Thần Đế Trọng Sinh

Chương 294: Mệnh của ngươi, là ta




Tại mật thất của Lý gia.

"Những lời ta nói, ngươi đều đã nhớ rõ ràng rồi chứ?"

Diệp Trần ngồi bắt chéo hai chân, một bên chậm rãi thưởng thức chén trà mà Lý Như Chân vừa dâng tới, chậm rãi mở miệng nói.

Lý Như Chân cung kính đứng ở một bên, liền vội vàng khom người nói:

"Chủ nhân yên tâm! Lão nô sẽ tận lực vận dụng tất cả lực lượng của ta, để cho Cao Ly quốc không còn dám động đến Hoa Hạ nữa, đồng thời sớm ngày thoát khỏi sự cản trở của ba nước Mỹ, Tô quốc, Đảo quốc..."

"Về phần vị bằng hữu của ngài gả vào Bùi gia, lão nô cũng nhất định sẽ bảo vệ cô ta chu toàn..."

Sau khi Diệp Trần nghe xong, nhẹ gật đầu "Như thế rất tốt! Tuy nhiên chính ngươi làm việc cũng cần phải chú ý, đừng cho người ta nhìn ra manh mối gì!"

Lý Như Chân vội vàng lần nữa gật đầu nói vâng.

...

Ở Lý gia được nửa giờ, sau khi sắp xếp chuyện nên sắp xếp đều đã xong xuôi, Diệp Trần lúc này mới đứng dậy rời đi.

Ở trước mặt mọi người, Lý Như Chân thì tự xưng là đệ tử của Diệp Trần, rất cung kính đưa đưa đoàn người Diệp Trần ra khỏi trang viên của Lý gia, hơn nữa tự mình mở cửa xe cho Diệp Trần, đợi hắn ngồi lên trên xe, lúc này mới dừng lại.

Còn về mọi người Bùi gia cùng đi theo Diệp Trần đến, thấy cảnh này, mỗi một người đều sớm đã chết lặng.

Trước khi đến, bọn họ còn suy nghĩ tới vô số khả năng, thế nhưng là như thế nào cũng không có nghĩ tới, Lý Như Chân đại nhân mà bọn họ kính ngưỡng như thần, thế mà lại là đồ đệ của vị thiếu niên người Hoa Hạ trước mắt này!

Đây chính là Vương của Cao Ly quốc bọn họ a!

Ở trước mặt thiếu niên người Hoa Hạ này, thế mà lại cung cung kính kính giống như nô bộc!

Thân phận, bối cảnh của thiếu niên này khủng bố đến cỡ nào a? Bọn họ đã hoàn toàn không còn dám tưởng tượng.

Nhất là Bùi Tuấn Khuê gia chủ của Bùi gia, vừa nghĩ tới chính mình trước đó còn mang suy nghĩ làm sao để bỏ đá xuống giếng, nên như thế nào thêm dầu vào lửa đổ hết tội lỗi cho Diệp Trần, thấy tình thế xoay chuyện như vậy liền hoảng sợ không thôi!

Ngay cả Lý Như Chân đều kính hắn như kính thần linh, nếu quả thật hắn muốn tiêu diệt Bùi gia bọn họ, vậy còn không phải giống như chơi đùa sao?

...

Rất nhanh, xe chậm rãi tiến lên, chuẩn bị trở về Bùi gia.

Diệp Trần ngồi ở ghế sau xe Rolls-Royce nhắm mắt dưỡng thần, Tô Mạn thì ngồi trên chỗ ngồi ở phía bên phải của hắn.

Bỗng nhiên, Tô Mạn chỉ ra ngoài cửa sổ nói:

"A? Em trai, em mau nhìn! Người đang đứng ở ven đường kia, cô ta không phải là cái người gọi là... Lý Trí Nghiên sao? Cô ta làm sao bị người bỏ rơi ở ven đường rồi?"

Diệp Trần nghe nói như vậy, cũng không khỏi hướng đến nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ thấy, cạnh một đống tuyết ở ven đường, có một nữ tử tuổi còn trẻ mà xinh đẹp dáng người nóng bỏng nằm ở đó, không ai khác chính là Lý Trí Nghiên từng có hôn ước với Bùi Quốc Hào.

Chỉ bất quá, Lý Trí Nghiên lúc này, cả người trông vô cùng tiều tụy, tựa hồ giống như là đang bệnh nặng, cả người co quắp nằm trong đống tuyết, toàn thân run lẩy bẩy...

Đối với chuyện này, Diệp Trần là người biết rõ nhất.

Lúc trước hắn phạt nàng rút đi sinh mệnh nguyên khí của nàng, nhiều nhất cũng chỉ có khoảng thời gian ba ngày để sống, bây giờ cũng đã cách cái chết không xa.

"Dừng xe!"

Ngay vào lúc xe muốn đi qua bên cạnh Lý Trí Nghiên, Tô Mạn ở một bên nhìn không nổi nữa, lập tức bảo lái xe dừng xe lại, sau đó mở cửa xe ra, đi xuống.

Diệp Trần thấy thế, biết người chị này của mình, khẳng định là lại phát ra tấm lòng vàng thì không thể không lắc đầu, cũng chỉ đành xuống xe đi theo.

"Lý tiểu thư, cô làm sao vậy? Cô không sao chứ?"

Tô Mạn đi tới ngồi ở bên cạnh Lý Trí Nghiên, vẻ mặt không đành lòng nói.

Hai mắt của Lý Trí Nghiên run rẩy mở ra, nhìn thấy có bóng người trước mắt, lập tức bắt lấy một bên góc áo của Tô Mạn, cầu khẩn nói:

"Van cầu cô! Mau cứu tôi! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!..."

Tô Mạn thấy thế, lập tức càng thêm không đành lòng, không khỏi quay đầu nhìn về phía Diệp Trần đang đứng ở sau lưng "Em trai, nếu không chúng ta đưa cô ta tới bệnh viện đi được không?"

Diệp Trần một mặt bình thản nói:

"Không có tác dụng gì đâu, trong thiên hạ ngoài em ra, không có người nào có thể cứu được cô ta!"

Lý Trí Nghiên nghe được điều này, lúc này mới để ý tới người đứng ở sau lưng Tô Mạn là Diệp Trần, trong hai con mắt vốn đã ảm đạm không có ánh sáng, lập tức hiện ra vẻ mặt đầy ngọn lửa tức giận, giọng căm hận nói:

"Là ngươi! Chính là ngươi đã hại ta thành cái dạng này! Còn để cho người đuổi ta ra khỏi Lý gia! Ngươi muốn giết cứ giết, cần gì phải tra tấn ta như vậy? Khụ khụ khụ!"

Hoá ra, vừa nãy, Lý Như Chân truyền mệnh lệnh, đem tất cả những người của Lý gia đã từng trêu chọc Diệp Trần, toàn bộ đuổi ra khỏi Lý gia, mà Lý Trí Nghiên này tự nhiên đứng mũi chịu sào, đang ở trên giường bệnh bị Lý gia hạ nhân kéo lên đuổi đi...

Bây giờ nhìn thấy Diệp Trần-nguyên do ngọn nguồn của mọi chuyện xuất hiện, làm sao cô ta có thể không hận, không giận?

Đối với ánh mắt tràn ngập hận ý của Lý Trí Nghiên, Diệp Trần không nhìn thẳng.

Tô Mạn không khỏi thở dài một hơi nói:

"Lý tiểu thư, hắn là em của tôi, thật ra là một người rất tốt! Cô chỉ cần nhịn một chút, cố gắng cầu xin hắn, nói không chừng hắn sẽ cứu cô a! Dù sao nói cho cùng, trong chuyện này thì cô cũng là người bị hại..."

Tô Mạn nói đến đây, quay đầu nhìn về phía Diệp Trần, "Em trai, chị nói đúng không?"

Diệp Trần lập tức không còn gì để nói, đối với hắn mà nói, Lý Trí Nghiên chẳng qua chỉ là một con giun con dế mà thôi, sống hay chết, không phải việc quan trọng, hắn cần gì phải quan tâm?

Tuy nhiên, cảm nhận của chị Tô Mạn thì hắn lại không thể không quan tâm.

Khẽ thở một hơi, lần nữa liếc qua Lý Trí Nghiên nằm trên đất, bỗng nhiên Diệp Trần hơi suy nghĩ một chút, đã có suy tính, thản nhiên nói:

"Ta có thể cứu ngươi, thậm chí còn có thể để ngươi ngồi lên chức gia chủ của Lý gia! Tuy nhiên, sau này cái mạng này của ngươi sẽ thuộc về ta, ta muốn ngươi làm cái gì, ngươi nhất định phải phải làm cái đó! Ngươi, có bằng lòng hay không?"

Lý Trí Nghiên nghe nói như thế, lập tức trong lòng giật mình, cảm thấy đối phương ăn nói bậy bạ, nhưng nhìn qua người thiếu niên trước mắt này, ngay cả ông nội Lý Như Chân của cô còn phải khuất phục quỳ lạy, xem ra không giống như người thích ăn nói lung tung.

Cuối cùng, bởi vì có mong muốn được sống rất lớn, Lý Trí Nghiên cúi cái đầu cao ngạo của mình xuống, cắn răng nói:

"Chỉ cần ngươi thật sự có thể làm được, cả một đời này của ta nguyện làm nô tỳ cho ngươi, tùy ngươi sai khiến!"

"Rất tốt!"

Khóe miệng Diệp Trần có chút giương lên, trực tiếp thuận tay vỗ một cái, một đạo chân nguyên tràn đầy sinh cơ nồng nặc, cũng đã đánh vào trong cơ thể của Lý Trí Nghiên.

Oanh ~

Lý Trí Nghiên lập tức bỗng nhiên run lên, cảm giác toàn thân trên dưới có một sự thoải mái nói không nên lời, ở trên thân thể mềm mại có thể nói là hoàn mỹ tỏa ra một đạo ánh sáng nhàn nhạt!

Lúc trước đó một giây Lý Trí Nghiên còn đang bị bệnh nguy kịch, bất cứ lúc nào cũng có thể chết, vậy mà ngay sau cái vỗ đó mặt mày tỏa sáng, khuôn mặt hồng hào, thậm chí so trước đây còn xinh đẹp hơn mấy phần.

Lý Trí Nghiên chậm rãi từ dưới đất đứng dậy, khiếp sợ không gì sánh nổi, cảm thấy thân thể của mình đã hoàn toàn khôi phục, thậm chí ở công lực dường như so với trước đây còn tiến bộ hơn!

"Chuyện này... ngươi, ngươi làm như thế nào?"

Lý Trí Nghiên không thể tưởng tượng nổi một màn đã xảy ra trước mắt mình và sự biến hóa trong cơ thể mình, thiếu niên này còn ít tuổi hơn nàng thế mà lại có công lực thâm hậu như vậy, có thể cải tử hồi sinh, trong lòng chấn động đến tột đỉnh.

Diệp Trần nhưng lại không để ý đến nàng, trực tiếp kéo Tô Mạn đang đứng ở một bên, liền hướng xe đi tới, đồng thời nhàn nhạt mở miệng nói:

"Sau một phút nữa, Lý Như Chân sẽ phái người tới đón ngươi, rất nhanh ngươi sẽ trở thành gia chủ đời tiếp theo của Lý gia, nhớ kỹ, mệnh của ngươi, là của ta! Ngươi nếu là dám làm trái với lời hứa hẹn trước đó, ta lúc nào cũng có thể thu hồi tất cả những thứ mà ngươi có!"

Sau khi nói xong lời này, Diệp Trần đã kéo Tô Mạn leo lên Rolls-Royce, trực tiếp nghênh ngang rời đi.

Đợi cho đến khi xe đã biến mất ở cuối con đường, Lý Trí Nghiên còn có chút không thể tin được tất cả chuyện này là thật.

Đúng lúc này, hai tên hạ nhân của Lý gia đã chạy như bay đến, nhìn thấy Lý Trí Nghiên xinh đẹp vô cùng tựa như chưa từng bị trọng bệnh, hai người đầu tiên là hơi kinh hãi, tiếp theo khom người nói:

"Trí nghiên tiểu thư, lão thái gia có lệnh, bảo chúng ta đón ngài trở về!"

Nghe nói như thế, Lý Trí Nghiên lập tức trợn mắt há hốc mồm, lần nữa quay người lại nhìn hướng cái ô tô vừa mới biến mất kia, nghẹn ngào lẩm bẩm nói:

"Chẳng lẽ hắn thật có thể để cho ta ngồi lên chức gia chủ của Lý gia? Thế nhưng là vừa rồi hắn rõ ràng chẳng hề làm động tác gì?!"

P/S: Ta thích nào...có cảm giác như để mọi người vừa đọc vừa đợi thì tốt hơn a, có vẻ như các đạo hữu thấy chương ra nhanh quá vội đọc quên mất ta thích hoặc like FB hoặc những việc khác như đề cử a hic hic, có khi phải rút kinh nghiệm vậy hic hic.......0_o. Chương thứ 9 trong ngày rồi đó a.....