Minh Vũ biến mất không thấy đâu nữa. – Sư phụ! Đinh Bình đi tới. – Ngươi giết con của Huyền Linh Đại Đế, đối phương chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, chắc chắn sẽ tiến hành đại chiến. Lăng Hàn cười nhạt một tiếng: – Không sao.

Hắn đã là Đại Đế cấp thứ nhất, tự nhiên không sợ Huyền Linh Đại Đế, nhưng mà, khai chiến ở nơi nào cũng phải chọn tốt, bằng không hai Đại Đế vô địch giao thủ, dễ dàng đánh sụp một nửa vũ trụ. Hắn xem như chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục trùng kiến trật tự. Nhưng hắn cũng nuốt nước bọt, Huyền Linh Đại Đế cũng quá biết sinh con. Hắn ở bên ngoài một ngàn vạn năm, đã có hơn ba vạn con trai? Lại thêm con gái đã là sáu vạn, đây là năng lực sinh dục kinh khủng cỡ nào? Rốt cuộc là sinh con hay tạo con? Mấy tháng sau, Lăng Hàn nhận được một thiếp mời. Là Huyền Linh Đại Đế phát cho hắn, bảo hắn tham gia tiệc cưới lão bà một trăm vạn của hắn.. Một trăm vạn! Sau khi Lăng Hàn xem xong, hắn nhe răng. Hắn là Đại Đế vô lại sao?

Ngươi đời trước không có chạm qua nữ nhân sao? Không, ngươi đã mấy trăm triệu đời không chạm qua nữ nhân, lúc này muốn bổ túc! Có điều suy nghĩ lại một chút, người ta bị vây khốn mấy điệp kỷ, cho dù dựa theo thọ nguyên một ngàn vạn năm của Đại Đế để tính toán, người ta thật sự đã trải qua mấy trăm triệu đời chưa chạm qua nữ nhân. Ngừng ngừng ngừng, Lăng Hàn thở dài, hắn nuốt nước bọt. – Đi không? Nữ Hoàng hỏi. Lăng Hàn nhoẻn miệng cười: – Đi! Hắn không có khả năng sống chung hòa bình với ba Đại Đế vô địch, tất nhiên sẽ có một trận chiến. Cho nên, hắn nhất định phải đi chuyến này. Nhìn đồng hồ, ba ngày sau. Điểm này cũng không vội, Lăng Hàn chính là Đại Đế, mấy bước là có thể vượt qua tinh không.

Lần này tiến lên, nói không chừng sẽ làm to chuyện, Lăng Hàn quyết định chỉ mang theo mấy người, vạn nhất thật đánh nhau, ít nhất cũng không có nổi lo về sau. Cuối cùng, tổ ba người trang bức vẫn xuất hiện. Hai ngày sau đó, Lăng Hàn, Đại Hắc Cẩu, Tiểu Thanh Long xuất phát, cũng đi tới Huyền Linh tinh của Huyền Linh Đại Đế. Chỉ đi mấy bước, bọn họ đã đi tới Huyền Linh tinh. Nơi này rất náo nhiệt. Đại Đế kết hôn, náo nhiệt cỡ nào? Nhưng vấn đề là, đây là hôn lễ thứ một trăm vạn của Huyền Linh Đại Đế, mặc dù rất có ý nghĩa kỷ niệm, nhưng mà có tới một trăm vạn thê tử, bình quân mười năm cưới một người, ai thật sự xem đây là đại sự? Tinh lực của Huyền Linh Đại Đế đều đặt ở cưới thê tử, sinh con hay sao? Ách, người ta đã mạnh nhất đương thời, lại bất tử, có truy cầu gì chứ? Lại nói, bị nhốt hai điệp kỷ, làm chuyện điên cuồng cũng dễ hiểu.