Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Chương 49




Võ Tu Văn nhìn thấy ánh mắt nàng ta không giống như là đang giả vờ, liền đi đến cạnh Trịnh Việt, đem viên thuốc kia bỏ vào trong miệng hắn, Trịnh Việt thấy Võ Tu Văn cầm viên thuốc hôi thối kia đi đến trước mặt, vô cùng thống khổ nuốt xuống, biểu tình kia, giống như là đang uống độc dược vậy.

Võ Tu Văn lẳng lặng chờ kết quả, chỉ thấy Trịnh Việt nuốt vào, không lâu sau liền phun ra một ngụm máu đen, sắc mặt tái nhợt cũng dần dần trở nên hồng nhuận, đúng là giải dược rồi.

“Còn giải dược của cô cô ta đâu?” Võ Tu Văn nhìn chằm chằm Công Tôn Chỉ đang ngồi ở thượng vị.

Công Tôn Chỉ lạnh lùng nhìn qua, “Hai đổi một? Hoang đường!”

“Đừng quên là mạng của ngươi còn đang trong tay bọn ta.” Võ Tu Văn thản nhiên nói.

Công Tôn Chỉ sầm mặt, kiếm của Dương Quá ở bên cổ còn tản mát hàn ý lành lạnh. Võ Tu Văn quay đầu nhìn về phía Công Tôn Lục Ngạc, “Công Tôn cô nương, mong cô lấy thêm giải dược cho cô cô ta. Chờ cô cô ta giải độc xong, chúng ta sẽ đem giải dược giao cho cô nương, sau đó liền rời đi.”

Công Tôn Lục Ngạc ngẩng đầu nhìn Công Tôn Chỉ ngồi trên ghế thủ tọa, cúi đầu xuống, một lát sau mới chậm rãi đi ra ngoài, lúc trở lại đưa cho y một cái bình ngọc màu trắng, Võ Tu Văn tiếp nhận, sau khi Tiểu Long Nữ ăn vào, rồi ngồi xếp bằng điều tức, qua một nén nhang, hơi thở suy yếu, gương mặt tái nhợt dần biến đi, nàng mở mắt ra, đứng lên gật đầu với Võ Tu Văn. Võ Tu Văn lấy từ trong lòng ra một lọ mật, đưa cho Công Tôn Lục Ngạc, cười nhạt, “Công Tôn cô nương, cáo từ!”

Đoàn người đi ra ngoài, lưu lại Công Tôn Chỉ với ánh mắt oán hận cùng một phòng yên tĩnh. Đi ra rừng cây ngoài cốc, Võ Tu Văn và Dương Quá, Tiểu Long Nữ, Trịnh Việt tuỳ ý ngồi dưới đất, còn Chu Bá Thông thì trên đường đi đã biến mất, cũng không biết đã chạy đi nơi nào.

“Cô cô, người muốn đi đâu?” Võ Tu Văn nhìn thoáng qua Trịnh Việt đang nhàn nhã tựa vào trên thân cây to, miệng còn ngậm một cọng cỏ, hỏi Tiểu Long Nữ.

“Ta muốn quay về Cổ Mộ.” Âm thanh Tiểu Long Nữ không còn lo lắng nữa, từ khi ra khỏi cốc, nàng và Trịnh Việt vốn không có nói chuyện nhiều, lại khôi phục bộ dạng băng lãnh trước kia, còn Trịnh Việt thì phải vội vàng đi lên phía trước để theo kịp cước bộ của mọi người, nên cũng không có tinh lực nói chuyện.

“Con và Dương Quá chuẩn bị đi Tương Dương.” Võ Tu Văn thản nhiên cười.

“Vậy ta đi về trước.” Tiểu Long Nữ gật đầu, xoay người rời đi. Trịnh Việt thấy vậy, vội vàng đứng dậy theo sau, không quên vẫy vẫy tay với Võ Tu Văn và Dương Quá, cười nói: “Hai vị, bye bye nha!” Rồi dùng gương mặt muốn bị ăn đòn tiến đến bên người Tiểu Long Nữ, “Tiểu Long Nữ, đợi anh với…”

Võ Tu Văn tựa vào trên người Dương Quá, nhìn bóng dáng của hai người kia dần đi xa, y không có cùng Trịnh càng tiếp xúc nhiều, cũng không hỏi làm sao hắn đến được đây, cũng không muốn diễn màn tay bắt mặt mừng rồi làm quen nhau, y khác với Trịnh Việt, y đã đi vào thế giới này gần hai mươi năm, cũng đã tìm được người bạn đời, những ký ức về kiếp trước đã dần trở nên mơ hồ, nó đã là quá khứ, hiện tại mới là thứ y cần phải nắm chắc.

“Dương Quá, chúng ta đến Tương Dương đi.” Võ Tu Văn cầm tay Dương Quá, thản nhiên nói. Đến Tương Dương không phải là để giúp Tương Dương đẩy lui quân xâm lược, mà y chỉ là muốn Dương Quá hiểu rõ cảm giác của mình, tuy trong khoảng thời gian này Dương Quá không có nói gì, nhưng hai người đã ở chung lâu như vậy, Võ Tu Văn  tự nhiên phát giác sự giãy dụa trong lòng hắn. Chuyến đi Tương Dương lần này, Võ Tu Văn  muốn Dương Quá có thể đưa ra lựa chọn của bản thân mình, chọn cách đối mặt với Quách Tĩnh, mặc kệ lựa chọn của hắn là gì, mình nhất định sẽ ủng hộ hắn.

Dương Quá gật đầu, hai người cùng nhau đi thẳng về phía trước, ánh chiều tà chiếu xuyên qua tán lá cây trong rừng, để lại trên mặt đất hai cái bóng thật dài.

Ra đến đường lớn, hai người cưỡi ngựa phóng như bay, con ngựa kia chính là còn hoàng mã lúc trước, con ngựa này rất có linh tính, luôn luôn ở cạnh hai người, hai người xuống núi liền nhìn thấy nó đợi sẵn, sau đó cả hai cùng dắt nó xuống núi.

Đi một mạch đến Tương Dương, Võ Tu Văn mới biết được cuộc tấn công của người Mông Cổ lần này gây bao nhiêu tổn thất đến dân chúng người Hán, dọc theo đường đi, nhà cửa ven đường đều bị phá hủy, xương trắng phơi đầy đường, lâu lâu lại thấy cảnh quân Mông Cổ hành hạ người Hán, rất tàn bạo, không coi người Hán ra gì. Tâm tình Võ Tu Văn bỗng trở nên nặng nề, y vốn cho là về sau Mông Cổ cũng sẽ thuộc về Trung Quốc, nên coi nhẹ sự tàn khốc của chiến tranh, y đã quên, dù sao bây giờ bọn họ vẫn là hai phe đối địch, cho nên đối đãi với địch nhân vô cùng tàn bạo, nhưng, dân chúng là vô tội mà. Lúc đầu Võ Tu Văn còn nhịn không được, cũng sẽ ra tay can thiệp, trên đường cũng thường xuyên có vài nhân sĩ giang hồ mang theo vũ khí đi tới phía trước. Nhưng càng về sau, Võ Tu Văn cũng dần dần hiểu được người Mông Cổ có bao nhiêu thống hận đối với người Hán. Cũng có chút bội phục Quách Tĩnh khi ông có thể bảo vệ Tương Dương này, tuy cuối cùng vẫn thất bại, nhưng ở trong lòng người Hán mà nói, Quách Tĩnh vẫn là một anh hùng đầy nghĩa hiệp.

Dương Quá cũng càng ngày càng trầm mặc, ánh mắt âm u, thỉnh thoảng lại hiện lên thần sắc giãy dụa. Võ Tu Văn cũng không nói gì thêm, toàn bộ đều để cho chính hắn quyết định, mình chỉ cần đứng yên lặng ở bên cạnh hắn là được.

Cũng không bao lâu sau, hai người đã đến được vùng ngoại ô của Tương Dương, liếc nhìn một cái, khắp nơi đều là giáo mác gãy đoạn, xương trắng và máu tươi có ở khắp nơi, có thể thấy được tình hình chiến sự ở đây vô cùng khốc liệt. Lúc này, cửa thành đóng chặt, trên tường thành đều có từng tốp binh lính cầm đuốc, đi qua đi lại tuần tra. Hai người Võ Tu Văn đi tới trước cửa thành, Dương Quá lớn tiếng kêu: “Tại hạ Dương Quá, xin bái kiến Quách Tĩnh, Quách bá bá!”

Tướng lĩnh thủ thành nghe thấy tiếng kêu, nhô đầu ra xem xét, thấy mới tới là hai người trẻ tuổi có khí chất bất phàm, liền gọi một người vào trong bẩm báo, không lâu sau, một thanh niên mặc lam bào đi lên trên tường thành, nhìn xuống phía dưới, cao hứng kêu, “Văn nhi, Dương Quá, hai người tới rồi, mau vào đi!”

Bên cạnh đã sớm có người mở cửa thành, buông cầu treo xuống, Võ Tu Văn và Dương Quá tiến vào trong thành, Võ Đôn Nho cao hứng nghênh đón, ôm lấy Võ Tu Văn, vỗ lưng y. Võ Tu Văn khẽ kêu: “Ca!”

Võ Đôn Nho cao hứng gật đầu, buông Võ Tu Văn ra, nhìn mặt y, vui mừng nói: “Sắc mặt của đệ tốt hơn nhiều rồi, xem ra thân thể đã có chuyển biến tốt.” Quay đầu nhìn về phía Dương Quá, vỗ vỗ vai hắn, “Dương Quá, không tệ, ngươi chăm sóc Tu Văn rất tốt, như vậy ta rất an tâm.”

“Đại ca, ta sẽ chăm sóc Văn nhi thật tốt.” Dương Quá chăm chú nhìn Võ Đôn Nho.

Võ Đôn Nho bị tiếng ‘đại ca’ này làm cho sửng sốt, nhưng cũng lập tức kịp phản ứng, cười gật đầu nói: “Đi, vào gặp sư phụ và sư nương nào, nếu bọn họ biết các ngươi đến, nhất định sẽ rất cao hứng.”

Võ Đôn Nho mang theo hai người đi tới trước một tòa nhà lớn, Quách Tĩnh đã sớm nghe người bẩm báo, cười đẩy cửa ra chào đón, kéo tay Võ Tu Văn và Dương Quá, cười nói: “Xem khí sắc của các con khí đều rất tốt, như vậy ta an tâm rồi, các con tới thật đúng lúc, người Thát Đát sắp công thành rồi, hai con có thể giúp ta một chút.”

Võ Tu Văn và Dương Quá mở miệng hô: “Quách bá bá.”

Quách Tĩnh vui mừng gật đầu, “Quách bá mẫu của các con sắp sinh rồi, thân mình không được khoẻ, ta đang lo không có ai giúp, các con tới thì ta an tâm rồi.” Quách Tĩnh gọi mấyngười trong nội đường ra, Quách Phù cũng tới, thấy hai người liền cúi đầu gọi: “Dương đại ca, Vũ đại ca.”

Võ Tu Văn mỉm cười, gật đầu coi như chào hỏi. Quách Phù gầy đi rất nhiều, hai hàng lông mày nhíu lại thật sâu, hình như đang có tâm sự trong lòng, vẻ mặt cũng đã mất đi sự kiêu ngạo trước kia, giống như là trở nên đằm thấm hơn rất nhiều, nhưng đó lại hiện lên một loại khí chất khác. Võ Tu Văn cũng không nghĩ nhiều, cùng Dương Quá ngồi xuống. Quách Phù ngẩng đầu nhìn trộm Võ Tu Văn, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, rồi nàng cúi đầu xuống, ngồi ở bên cạnh Quách Tĩnh.

Trong bữa tiệc, Quách Tĩnh thao thao bất tuyệt bàn về mấy ngày đại thắng quân Thát Đát lần này, lại hỏi một chút chuyện xảy ra sau khi Võ Tu Văn và Dương Quá rời khỏi, biết trên đường đều bình an mới yên tâm tươi cười, yến hội mãi cho đến buổi chiều mới chấm dứt, Võ Đôn Nho dẫn hai người đi về phòng mình nghỉ ngơi.

Võ Tu Văn ngồi ở trong thùng tắm, tựa vào trên người Dương Quá, lồng ngực rắn chắc ấm áp kia làm y vô cùng an tâm. Tay Dương Quá chậm rãi di động trên người Võ Tu Văn, cảm thụ xúc cảm tuyệt hảo do làn da mềm nhẵn như tơ lụa mang đến.

Ở bên ngoài nhiều ngày, khi dòng nước ấm áp tiếp xúc làn da, cả người đều cảm thấy thả lỏng, mí mắt Võ Tu Văn rất nhanh dính lại với nhau, Dương Quá chú ý tới tình hình của người trong lòng, sủng nịch hôn lên trán của y, giúp Võ Tu Văn tẩy rửa xong liền ôm lấy y đặt lên trên giường, động tác vô cùng thuần thục, nhìn sắc mặt người trên giường nhu hòa, Dương Quá ngồi ở bên giường, dùng tay nhẹ nhàng xoa mặt y.

Dương Quá nghiêng người nằm xuống ở bên cạnh Võ Tu Văn, mạnh mẽ ôm lấy người kia vào trong ngực, tay đặt lên trên lưng y, nhẹ nhàng vỗ về, nghe thấy tiếng hô hấp thong thả của người trong lòng, ánh mắt nhìn vào mảng hắc ám hư vô trước mặt, thỉnh thoảng hiện lên vẻ suy tư, có chút gì đó đang đấu tranh trong lòng.

Hôm sau, ánh nắng theo cửa sổ xuyên vào phòng, lông mi dài mảnh của Võ Tu Văn khẽ run, y mở mắt ra, theo thói quen nhìn lên trên, liền nhìn thấy Dương Quá đang nhíu mày, y đưa tay xoa xoa lông mày của hắn, trong lòng nhất thời xuất hiện dao động. Đột nhiên tay bị nắm lấy, đối diện là đôi mắt đen óng của Dương Quá.

“Tối hôm qua ngủ không ngon? Không nên suy nghĩ nhiều, mặc kệ ngươi quyết định như thế nào, ta đều ủng hộ ngươi. Cứ làm theo điều con tim mình mách bảo là được, chờ giải quyết xong chuyện này, chúng ta tìm một chỗ ẩn cư, nếu buồn chán thì đi ra ngoài dạo chơi một chút, chịu không?” Võ Tu Văn ôm cổ Dương Quá, nhẹ nhàng nói.

Dương Quá ôm lấy Võ Tu Văn, chôn đầu vào hõm vai y, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người y, đó là mùi hương thơm ngát của các loại thảo dược hòa quyện vào nhau, chỉ có duy nhất trên người của y, hương thơm nhẹ nhàng, rất dễ chịu. Bỗng nhiên Dương Quá cảm thấy mọi phiền não của mình đều tan biến hết, chỉ cần ở cạnh người này là được rồi.

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng động, một âm thanh vô cùng chấn động, Võ Tu Văn cùng Dương Quá nhìn nhau, rồi vội ngồi dậy, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, Võ Tu Văn đi ra cửa, tùy tiện giữ lấy một người hỏi thăm: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Quân Mông Cổ đang công thành.” Người nọ vội vàng bỏ lại một câu, liền rời đi.

Võ Tu Văn và Dương Quá rửa mặt qua loa, liền đi lên tường thành, liếc một cái liền có thể nhìn thấy phía dưới đều là quân Mông Cổ, đang cố gắng bắt thang trèo lên tường thành. Trên tường thành, tám binh lính lập thành một nhóm nhỏ, ra sức đẩy mấy cái thang kia ra. Tiễn được bắn như mưa từ dưới lên, còn ở trên tường thì ra sức ném đá xuống phía dưới. Nhưng không bao lâu sâu, liền nghe thấy tiếng quân Mông Cổ hô rung trời, Võ Tu Văn nhìn lại, liền thấy ở phía đông đã có quân Mông Cổ leo được lên thành, đang đánh nhau với binh lính giữ thành.

Đột nhiên bên đó xuất hiện một nhóm người, những người này không mặc quân phục của quân Tống, mà là áo ngắn màu đen, có cả trường bào vải màu xanh, tất cả đều ra trận, thân thủ nhanh nhẹn, quân Mông Cổ cơ hồ không thể chống cự nổi. Rất nhanh những binh lính Mông Cổ tràn lên trên thành đã bị những người này tiêu diệt gần hết, Võ Tu Văn  rất nhanh chú ý thấy Quách Tĩnh và đại ca của mình cũng có mặt ở trong số đó, hơn nữa, Quách Tĩnh uy mãnh vô cùng, đợi giết hết kẻ địch trên tường thành, Quách Tĩnh mới nhảy lên trên tường thành, dùng thứ tiếng Võ Tu Văn không hiểu lời nói vài câu, chắc là tiếng Mông Cổ, trong âm thanh có khí thế mười phần, từng tiếng gọn gàng, mạnh mẽ được phát ra.

Cũng không biết ông đã nói cái gì, quân Mông Cổ bên kia rất nhanh liền lui binh, Võ Đôn Nho cũng đã chú ý tới bên này, đi tới gần hỏi, “Sao các ngươi lại chạy ra đây?”

Võ Tu Văn nhìn vết máu chưa khô trên người và trên mặt đại ca, suy nghĩ đến hình ảnh từng chứng kiến trên dọc đường đi, trong lòng không biết là tư vị gì, đây là chiến tranh, khắp nơi đều là máu tươi. Tiến lên lau vết máu trên mặt đại ca, giờ khắc này Võ Tu Văn sâu sắc hiểu được, mặc kệ về sau như thế nào, ít nhất tại giờ khắc hiện tại này, đối với từng người Hán mà nói, người Mông Cổ là kẻ địch, là người mà bọn họ có thể dễ dàng giết chóc.

“Có phải không quen với cảnh tượng này? Như vậy đừng có đi ra.” Võ Đôn Nho lo lắng nhìn khuôn mặt không cười của Võ Tu Văn.

Võ Tu Văn lắc đầu, ý bảo không có.

“Tương Dương là lá chắn cho một nửa giang sơn của Đại Tống, nếu nó bị công phá, chỉ sợ dân chúng Đại Tống sẽ biến thành nô lệ của người Mông Cổ mất.” Võ Đôn Nho thở dài một hơi, lại nhìn về phía Quách Tĩnh đang đứng ở trên tường thành, trong mắt hiện lên một tia kính nể, “Sư phụ thật là một người nghĩa hiệp, nếu không có sư phụ, chỉ sợ Tương Dương đã sớm rơi vào tay giặc.”

Võ Tu Văn nhìn Quách Tĩnh đang đứng ở nơi kia, lưng thẳng, vẻ mặt chính khí. Trong đầu Võ Tu Văn hiện lên cảnh tượng thê thảm được chứng kiến lúc nãy, trong lòng dâng lên một trận xúc động, đối với Quách Tĩnh, ẩn ẩn có chút bội phục.

Y nắm chặt tay Dương Quá bên cạnh, mặc kệ như thế nào, mình vẫn đứng về phía Dương Quá. Lại lo lắng nhìn Võ Đôn Nho một cái, chiếu theo tâm lý sùng bái của đại ca nhà mình đối với Quách Tĩnh mà nói, về sau rất có thể sẽ cùng Quách Tĩnh tử thủ ở Tương Dương này, điều này tuyệt đối không thể được, đại ca là thân nhân duy nhất của mình, không thể để cho hắn đâm đầu vào chỗ chết như vậy. Nhưng, làm sao nói với đại ca đây?

“Văn nhi, Quá nhi, các con cũng tới?!” Quách Tĩnh cao hứng đi về phía bên này.

Võ Tu Văn rõ ràng cảm giác được bàn tay của Dương Quá đang nắm tay mình trở nên căng thẳng, biết trong lòng hắn đang dao động rất lớn, những cảnh tượng từng chứng kiến trên đường đi, còn có tình cảnh hôm nay, tất cả đều đánh sâu vào trong tâm trí hắn, y hơi dùng sức nắm lại tay hắn.

“Đi, trở về rồi nói sau.” Quách Tĩnh vỗ vỗ vai họ, dẫn đầu đi vào trong.

Mọi người theo Quách Tĩnh vào một gian phòng, Quách Tĩnh ngồi ở bên cạnh bàn, rót chén nước, sau khi uống xong mới nói: “Ba người các con phải nhớ kỹ, chúng ta là người luyện võ, lấy cường thân kiện thể làm gốc, hành hiệp trượng nghĩa là bổn phận, lần này ra sức bảo vệ Tương Dương, là chuyện vì nước vì dân.”

Võ Tu Văn và Dương Quá không có trả lời, nhưng Võ Đôn Nho lại dùng thần sắc nghiêm túc gật đầu. Võ Tu Văn cảm thấy như thế cũng không hẳn là đúng, triều đình không cố gắng, chỉ dựa vào một nhóm các nhân sĩ giang hồ cơ bản là cứu vãn không được Đại Tống, chẳng qua là lùi ngày diệt vong lại mà thôi. Nhìn thấy phản ứng của Võ Đôn Nho, Võ Tu Văn có chút đau đầu, xem ra đại ca ở cùng một chỗ với Quách Tĩnh đã lâu, hình như có xu thế bị tẩy não rồi, cứ tiếp tục như vậy là không được, nhưng, nên làm thế nào mới tốt đây?

Tuy rằng hành vi tàn sát dân chúng Trung Nguyên bừa bãi của người Mông Cổ thật sự làm cho người ta oán giận, nhưng cứ ra sức bảo vệ Tương Dương cũng không có ích lợi gì, Võ Tu Văn biết cuối cùng vẫn sẽ thất bại, đối mặt với hàng ngàn hàng vạn quân lính, sức của một người căn bản bé nhỏ vô cùng, cũng không thể ngăn được dòng chảy của lịch sử, nhưng còn đại ca, trong nguyên tác hắn sẽ chết cùng với Quách Tĩnh ở Tương Dương này, về phần mình, quyết định chờ giải quyết nơi này xong liền rời đi, nhưng làm thế nào mới có thể làm cho đại ca thoát khỏi vận mệnh này? Lại nên dùng lý do gì để khuyên đại ca?

Y thật sự không muốn mất đi người thân cuối cùng này!