Thần Ma Chi Mộ

Chương 6: Tống Thượng Môn Đích Xa Mã Phí Lộ Phí Xe Dâng Tận Cửa






Triệu Thuỵ giật mình quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy phía sau chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện hai gã thanh niên một cao một thấp.
Hai gã này khắp người cuồn cuộn cơ bắp, thập phần tráng kiện.

Trên người chỉ mặc chiếc áo cụt tay và chiếc quần cộc lớn, chân xỏ đôi dép lê, tay cầm một vật dài dài quấn trong báo, vẻ mặt hung hăng.
"Tìm ta có chuyện gì?" Triệu Thuỵ một mặt đánh giá hai tên, một mặt hỏi lại.
"Huynh đệ chúng ta đang túng thiếu, muốn tìm ngươi mượn chút tiền." Gã cao kều lên tiếng, giọng trầm trầm.
"Kiếm ta mượn tiền?"
Triệu Thuỵ cơ hồ nghi hoặc tai mình nghe lầm, đến lúc xác định hoàn toàn không sai, thiếu chút nữa cười không ra tiếng.

Hắn bây giờ so với một tên khất cái ven đường còn muốn thua kém vài phần, hận không thể ra tay trấn lột một phen.

Không ngờ, hai gã côn đồ mắt kém này đột nhiên còn chạy tới cướp mình.

Thật đúng là đi cướp lại gặp ăn cướp a!

"Thế nào? Ngươi, cái con mẹ ngươi, có vẻ không được vui lắm hả?" Gã lùn hung hăng xấn tới quát hắn một câu.
"Ngươi xem ta trông giống bộ dáng có tiền sao?" Triệu Thuỵ hai tay chìa ra, không chút giả dối lên tiếng, "Ta nghèo, thật sự rất nghèo.

Trong túi một đồng cũng không có."
"Không có tiền? Nhóc con, nếu như ngươi đã không muốn hợp tác, vậy chớ trách chúng ta sao không khách khí!"
Gã cao kều giọng trầm trầm lột bỏ tờ báo, lộ ra một thanh dao bầu dài hơn một xích, gã lùn cũng xuất ra một thanh dao giống như đúc, khua khua trên tay.
"Muốn mạnh tay a! Chỉ sợ các ngươi sẽ thất vọng đó!"
Triệu Thuỵ cười hắc hắc, trên mặt lộ ra vẻ trào phúng.

Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối không có cách nào tay không đối phó hai gã này.

Nhưng bây giờ hắn đã tu luyện “Bát Hoang Lục Tiên Quyết”, thực lực đại tăng, tình huống dĩ nhiên là khác xa.
"Cười cái con mẹ ngươi a!"
Bộ mặt tươi cười của Triệu Thuỵ đã chọc giận gã lùn, hắn há họng mắng to một câu, tay trái hung hãn nhắm vào mặt Triệu Thuỵ mà đấm tới.
Động tác của gã lùn vừa hiểm độc vừa nhanh như cắt, nhưng trong mắt Triệu Thuỵ lại chẳng tính là gì.

Hắn tùy ý giơ một tay lên đã nắm được tay trái của gã lùn, khiến gã không cách nào tiến thêm được nửa phân.
Gã lùn chỉ cảm thấy cánh tay mình như thể bị kẹp bởi kìm sắt, cho dù vùng vẫy thế nào cũng không thể tránh thoát.

Từ đáy lòng không khỏi giận dữ, tay phải đột nhiên vung lên, con dao bầu dài hơn một xích nhắm vào đầu Triệu Thuỵ chém xuống.
Nếu bị một đao này chém trúng, người thường nếu không chết cũng sẽ trọng thương!
Vừa lúc đó, gã cao kều cũng lặng lẽ vọt đến bên phải, âm thầm ngoan độc một dao từ bên hông chém ngang vào tay của Triệu Thuỵ.
Triệu Thuỵ thấy hai tên này ra tay ác độc, một lời không vừa tai đã muốn lấy máu người ta, vẻ tươi cười trên mặt đã không còn, trong lòng nổi lên một cỗ nộ ý, hạ quyết tâm giáo huấn hai tên này một trận.
Hắn dịch thân tránh đòn công kích của bọn chúng, đồng thời trên tay siết mạnh một cái, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc" vang lên, xương cổ tay của gã lùn nọ đã bị hắn bóp đến vỡ vụn!
Gã lùn phát ra một tiếng kêu thảm thiết, nằm trên mặt đất nắm cổ tay bị thương lăn lộn.
Gã kia chứng kiến đồng bọn vừa rồi bị trọng thương, trong lòng không khỏi vừa sợ hãi vừa tức giận.

Sợ hãi bởi không ngờ gã thanh niên ở trước mặt này lại lợi hại như vậy, biết đã đụng phải thiết bản; đáng giận chính là gã thanh niên này thật sự là quá mức tàn nhẫn, vừa ra tay đã phế đi một cánh tay của đồng bọn mình!

Hắn nhìn chằm chằm vào Triệu Thụy, nắm chặt con dao như thể đang lâm đại địch, trong lòng tính toán tự mình rốt cuộc có nên liều mạng thay cho đồng bọn báo thù, hay là nên quay đầu bỏ chạy, rời khỏi chỗ này.
Triệu Thuỵ nguyên vốn tưởng rằng cái gã cao kều này sẽ lao đến cùng mình liều mạng, không nghĩ rằng hắn cư nhiên không có đảm lược như vậy, đứng trước mặt mình nửa ngày vẫn chưa thấy có động tĩnh gì.
Triệu Thuỵ không khỏi có chút mất kiên nhẫn.

Hắn phóng tới một bước, tiện tay một trảo như tia chớp đoạt lấy con dao, sau đó vận chân khí ở trong tay bóp lại, con dao bầu dài hơn một xích lập tức bị bóp thành một đống sắt vụn.
Tên cướp chứng kiến một màn này cả kinh, tròng mắt thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, con dao bầu này dẫu nói thế nào cũng là từ thép cứng tạo thành, vậy mà cứ như thế bị bóp thành một đống sắt vụn.

Đây còn có thể là sức mạnh của con người sao!
Chẳng lẽ lần này đã đụng phải võ lâm cao thủ trong truyền thuyết?
Sau hồi loạn đoán, đầu óc gã suy nghĩ cực nhanh.
Rất nhanh sau chút phán đoán, hiểu rằng hai người bọn họ thực lực cách nhau quá xa, gã hoàn toàn không phải đối thủ của Triệu Thuỵ, vẻ mặt lập tức thay đổi, vứt bỏ đi thần sắc âm ngoan độc ác vừa rồi, làm ra vẻ mặt thương cảm, chuẩn bị mở miệng cầu xin tha thứ, hy vọng Triệu Thuỵ có thể tha hắn một mạng.
Ngay khi hắn vừa chuẩn bị há mồm, Triệu Thuỵ đột nhiên buông nắm sắt vụn đang cầm trên tay, chụp lấy áo hắn, một quyền nện ngay lên mặt hắn.
"Phanh"
Một quyền này chứa đầy sức mạnh, trực tiếp khiến cho mặt hắn quay một góc chín mươi độ, thiếu chút nữa miệng hắn cả hàm răng một chiếc không còn, một nửa bên mặt lập tức sưng phù.
"Không biết cân đong đo đếm xem chính mình có bao nhiêu phân lượng, ngay cả ta mà cũng dám cướp, thật sự là chán sống!"
Triệu Thuỵ nắm áo hắn xoắn lại, làm cho gã to xác hơn trăm cân trông chẳng khác gì một đứa trẻ lập tức hoảng loạn.
Gã cao kều này bị một quyền đánh cho ngay cả nước mắt cũng nhanh trào ra, nuốt bụm máu trong miệng, hắn khóc lóc cầu khẩn: "Lão đại, đại ca, đừng đánh, đừng đánh, là ta có mắt không tròng, ta sai rồi! Còn nữa, chỉ cần ngài phóng tay rộng lượng, tha cho ta một con đường sống, điều kiện gì ta cũng sẽ đáp ứng!"
Triệu Thuỵ ban đầu ở chỗ thụ phiếu viên hứng một bụng tức khí, còn bị hai tên súc sinh đánh cướp, trong bụng đã sớm sôi sục một đám lửa, đang chuẩn bị trên người tên côn đồ không có mắt này một trận phát tiết cho sảng khoái, nghe hắn cầu khẩn như vậy trong lòng đột nhiên nhất động, bỏ đi chủ ý ban đầu.
"Thả ngươi đi cũng có thể, bất quá ngươi phải có chút biểu hiện mới được?"
"Biểu hiện?" Gã cao kều ban đầu là sửng sốt, ngay lập tức hiểu được, hai tay vội vàng ở trên người lập tức sờ loạn, đem ví tiền lẫn điện thoại di động móc ra, đưa đến trước mặt Triệu Thuỵ.

"Tất cả ở đây, mời ngài xem và cầm lấy."
Triệu Thuỵ buông áo gã, cầm lấy ví tiền lật tới lật lui, bên trong chỉ có hai trăm.
"Nghèo!"
Triệu Thuỵ móc tiền ra, quăng cái ví cho gã cao kều, hừ một tiếng.

Gã cao kều sợ run cả người, co người cúi đầu đứng một bên, không dám hó hé.
Triệu Thuỵ lại ở trên người gã lùn lục lọi, lôi ra được hơn ba trăm.
"Ta trên người đúng là chút tiền cũng không có, chính vì tiền xe mà phát sầu.

Các ngươi khi không lại tự động dâng đến tận cửa, cái này thật sự là quá tốt." Triệu Thuỵ hài lòng cầm mấy tờ tiền nhét vào trong túi, phủi phủi tay rồi nghênh ngang bước đi.
Gã cao kều trợn mắt há hốc mồm đứng lặng người một hồi lâu, đột nhiên đấm ngực dậm chân đứng lên: "Chỉ muốn ra ngoài kiếm chút tiền xài, cày hơn nửa ngày kết quả lại bị kẻ khác cướp lại, thật là không có thiên lý a!"
Triệu Thuỵ nào quản tâm tình ảo não của kẻ khác.

Hắn quay lại trạm xe buýt, lấy số tiền mới trấn được mua vé lên xe.
Ngồi trên ghế thượng hạng một lúc, chiếc xe khách đường dài bắt đầu khởi động, chầm chậm rồi nhanh dần, hướng thành phố Đông An mà tăng tốc.