Thần Hoàng

Chương 1682: Trước Bách Thắng Quan




Nói đến đây Tô Thần gương mặt vặn vẹo, thần sắc phẫn hận, hốc mắt đỏ lên:

- Kim Bất Hối bị châm chọc khiêu khích từ lâu, chỉ có ý muốn Ân Ngự bừng tỉnh, chớ để giẫm lên vết xe đổ. Lại bị hình phạt chém ngang lưng, đầu của tên ngu xuẩn đó bây giờ bị treo trước tường thành. Những dân chúng không biết nghĩ lầm hắn là gian thần họa quốc, mỗi lần đi qua đều chửi bới thóa mạ nhận hết nhục nhã.

Nói đến Kim Bất Hối, mọi người ở đây đều trầm mặc. Người hiểu Kim Bất Hối đều biết chắc đây là huynh đệ kết nghĩa của Tông Thủ, từng có giao tình sinh tử.

Nếu Tông Thủ đã trở về, biết được huynh đệ kết nghĩa của mình rơi vào kết quả như vậy, càng không biết phản ứng gì.

Giờ này khắc này Ân Ngự đúng là không chút cố kỵ nào cả.

Hết lần này tới lần khác Đại Càn vẫn không cách nào ra mặt. Một mặt là thực lực, xác thực có tâm mà không đủ lực. Thiên Phương thế giới đang ở thời điểm hung hiểm nhất. Một phương diện khác là không thể.

Nếu như Đại Càn mang thi thể Kim Bất Hối về, chẳng phải là ngồi nhìn Kim Bất Hối mang danh gian thần bán nước?

Khổng Dao thì nhớ trước kia, khi đó nàng không phải là chưa nhìn thấy Ân Ngự là minh quân mưu lược tài trí.

Nhưng mà cảm nhận bây giờ khác xa lúc đó. Mấy năm trước chỉ vì muốn lung lạc Đại Càn chống cự Dạ Ma, liền đem nàng trở thành con cờ không chút do dự vứt bỏ.

Lần đó ấn tượng của nàng khắc sâu, lúc này cũng may mắn vạn phần!

- Ân Ngự cũng không phải người đắc chí càn rỡ, cử động lần này cũng không phải vì chọc giận bệ hạ.

Bên ngoài ngàn trượng, từng đoàn từng đoàn hỏa diễm dấy lên. Lập tức bay tới những chiếc xe công thành, đôt từng cái, quân Thương trên tường thành cũng bị thanh lý thật nhiều.

Chủ tướng Nhâm Thiên Hành long hành hổ bộ đi qua nơi này, trong mắt rực rỡ như ngôi sao.

- Còn nhớ thang trước Ân Ngự cho sứ giả truyền lời không? Muốn viện binh thì cần Khổng soái nhập hoàng thành làm vật thế chấp. Bệ hạ nếu như bởi vì vậy mà tức giận thì sẽ dây binh thảo phạt. Đúng là rơi vào vào tầm bắn của Ân Ngự.

Hổ Trung Nguyên thì nắm chặt tay, các đốt ngón tay rung động răng rắc.

Vốn hai nước dùng thân thuộc thế chấp cũng không là cái gì. Nhưng mà nghe những lời này rõ ràng là ám chỉ Nguyên Thần hoàng đế đang thèm thuồng mỹ mạo của Khổng Dao.

Nào giống lời của minh quân? Không chỉ là đối với Tông Thủ, cũng là nhục nhã toàn bộ Đại Càn.

- Đám người nội các kia còn cầu viện quân cái gì? Biết rõ không có khả năng, còn có chủ động đụng tới, đây quả thực là tự rước lấy nhục! Nhâm lão thừa tướng cũng thật sự là đầu óc hồ đồ. Biết rõ Đại Thương không có khả năng phát binh.

- Nội các cũng không có sai, trước bày dùng lễ đoạt lấy đại nghĩa.

Khổng Dao lắc đầu, lại nhìn qua Nhâm Thiên Hành có phần tán thưởng. Mà trước kia Nhâm Thiên Hành nói như vậy, nàng cũng tràn đầy đồng cảm.

Ân Ngự có được mười hai trấn quốc đồng nhân, dùng Lý Biệt Tuyết là quốc sư, có chí cảnh chèo chống. Tất cả làm việc cũng nhuệ khí mười phần.

Nhưng mà người này thao lược thủ đoạn đúng là thế gian ít có.Gõ Thạch gia, khiến cho Thạch Thiên Lý không thể không đem tất cả lực lượng đều chuyên chú vào công chiếm Giang Nam, vô lực kiềm chế hoàng thất.

Mà chọc giận Tông Thủ, càng có ý đồ khó lường. Khiến cho Đại Càn tiến thối thất thố, mà vì Đại Thương chế tạo áp lực bên ngoài.

Ân Ngự muốn hướng thế gia môn phiệt trong nước cùng nhau ra tay giữ nước.

Những thế lực này dù biết rõ không địch lại cũng sẽ dùng hết sức phản kháng, thậm chí cá chết lưới rách.

Nhưng mà so với Đại Càn cùng Ám Dạ ma đình thì những thế gia này càng muốn cùng tồn tại với Đại ThươngCũng không muốn bị Dạ Ma tộc cướp đoạt, hoặc là bị Đại Càn làm quyền lợi mất hết.

Nếu như Tông Thủ thật sự tức giận vứt bỏ Thiên Phương thế giới, hưng binh quyết chiên với Thạch Thiên Lý. Cho dù thắng bại thế nào thì Ân Ngự đều vui vẻ mà cười.

- Mạt tướng suy nghĩ trong hai ngày nay! Nơi này binh hung chiến nguy, thỉnh quý phi điện hạ di giá Kim Lăng.

Nhâm Thiên Hành giống như thiết tháp đứng vững, thần sắc cố chấp nhìn qua Khổng Dao.

- Nơi này có Nhâm Thiên Hành, có thể thủ vững mười ngày! Ngược lại là quý phi nếu có gì sơ suất sẽ ảnh hưởng bệ hạ quyết đoán. Hai ngày trước quý phi dùng cớ tung tích bệ hạ không rõ. Ngài cần lúc này ổn định quân tâm thoái thác, lúc này bệ hạ sắp quay về, nghĩ đến đã có thể an bình quân tâm.

Khổng Dao tính tình cố chấp, nếu như ôm suy nghĩ ở lại thì núi lỡ biển gầm cũng không thể dùng được, hắn khích lệ được sao?

Khổng Dao thì lạnh nhạt, NhâmThiên Hành lo lắng nàng hiểu, nhưng tuyệt đối không thỏa hiệp.

Nàng thủ nơi này đủ lâu, mới có thể khiến Đại Càn có thời gian chiêu mộ binh lính.

Chỉ có làm Thạch Thiên Lý không thấy hy vọng công hãm Giang Nam thì mới có lực chú ý trong nước. Hết sức đi chống lại Ân Ngự, mà không phải dùng dùng sức với bên ngoài cùng thỏa hiệp thần phục Ân Ngự.

Chỉ có hao hết tài lực của Đại Thương thì khiến cho Đại Thương bất đắc dĩ tiếp tục tăng thuế, tiếp tục ra tay với thế gia môn phiệt.

Mới có thể khiến trong nước sinh loạn, cực lực phản kháng, kiềm chế Ân Ngự.

Tông Thủ không thể lấy được mười hai trấn quốc đồng nhân, như vậy đây là thủ đoạn duy nhất nàng làm giúp Tông Thủ.

Vì ơn tri ngộ, cũng vì tình phu thê.

- Đó là cái gì?

- Hỏa Quạ?

- Chẳng lẽ là Hỏa Quạ Ma Chủ đến?

Âm thanh nghị luận làm Khổng Dao bừng tỉnh. Ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy con chim đỏ thẫm xuyên qua tầng mây, càng ngày càng nhiều, long trời lở đất.

Thình lình từng con quạ hiện ra giống như ô cùng vô tận.

Sắc mặt Khổng Dao trầm xuống, nếu như là người này thì cuộc chiến sẽ khó giải quyết được.

Người này thực lực cũng là Thánh Giai hậu kỳ. Nhưng mà đại pháp của hắn thích hợp công thành.

Vốn cũng không sợ người này, hết lần này tới lần khác trong quan thành bởi vì điều đại quân tới Thiên Phương thế giới cùng Kim Lăng, binh lực không đủ năm mươi vạn.

Cách hơn mười dặm, tiếng cười như cái trống vỡ vang lên, truyền từ xa tới.

- Nguyên thần bệ hạ có nói! Nếu như Khổng Dao ngươi chịu bó tay mà hàng, ngày khác sau có thể bảo trụ mạng cho Tông Thủ.

Bảy ngày sau, Tông Thủ mới từ trong nhập định tỉnh táo lại

Tinh nguyên long khí trong mảnh vỡ này kỳ thật còn đầy đủ cho hắn hấp thu thêm ba ngày nữa mới khô kiệt.

Nhưng mà Tông Thủ lúc này lại không biết sao, bắt đầu mấy ngày trước hắn cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Hắn có cảm giác giống như chuyện không tốt đang diễn ra.

Cho nên ba ngày còn lại hắn có thể khiến cho thân thể của hắn tăng thêm một cập độ cũng đã không tiếp tục nưa.

Linh niệm dẫn động, cầm bí quyết niệm chú. Một lát sau tinh nguyên lưu động bỗng nhiên gia tốc, tụ thành vòng xoáy, hợp thành trận pháp.

Trước người Tông Thủ ngưng tụ ra tủy dịch óng ánh, hình dạng tròn vo giống như hổ phách.

Đây là tinh nguyên tủy châu, chính là phương pháp bảo tồn tinh nguyên của cổ tu sĩ.

Kỳ thật vẫn lãng phí thật nhiều, nhưng mà còn tốt hơn buông tha nhiều lắm. Ngày sau sử dụng chỉ cần mở tủy châu về thì tinh khí sẽ hiện ra ngoài.