Thần Đế Trọng Sinh

Chương 346: Sơn Bản gia tộc




Những người khác của Lâm gia, Diệp Trần đều có thể mặc kệ sống chết của bọn họ, thế nhưng em họ này của chính mình, hắn lại không thể khoanh tay đứng nhìn.

Sau mấy tiếng đồng hồ, máy bay đáp xuống đất, lúc này trời đã tối.

Mọi người đi ra khỏi sân bay, lúc này đã có một đám người tiến lên đón, cầm đầu là một tên thanh niên khoảng hai mươi tuổi.

Hướng về phía người đàn ông trung niên Đảo quốc đi cùng với Lâm gia kia, tiến lên phía trước nói:

"Ninh Nhị, làm sao cháu lại tới đón? Điền Nhất đại ca của cháu đâu? Hắn làm sao không tới?"

Thanh niên Đảo quốc được gọi là "Ninh Nhị" kia, lẫm lẫm liệt liệt nói:

"Cao Chí thúc, lão sư của đại ca, Tỉnh Thượng Hòa Ngạn tiên sinh tới, cho nên cha cháu tạm thời phái cháu tới đón tiếp mọi người!"

Mọi người Lâm Cương ở bên cạnh nghe được điều này, ngoài Lâm Tiêu Tiêu không hiểu công việc, không rõ ý tứ ở trong đó còn lại những người khác lập tức đều có vẻ mặt khó coi.

Điền Nhất trong miệng hai người là trưởng tử Sơn Bản gia tộc, cũng chính là gia chủ đời tiếp theo của Sơn Bản gia.

Mấy người Lâm Cương đường xa mà tới, hơn nữa còn chuyện lớn như thông gia, lẽ ra Sơn Bản phải phái ra một người có trọng lượng để tới đây nghênh đón, Điền Nhất đó rõ ràng là người lựa chọn thích hợp nhất.

Bây giờ cũng bởi vì có khách nhân khác tới đã dẹp bọn hắn sang một bên, lại đi phái một người con thứ tới đây, đây rõ ràng chính là không coi trọng bọn họ!

Sơn Bản Cao Chí thấy sắc mặt của đám người Lâm Cương không tốt, ngay lập tức vội vàng giải thích nói:

"Các vị không nên hiểu nhầm! Vị Tỉnh Thượng Hòa Ngạn tiên sinh này chẳng những là lão sư của đại công tử, hơn nữa còn là trưởng khu vực ở vùng Quan Đông của tổ chức Sam Khẩu, phóng tầm mắt toàn bộ Đảo quốc, cũng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, cho nên còn xin Lâm Cương quân chủ thông cảm nhiều hơn!"

Lâm Cương nghe được điều này, lập tức lộ ra vẻ mặt giật mình, vội vàng cười nói:

"Thì ra là thế! Thật ra thì có Ninh Nhị công tử tự mình tới đây, chúng ta đã cảm thấy rất vinh hạnh rồi!"

Sơn Bản Ninh Nhị nghe được điều này, ngay lập tức hiện ra vẻ mặt ngạo nhiên, trong đôi mắt lộ ra chút khinh bỉ.

Ngay cả Diệp Trần ở một bên, thấy cảnh này cũng không thể không âm thầm lắc đầu, lấy sự hiểu biết của hắn đối với người của Đảo quốc, ngươi biểu hiện càng khiêm tốn, bọn họ càng xem thường ngươi, nếu như ngươi dựa vào lý lẽ để biện luận hoặc là dùng vũ lực hung hăng giẫm bọn hắn dưới chân, bọn hắn ngược lại sẽ thưởng thức ngươi, thậm chí là sùng bái ngươi!

Lắc đầu lần nữa, Diệp Trần đang định mỗi người mỗi ngả với bọn hắn, không nghĩ tới lại bị Lâm Tiêu Tiêu kéo lại, "Anh Diệp Trần, trời cũng đã tối như vậy rồi, anh ở đây chưa quen cuộc sống ở nơi này, tối nay đi cùng với em đi!"

Mấy người Lâm Cương nghe được điều này thì lập tức thầm mắng Lâm Tiêu Tiêu nhiều chuyện, bọn họ không muốn mang theo một tên sát tinh như thế đi theo bên cạnh, thế nhưng không dám trách cứ Lâm Tiêu Tiêu ở ngay trước mặt Diệp Trần.

"Anh Diệp Trần, coi như anh đi theo em đi! Đây là lần đầu tiên em đi ra nước ngoài, thật là có chút sợ..."

Nhìn qua bộ dáng đáng thương của Lâm Tiêu Tiêu, Diệp Trần hơi suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu một cái đáp ứng.

Đối với người Đảo quốc, từ trước tới nay Diệp Trần không có ấn tượng tốt, để Lâm Tiêu Tiêu đi theo đám người này, hắn thật sự là có chút không yên tâm.

"A!"

Lâm Tiêu Tiêu thấy Diệp Trần đáp ứng, lập tức hưng phấn không thôi, mà mấy người Lâm Cương thì vẻ mặt của mỗi người trở nên buồn bực, nhưng lại không dám nói ra lời ngăn cản.

Còn về Sơn Bản Cao Chí kia, tuy rằng có ấn tượng cực kỳ không tốt với Diệp Trần, thế nhưng lại cũng không có nói ra ý kiến khác gì, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần lộ ra vẻ mặt trêu tức, "Lão tử đang lo không có cơ hội giáo huấn tiểu tử này một chút, chờ trở về Sơn Bản gia, nhìn ta chơi ngươi như thế nào!"

...

Rất nhanh, Diệp Trần đã theo mọi người lên xe, hướng về phía Sơn Bản gia mà đi.

Từ trước đó nghe được câu chuyện giữa Lâm Nhược Nhiên và Sơn Bản Cao Chí, Diệp Trần gần như cũng suy đoán ra một chút tình huống của Sơn Bản gia

Sơn Bản gia tộc này ở khu vực Quan Đông của Đảo quốc, nhiều nhất chỉ có thể coi là thế lực nhị lưu, ở toàn bộ Đảo quốc càng là không có chỗ xếp hạng, bằng không cũng sẽ không chấp nhận thông gia với Lâm gia.

Xe chạy được hơn nửa giờ, đã đi tới vùng ngoại ô của Kinh Đô, cuối cùng thì dừng lại ở một chỗ thôn xóm nhỏ.

Diệp Trần biết, có rất nhiều gia tộc thế lực ở Đảo quốc, đều sẽ định cư ở thôn xóm nông thôn vắng vẻ, như vậy để tạo điều kiện cho việc dự trữ nuôi dưỡng các lực lượng vũ trang tư nhân và an toàn bí mật hơn.

Mọi người xuống xe, sau khi đi qua phòng ốc giống như che chắn phòng ngự, đi tới chính giữa một tòa viện lạc rất khí thế, hẳn là tổng bộ của Sơn Bản gia!

Rất nhanh, mọi người đi theo Sơn Bản Cao Chí và Sơn bản Ninh Nhị, đi tới chính sảnh trong đại sảnh của Sơn Bản gia.

Trong đại sảnh, lúc này đã có rất nhiều người, chắc là sớm biết mọi người của Lâm gia sắp tới, các vị cao tầng của Sơn Bản gia đã chờ lâu.

"Ha ha ha! Lâm Cương quân chủ, đã lâu không gặp a!"

Mọi người vừa mới bước vào đại sảnh, một người đàn ông trung niên ăn mặc quần áo theo phong cách cổ truyền của Đảo quốc, bước nhanh tiến lên đón, mặt mũi tràn đầy ý cười, tuy nhiên ở sâu trong nụ cười đó lại lộ ra cảm giác gian trá.

Lâm Cương thấy người nọ cũng vội vàng bước nhanh về phía trước, lộ ra vẻ mặt tươi cười nói:

"Sơn Bản gia chủ!"

Hóa ra người đàn ông trung niên này, chính là Sơn Bản Cao Viễn gia chủ đương đại của Sơn Bản gia.

Sau khi hai người nói chuyện một lúc, ánh mắt của Sơn Bản Cao Viễn rơi vào trên người mấy người Lâm Hạo Nhiên ở phía sau Lâm Cương, hai mắt lập tức khẽ híp một cái, dùng tiếng Hoa có chút kém nói:

"Mấy vị này hẳn là người nổi bật của thế hệ trẻ của quý gia tộc sao? Quả nhiên mọi người đều có khí độ bất phàm a! Không biết ai là Hạo Nhiên hiền chất?"

Lâm Hạo Nhiên nghe được điều này, lập tức đầu tiên là giật mình, sau đó hết sức vui mừng, vội vàng đi lên phía trước nói:

"Tiểu chất Lâm Hạo Nhiên, bái kiến Sơn Bản thúc thúc!"

Sơn Bản Cao Viễn ở trên người Lâm Hạo Nhiên, đánh giá trên dưới một phen, gật đầu nói:

"Được được được! Sớm đã nghe nói Hạo Nhiên hiền chất là võ đạo kỳ tài, tuổi còn trẻ cũng đã có cảnh giới nội kình đại thành, hôm nay được gặp mặt, quả nhiên khí vũ bất phàm a!"

Lâm Hạo Nhiên nghe được điều này thì lập tức biến sắc, há to miệng, cuối cùng không có nói thêm gì, tuy nhiên vẻ mặt đã hơi tái đi.

Rất rõ ràng, Sơn bản Cao Viễn này còn chưa biết, ở hai tháng trước Lâm Hạo Nhiên đã bị Diệp Trần phế bỏ nội kình, bây giờ chỉ là một người bình thường mà thôi.

Không chỉ sắc mặt Lâm Hạo Nhiên thay đổi, ngay cả Lâm Cương ở một bên, dừng như nghĩ tới điều gì đó vẻ mặt cũng khó coi vô cùng.

Quả nhiên, Sơn Bản Cao Viễn lại nói tiếp:

"Lâm Cương quân chủ, ta nói thật cho ông biết đi, về chuyện thông gia giữa hai nhà chúng ta, thật ra thì ta đã có quyết định, ta muốn gả con gái lớn của ta cho con trai của ông, ý của ông như thế nào?"

Nếu như là ở hai tháng trước, Lâm Cương nghe được điều này, khẳng định sẽ mừng rỡ như điên, thế nhưng bây giờ nghe được điều này, trong lòng lại thấp thỏm vô cùng.

Hóa ra Sơn Bản Cao Viễn này nhìn trúng đối tượng thông gia là Lâm Hao Nhiên!

Mà sở dĩ Sơn Bản Cao Viễn muốn gả con gái của mình cho Lâm Hạo Nhiên, rất rõ ràng là coi trọng thiên phú võ đạo của hắn.

Nhưng hôm nay, Lâm Hạo Nhiên đã trở thành một người bình thường, nếu để cho Sơn Bản Cao Viễn biết được chuyện này, hắn sẽ còn đồng ý Lâm gia và Sơn Bản gia thông gia với nhau nữa sao?

Ngay vào lúc Lâm Cương và Lâm Hạo Nhiên đang do dự, bỗng nhiên có một giọng nói đột ngột vang lên ở phía sau đại sảnh, "Cha! Chậm đã! Bước chân của người này phù phiếm, khí tức yếu đuối, theo con thấy hắn căn bản không phải là võ đạo kỳ tài, rõ ràng chính là một tên phế vật!"

P/S: Ta thích nào.....ủng hộ a:D sắp đến chương hay, chương thứ 6 trong ngày...có vẻ khó đuổi tới 15 chương ghê