Thần Ma Chi Mộ

Chương 35: Lão Trung Y Đích Kiến Nghị Lời Đề Nghị Của Lão Trung Y






Triệu Thụy thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người mình, không khỏi có chút cau mày.

Đây không phải là tình huống mà hắn thích.
"Không được, trưa nay tôi vẫn còn có một số việc, có thể đi không được." Hắn cự tuyệt hảo ý của Lâm Bảo Đức.
Lời này khiến cho những người chung quanh miệng càng thêm há hốc kinh người, ngơ ngác nhìn Triệu Thụy, vẻ mặt không tin.
Lâm giáo sư đãi khách đã là một cơ hội ngàn năm khó gặp(1), cũng có thể nói là một chuyện đáng để khoe khoang.

Vậy mà người ở trước mặt này không ngờ chẳng biết suy nghĩ, lại cự tuyệt lời mời của Lâm giáo sư!
"Đúng là một cái tên cổ quái." Vân Phi rất nhỏ giọng thầm nói ra suy nghĩ trong lòng mọi người.
Lâm Bảo Đức dường như cũng không hề nghĩ rằng mình sẽ bị cự tuyệt, không khỏi ngẩn người, nhưng lão cũng không quá để ý, tiếp tục nói: "Ta lần này đến tìm cậu, là có chút việc muốn nói với cậu."
Nói đến đó, lão ghé bên người Triệu Thụy, nhỏ giọng nói: "Tiểu Triệu a, lần trước cậu đem cho ta một cây vương sâm ngàn năm đã khiến ta trong lòng cho đến giờ vẫn luôn áy náy(2).

Cho nên ta đã nghĩ xem có hay không cách gì đó để bồi thường một chút.

Vào ngày hôm qua, ta hỏi ra được công ty đấu giá lớn nhất Đông An - công ty Thụy Đạt sẽ cử hành một cuộc đấu giá tư nhân.

Nếu như cậu có hứng thú, có thể đem vương sâm ngàn năm còn dư đi đấu giá, nhất định có thể ra một cái giá cao.


Còn về phần tiên sâm vặn năm, loại tiên vật này tốt nhất là nên từ mình cất lấy.”
“Ta từng tham gia qua cuộc đấu giá tư nhân như vậy.

Công tác giữ bí mật của bọn họ được làm cực kỳ nghiêm ngặt.

Người bán cậu như cậu không cần cung cấp tin tức gì, chỉ cần đem giao vật đấu giá cho công ty, rồi đưa cho họ số tài khoản ngân hàng.

Nếu vật phẩm bán được, tiền sẽ tự động được chuyển vào tài khoản.

Cậu yên tâm, uy tín của công ty Thụy Đạt cực tốt, chắc chắn không bội ước.

Bởi vì những thứ được đem ra đấu giá ở trong những cuộc đấu giá tư nhân như vầy đều là vật phẩm hiếm có.

Thông thường mà nói, khách mua và người bán đều là những nhân vật thần bí có địa vị lớn, công ty đấu giá sẽ tuyệt đối không dám âm thầm động thủ cước."
Triệu Thụy vừa nghe Lâm Bảo Đức nói như vậy, không khỏi có chút động tâm.
Vương sâm ngàn năm trong chiếc Nhẫn Càn Khôn đối với người thường mà nói đều là trân bảo hiếm thế.


Nhưng tác dụng đối với hắn, lại không phải là quá lớn, vĩnh viễn không sánh bằng tiên sâm vặn năm, không bằng đem một cây ra đấu giá, xem coi rốt cuộc có thể đạt được đến bao nhiêu tiền.
Hơn nữa, nếu có thể thu được một món tiền từ trên trời rơi xuống(3), đối với hắn mà nói cũng sẽ rất tốt.

Ít nhất sau này hắn không cần phải ra ngoài làm công để kiếm tiền sinh hoạt.
Suy nghĩ một chút hắn nói: "Lâm giáo sư, cám ơn ông đã cung cấp tin tức, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.

Nếu như tôi quyết định đấu giá vương sâm ngàn năm, chỉ sợ sẽ phải mời ông ra mặt, giúp tôi chuyển cây vương sâm ngàn năm giao cho công ty đấu giá."
"Việc này không thành vấn đề." Lâm Bảo Đức lập tức đáp ứng, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, tiểu Triệu này tuổi không nhiều mà đã làm việc cẩn thận tỉ mỉ như vậy.

Cho dù đã được công ty Thụy Đạt bảo hiểm như vậy, nhưng vẫn không muốn tự mình ra mặt, lại để cho mình làm người trung gian.
Thấy Lâm Bảo Đức và Triệu Thụy ở một bên nhỏ giọng bí mật(4), Vân Phi cùng đám người còn lại đều nhìn bọn họ với vẻ mặt nghi hoặc, không hiểu một người danh tiếng hiển hách như lão trung y cùng một tên học sinh hệ công thương có cái gì đáng để mà bàn.
Đợi một hồi lâu, hai người rốt cục cũng bàn bạc xong.

Lâm Bảo Đức nói lời tạm biệt với Triệu Thụy xong thì bị mọi người vây lấy rời đi.

Vân Phi lại vẫn ở lại, với một bộ dạng mái mơ hiếu chiến(*), hếch hếch lên chiếc cằm nhỏ, rất là khiêu khích nhìn Triệu Thụy:
"Nghĩ không ra, ngươi không ngờ có quen biết với ông Lâm."

"Chuyện cô nghĩ không ra còn nhiều lắm đó!" Triệu Thụy đối với tiểu la lỵ này không có ấn tượng gì tốt lắm, thuận miệng nói cho qua.
Vân Phi hừm hừ mấy tiếng rồi nói: "Cái mà ta cảm thấy kỳ quái chính là, người với thân phận như ông Lâm, vậy mà xem ra rất coi trọng bộ dáng của ngươi? Tại sao lại như vậy? Ngươi chẳng qua là …… là một đại lưu manh."
Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút ửng đỏ, chợt nhớ lại một màn ám muội phát sinh trong phòng đun nước tối hôm đó.
"Lưu manh?"
Triệu Thụy liếc nàng, cảm giác thấy mình đã hảo tâm hảo ý bỏ qua hiềm khích cũ, cứu giúp tiểu nha đầu này một phen, kết quả lại bị nói là lưu manh, thật sự là có chút khó chịu.
"Nếu đã biết tôi là một tên lưu manh, vậy sao cô còn không tránh xa ra, cớ làm chi cứ quấn quít lấy tôi?"
"Ai …… Ai mà quấn quít lấy ngươi chứ! Ta còn đang mong rời khỏi ngươi càng xa càng tốt!"
Vân Phi hết sức lúng túng(5) vội vã phân bua cho bản thân, nàng cũng biết rằng chính mình đã không nên lưu lại một mình.

Nhưng chẳng biết tại sao, chỉ cần gặp Triệu Thụy, nàng đều không kềm được cơn giận, muốn phải đấu đá với hắn một trận.
Phải biết rằng, nàng chính là cháu gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Hoa Thiên, nhà lãnh đạo tương lai của Đông An Vân gia, cho dù bây giờ đã che dấu thân phận để học trong trường đại học Đông Lăng, nhưng bằng vào khuôn mặt xinh đẹp đó của nàng cũng đã trở thành mục tiêu quan tâm và che chở của kẻ khác.
Vậy mà cái tên Triệu Thụy này hoàn toàn không để nàng vào mắt, thậm chí còn nhiều lần khi dễ nàng, điều này thật sự đã làm cho nàng cảm thấy sự tự tôn chịu phải sự đả kích lớn, cho dù thế nào cũng phải lấy lại mặt mũi.
Triệu Thụy nhíu mày: "Không quấn quít lấy tôi là tốt rồi.

Tôi đi ăn cơm đây, hẹn gặp lại."
Nói xong, quay người bỏ đi.
Vân Phi giậm chân, đứng tại chỗ một hồi, sau đó đanh lại khuôn mặt trắng mịn xinh xắn, từ đằng xa giận dữ đi theo sau hắn.
Triệu Thụy dường như phát hiện, quay đầu lại thoáng nhìn, ngạc nhiên hỏi: "Ủa? Cô còn đi theo tôi làm gì?"
Vân Phi lườm hắn một cái, kiêu ngạo hất đầu: "Ai mà đi theo ngươi chớ, ta đây là phải đến nhà ăn ăn cơm.

Chẳng lẻ người nào đi phía sau ngươi đều nhất định phải là đi theo ngươi sao? Hừ, đúng là tự mình đa tình."

Nói đến đây, nàng tựa hồ cảm thấy lời nói của mình rốt cục đã chiếm được chút thượng phong, xem như đã lấy lại chút mặt mũi, không khỏi lộ ra nét tươi cười vô cùng vui vẻ, tựa như đóa hoa hồng nở rộ buổi sớm sương, kiều diễm vạn phần, làm cho bọn nam sinh đi ngang qua ai nấy đều nhìn với ánh mắt bị hấp dẫn(6).
"Khuôn mặt của thiên thần, tâm địa của ác ma, miệng lưỡi phù thủy." Triệu Thụy thầm đưa ra một cái đánh giá về nàng.
Đến nhà ăn, ăn vội cho xong bữa trưa, Triệu Thụy tìm đến một chỗ không người, lấy từ trong chiếc Nhẫn Càn Khôn ra một cây vương sâm ngàn năm, bỏ vào một cái cái hộp nhỏ, sau đó lên xe đi đến tiệm dược Bảo Đức Trung, đem cây vương sâm ngàn năm giao cho Lâm Bảo Đức.
Kỳ thật, hắn ngay từ đầu vốn đã tính bán một cây vương sâm ngàn năm, chỉ là lúc ấy không tiện khi đang có quá nhiều người để đem ra(**).
Lâm Bảo Đức sau khi cầm lấy vương sâm ngàn năm, cẩn thận cất vào trong két sắt, sau đó nói với Triệu Thụy, ngày mai sẽ đem cây vương sâm ngàn năm này đưa đến công ty Thụy Đạt.

Nhưng nếu như muốn đem ra đấu giá, e là còn phải đợi vài ngày.

Dù sao thì người ta cũng cần phải làm một ít công tác chuẩn bị.
"Chuyện đó không thành vấn đề, vài ngày thời gian cũng không phải không được." Triệu Thụy nói, chẳng hề quan tâm.
"Cậu có có hứng thú đích thân đi đến hiện trường cuộc đấu giá xem không?" Lâm Bảo Đức vuốt chòm râu hỏi, "mặc dù các cuộc đấu giá tư nhân này đều có hạn chế rất chặt đối với số người tham gia.

Bất quá nếu là người bán thì có thể nhận được hai tấm thiệp mời."
Triệu Thụy trước kia chỉ xem truyền hình trực tiếp cuộc đấu giá trên ti vi, cho nên đối với cuộc đấu giá tư nhân này không tránh khỏi có chút tò mò, vì vậy nói: "Tôi muốn đi xem, đến ngày đấu giá, ông hãy gọi điện thoại cho tôi."
Lâm Bảo Đức gật đầu, lập tức đáp ứng.
Chuyện trò xong chánh sự, hai người lại phiếm chuyện thêm vài ba câu, rồi Triệu Thụy vội cáo biệt Lâm Bảo Đức, chạy về trường học.

Chiều nay còn lớp, hắn không muốn lại tiếp tục trốn tiết.
~~~~~~~~~~~~~~~~