Thần Ma Chi Mộ

Chương 27: Tái Nhập Mộ Viên






Hồi phong ba thích quán cũng chưa lắng xuống ngay sau đó.

Vì thương thế của Lưu Nguy nghiêm trọng cho nên cha mẹ của hắn đã đến trường học làm ầm lên, bảo nhất định phải truy cứu, đồng thời cũng báo cho cảnh sát.
Cảnh sát đã bắt đầu tiến hành điều tra, mà trọng tâm lại bao gồm cả túc xá của Triệu Thụy.

Bởi trước đó một ngày bọn họ đã có phát sinh xung đột với Lưu Nguy, cho nên tự nhiên sẽ bị tình nghi nhất.

Triệu Thụy cũng bị liệt vào danh sách điều tra.
Đối với khuôn viên đại học vốn yên tĩnh mà nói, đây có thể nói là một đại sự kiện, các loại tin tức vỉa hè cũng bắt đầu lan truyền một cách nhanh chóng.
"Ai, ta lúc giữa trưa hôm nay thấy có mấy xe cảnh sát đậu ở dưới khu khoa công thương, có ai biết là chuyện gì xảy ra không?"
Trong túc xá của Vân Phi, một nữ sinh mặt đầy vẻ tò mò quay về phía chúng bạn cùng phòng hỏi.
"Có người nói đánh nhau, có người nói có trộm, còn có nói là bị cướp, chẳng biết cái nào là thật nữa." Một nữ sinh khác đang cầm chiếc gương nhỏ sửa sang lại dung nhan(1), mở miệng tùy tiện trả lời.
"Đó đều là nói bậy." Vân Phi hết sức khinh thường bĩu môi, "Nguyên nhân chính thức là, hai ngày trước võ quán Lực Dũng đã bị một nhân vật thần bí đến phá quán, làm cho quán chủ cùng với một đồ đệ bị trọng thương, mà tên đồ đệ đó lại là học sinh trường chúng ta, cho nên bọn họ mới đến đây điều tra xem có manh mối gì hay không."
"Ồ? Cái tên đồ đệ xui xẻo kia là ai a?" Ba cô nữ sinh khác đồng thanh mở miệng hỏi.
"Lưu Nguy của hội võ thuật tự do."
"A? Lưu Nguy? Chính là cái tên muốn thể hiện trước mặt cậu, kết quả lại bị đánh thành đầu heo kia?"
Vân Phi gật gật đầu nói: "Đúng, chính là hắn."
"Ai da, thật sự là một kẻ đáng thương, liên tiếp bị người ta đánh đến hai lần, hơn nữa lần sau so với lần trước còn thảm hơn.


Lần trước chỉ là bị đánh thành đầu heo, còn bây giờ lại bị trực tiếp bỏ vào bệnh viện."
"Thích quán không phải thường đều kiếm quán chủ của võ quán sao, thế nào mà ngay cả hắn cũng bị liên luỵ?"
Vân Phi đáp: "Cái này ai mà biết a, có lẽ cái tên thích quán nọ nói không chừng cũng có cừu oán với hắn.

Cảnh sát hình như cũng đã điều tra về phương diện này, cũng đã kêu cái tên tiểu tử thúi Triệu Thụy lên hỏi rồi."
"Triệu Thụy? Có phải là cái anh chàng đẹp trai có nước da đồng sắc(2) nọ?" Ba nữ sinh kia có chút hưng phấn, không hẹn mà cùng túm tụm lại trước mặt Vân Phi, "chẳng lẽ cái người thích quán thần bí đó là hắn? Không thể nào? Quá không giống a!"
"Tớ đã có nói qua với các cậu rồi, hắn chẳng có chút đẹp trai gì!" Vân Phi hết sức bất mãn kháng nghị, nhưng trong đầu lại không tự chủ hiện lên khuôn mặt vừa anh tuấn lại mang theo vài phần khí chất thần bí nọ của Triệu Thụy.
“Ừm, cái tên đó, thật sự là …… một chút đẹp trai cũng không có”.

Nàng tại tâm lý|trong lòng có chút suy nghĩ mơ hồ, “hơn nữa …… còn là một tên đại lưu manh không có phong độ!”
Nhớ tới Triệu Thụy trong phòng tự học chiếm chỗ của mình, lại nhớ đến sự tình mờ ám phát sinh trong phòng đun nước tối hôm đó, Vân Phi vừa thẹn vừa giận, cả hai tai cũng đỏ lên.

Từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ còn chưa ai dám đối sử càn rỡ với mình như vậy mà!
Miễn cưỡng đè tư tưởng phiền nhiễu trong lòng xuống, nàng nói tiếp: "Còn nữa, tớ cũng không nói kẻ thích quán nọ là hắn, hắn tất nhiên cũng không có cái bản lãnh đó.

Cảnh sát sở dĩ tìm hắn hỏi chuyện là bởi vì ký túc xá của bọn họ cùng với Lưu Nguy từng có dính líu với nhau.


Còn nhớ cái tên mập đã cùng đấu với Lưu Nguy hôm đó ở hội võ thuật tự do không?"
"Đương nhiên còn nhớ, hình thể của hắn thật sự là quá đặc trưng đi.

Hơn nữa không ngờ hắn lại có thể đánh cho Lưu Nguy một trận, muốn không có ấn tượng sâu sắc cũng không được."
Vân Phi nói: "Ngay tối hôm đó, Lưu Nguy đã tìm nhờ sư phụ hắn - quán chủ võ quán Lực Dũng Lý Lực Dũng - báo thù, đánh cho tên mập đó một trận khiến cho hắn phải nhập viện.

Kết quả, ngày hôm sau liền có người đến võ quán Lực Dũng để thích quán.

Chuyện này không phải rất dễ làm cho người ta phát sinh nghi ngờ sao!"
"Quả thật khiến cho người ta nghi ngờ, khó trách lại tiến hành điều tra ký túc xá của bọn Triệu Thụy họ.

Nói không chừng chính là bọn hắn đã mời người đến thích quán.

Nhưng mà Phỉ Phỉ, cậu làm sao biết chi tiết đến vậy?"
"Bởi vì …… tớ cũng đã bị gọi lên hỏi!" Vân Phi nhỏ giọng thầm nói.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phía cảnh sát ở đại học Đông Lăng đích thẩm vấn và điều tra cũng không có lần ra được manh mối có ích gì.


Triệu Thụy sau khi bị gọi đi lấy lời khai cũng đã được loại ra khỏi danh sách bị tình nghi.
Bởi vì cảnh sát sau khi tra cứu kỹ lưỡng hồ sơ của hắn đã phát hiện hắn chưa có từng học qua võ thuật, cũng vì không có dấu hiệu đã học qua võ thuật, rất khó có thể nào một quyền đã đánh bại được quán quân võ tự do toàn quốc.
Hơn nữa bọn họ trong lúc điều tra phát hiện, toàn bộ chuyện này đều là do Vân gia Đại tiểu thư Vân Phi một tay khơi ngòi, vì vậy đã rất nhanh ra quyết định kết án.

Ai cũng không muốn làm lớn chuyện này ra vì nó có dính líu đến Vân gia của Đông An, những kẻ mà bọn họ không thể trêu chọc vào.
Cuộc sống từng ngày lại trôi qua, hồi phong ba của chuyện thích quán từ từ chìm vào trong quên lãng.

Cuộc sống nơi học đường cũng dần dần trôi qua một cách tĩnh lặng.

Thế nhưng Triệu Thụy trong lòng lại nổi sóng theo dòng chảy của thời gian, càng ngày càng quay cuồng, mãnh liệt.
“Nguyệt viên chi dạ” sẽ rất mau đến, nếu mọi thứ đều thuận lợi mà nói, hắn sẽ lại tiến vào tiên ma mộ viên phá băng mộ, đoạt lấy bảo vật tiên gia lưu lại từ thời viễn cổ!
Rốt cục cũng đến buổi tối ngày mười lăm âm lịch, ánh trăng tựa như một chiếc đĩa bạc treo ở trên không, mang ánh nguyệt quang nhu hòa rắc xuống.
Triệu Thụy rời khỏi trường học, đi lên một đỉnh núi nhỏ không người vùng ngoại ô, vừa hưởng thụ tinh hoa linh khí ẩn chứa trong ánh trăng, vừa lấy trong túi ra khối Nhập Mộ tiên bài.
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Nhập Mộ tiên bài.

Cũng không biết khối tiên bài này sau ngàn ngàn năm có còn hiệu dụng hay không, nhưng đây là cách duy nhất có thể làm cho hắn tiến nhập vào tiên ma mộ viên.
Mang theo chút tâm trạng bồn chồn, hắn cầm lấy tiên bài đặt ở dưới ánh trăng.
Ánh trăng ôn nhu rọi lên trên tiên bài như thể tan lẫn vào trong, không để lại chút đấu vết, rồi sau đó một vầng sáng trắng đục le lói từ bên trong tiên bài tản mát ra.

Vầng sáng từ từ khuếch trương, càng lúc càng lớn, càng ngày càng thêm sáng rực, đem cả bầu trời đêm vốn dĩ u tối chiếu sáng rực như ban ngày!
Khoảng không gian gần đó như một sợi dây thừng bị xoắn lại bắt đầu vặn vẹo, không hề theo một quy tắc nào.


Một tòa thạch môn khổng lồ lóng lánh ánh ngân sắc quang mang, mang theo âm thanh rít rú rì rầm từ trong không gian vặn vẹo đó từ từ xuất hiện.
Tòa thạch môn này cao đến mười thước, kiểu cách mộc mạc, hình dáng giản lược, chung quanh bao phủ bởi sương mù.
Thành công rồi!
Triệu Thụy trên mặt lộ ra một tia thần sắc vui mừng.

Hắn hít sâu một hơi, khôi phục lại tâm trạng kích động khẩn trương, bước vào trong thạch môn.
Ngay khi hắn vừa bước vào, thạch môn liền đột nhiên biến mất, không gian yên tĩnh trở lại, vầng sáng trắng đục cũng nhanh chóng không còn thấy tung tích, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Triệu Thụy lại trở lại tiên ma mộ viên.

Giai điệu thần tiên(3) quen thuộc trong mộ viên vẫn như lúc trước văng vẳng đau thương.

Ánh kim sắc từ trên chóp đỉnh mộ viên rọi xuống khiến chung quanh được tô thành một loại màu sắc đồng nhất.

Hàng rừng tiên mộ(4) bên trong mộ viên lặng lẽ nằm sắp hàng, như thể hoan nghênh hắn đã trở lại.
"Ta đã trở về!"
Triệu Thụy thoải mái cười một tiếng, nếu so sánh với tâm trạng bất an sợ hãi khi lần đầu tiến vào mộ viên thì đã là một trời một vực.
Khi đó hắn chỉ là nghĩ làm thế nào có thể sống sót thóat ra ngoài.

Còn bây giờ, hắn lại nghĩ làm thế nào để mở lấy được những bảo vật bên trong những mộ phần tiên ma đã bị băng phong ngàn vạn năm này!