Thần Ma Thiên Tôn

Chương 430: Giết ra Hoàng thành




Ninh Tiểu Xuyên có thể cảm thấy rõ ràng một luồng hàn khí lạnh như băng từ trên tay Nhiếp Lan Tâm tràn ra, tiến vào lỗ chân lông, đâm vào trong huyết mạch.

Luồng hàn khí này khiến cho bàn tay của hắn trở nên cứng đờ, lạnh lẽo như băng, mất đi tri giác.

Cái gì?

Biến thành ngọc thạch.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy toàn bộ bàn tay của mình đang chậm rãi biến thành ngọc thạch màu trắng, thậm chí còn nhanh chóng lan tràn lên khắp cánh tay, cả bàn tay đã bắt đầu chết lặng, cứng đờ không thể nhúc nhích.

Nhiếp Lan Tâm từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, lực lượng cường đại trấn áp xuống dưới, nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi tu luyện trong Thiên Cung mười ngày, quả nhiên tu vi đã tăng lên một mảng lớn, nếu không phải ta vận dụng lực lượng của Ngọc Thánh Kinh thì đúng là không trấn áp được ngươi.

Thái Sư Vấn Hoa chính là bị Vạn Âm Tiên Hậu sử dụng lực lượng “Ngọc Thánh Kinh” mà biến thành một bức tượng ngọc.

Chẳng lẽ mình sẽ nối bước theo ông ta?

Không.

Tuyệt đối không thể.

Ninh Tiểu Xuyên muốn điều động Ma kiếm để thôn phệ lực lượng của Nhiếp Lan Tâm, thế nhưng lại thất bại.

Giữa hắn và bàn tay của Nhiếp Lan Tâm có một tầng lực lượng vô hình không thể nhìn thấy, lực lượng thôn phệ của Ma kiếm căn bản không thể tác dụng lên người nàng, tất nhiên cũng không có cách nào thôn phệ được lực lượng của nàng.

- Từ bỏ chống cự đi, ta biết ngươi tu luyện Bắc Minh Thần Công, thế nhưng Ngọc Thánh Kinh mà ta tu luyện có thể khiến nguyên khí Võ Đạo đông cứng lại, ngươi không thể hấp thu được lực lượng của ta đâu.

Trên người Nhiếp Lan Tâm phóng ra một luồng khí thế cao ngạo, thậm chí còn cuồng ngạo hơn cả Vạn Âm Tiên Hậu.

Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy cánh tay chết lặng, hoàn toàn mất đi tri giác.

Thế nhưng, hắn cũng không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, liền cắn chặt răng, vận chuyển huyết dịch trong cơ thể tới cực hạn, mỗi một giọt huyết dịch đều hóa thành một thanh Huyết khiếu cực kỳ nhỏ.

Một luồng lực lượng Chí Tôn từ trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên phát tán ra ngoài.

Ầm...

Huyết khí trong cơ thể của hắn càng lúc càng khổng lồ, cuối cùng cũng ngăn cản được luồng ngọc khí xâm nhập huyết nhục, bức toàn bộ ngọc khí ra khỏi cơ thể, cánh tay khôi phục lại dáng vẻ như lúc ban đầu.

Chính là lúc này.

Ra tay!

Trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên lửa giận bốc cao, nắm tay siết chặt, thiểm điện tràn ngập trong tay, dưới ánh mắt kinh ngạc của Nhiếp Lan Tâm, một quyền đánh trúng giữa mi tâm của nàng.

Mi tâm của nàng chính là vị trí sinh mệnh nguyên linh, chỉ khi đánh nát sinh mệnh nguyên linh thì mới có thể đánh tan ý niệm thể của nàng.

Nhiếp Lan Tâm quả thật không ngờ rằng Ninh Tiểu Xuyên còn có thủ đoạn phá giải “Ngọc Thánh Kinh”, cho nên mới bị một quyền của Ninh Tiểu Xuyên đánh cho bối rối không kịp chuẩn bị, chỉ có thể phòng thủ bị động.

Nhiếp Lan Tâm thu hồi hai tay, che chắn trước người, ngưng tụ ra Thần Thông hộ thể, thủ hộ tại vị trí mi tâm.

Phành...

Một quyền của Ninh Tiểu Xuyên đánh xuống, đẩy lui nàng ta, nhưng lại không thể hoàn toàn đánh tan được Thần Thông hộ thể của nàng.

Trong miệng nàng phát ra một tiếng hừ lạnh, mi tâm xuất hiện hàng loạt vết rạn, thân thể thiếu chút nữa là chia năm xẻ bảy.

Mặc dù một quyền này không thể đánh nát sinh mệnh nguyên linh của nàng, thế nhưng cũng khiến cho ý niệm thể của nàng bị trọng thương.

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi làm sao có thể chống đỡ được lực lượng của “Ngọc Thánh Kinh”? Vừa rồi ngươi đã sử dụng lực lượng gì?

Nhiếp Lan Tâm lảo đảo lùi về phía sau, liên tiếp thối lui xa mấy chục trượng, trong mắt tràn ngập thần sắc khiếp sợ, không thể tin nổi là bằng vào tu vi của Ninh Tiểu Xuyên lại có thể ngăn cản được lực lượng của “Ngọc Thánh Kinh”.

Địa Tôn cảnh tầng thứ năm đối với người khác mà nói, đã là tồn tại cao không thể chạm tới, thế nhưng đối với nàng mà nói thì vẫn quá nhỏ bé.

Phải biết rằng, ngay cả Thái Sư Vấn Hoa cũng không đỡ nổi “Ngọc Thánh Kinh” này.

Hắn làm sao có thể làm được?

Nàng tất nhiên sẽ không nghĩ đến trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên đã tu luyện ra một tia lực lượng Chí Tôn Thể, cũng chỉ có lực lượng của Chí Tôn Thể mới có thể bức ngọc khí ra khỏi cơ thể.

Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên sẽ không cho nàng ta biết về Chí Tôn Thể, liền nói:

- Nhiếp Lan Tâm, con đường tu luyện chú ý chậm rãi tiến dần, đi đến nơi đến chốn, như vậy mới có thể tiến xa hơn. Lực lượng mà ngươi đoạt xá được, cuối cùng cũng không phải là lực lượng của ngươi, nếu như không bỏ ra nhiều thời gian để thông suốt đạo lý, sớm muộn cũng có một ngày ngươi sẽ vì nó mà chịu thiệt thòi.

- Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm, chờ đến khi bản tôn của ta giáng lâm, chỉ cần một ngón tay cũng đủ để đè chết ngươi.

Nhiếp Lan Tâm trầm giọng nói.

Ninh Tiểu Xuyên tiếp tục nói:

- Ngươi không dùng thời gian tu luyện Võ Đạo, cố thủ nguyên khí, ngược lại luôn muốn đối phó ta, như vậy chẳng khác gì bỏ gốc lấy ngọn.

- Chỉ cần ngươi có thể đau khổ là ta đã cảm thấy vui vẻ rồi.

Nhiếp Lan Tâm cười hết sức quỷ dị đối với Ninh Tiểu Xuyên, sau đó phá vỡ dị thời không, phóng ra ngoài trước một bước.

- Không tốt.

Ninh Tiểu Xuyên lập tức đuổi theo, xông ra khỏi dị không gian, một chưởng đánh tới sau lưng Nhiếp Lan Tâm.

Phành...

Nhiếp Lan Tâm cũng xoay người đối kháng một chưởng của Ninh Tiểu Xuyên, hai người đồng thời mạnh mẽ thối lui.

Nhiếp Lan Tâm bay ra ngoài dị thời không trước một bước, hạ xuống Kiếm Các Hầu Phủ, ống tay áo xuất hiện một vòng xoáy, một đạo bạch quang liền cuốn Tiểu Linh Nhi đến bên cạnh.

Nàng ôm lấy Tiểu Linh Nhi, đánh ra một chưởng kích phá trận pháp vô hình của Kiếm Các Hầu Phủ, sau đó bay thẳng ra ngoài Kiếm Các Hầu Phủ.

- Phụ thân, cứu ta… cứu Tiểu Linh Nhi…

Tiểu Linh Nhi cảm thấy mình bị người khác bắt đi, càng lúc càng cách xa Ninh Tiểu Xuyên, trong lòng cực kỳ sợ hãi, liền hướng về phía Ninh Tiểu Xuyên hô cứu.

- Grào... grào... grào...

Không ngờ lại có người muốn cướp đi Tiểu Linh Nhi, Tiểu Hồng lập tức phát nộ.

Nó hóa thành một đạo lưu quang đỏ rực, thân hình dài hơn 30 thước, thô to như thùng nước, đầu kỳ lân, thân rắn, cánh phượng, ưng trảo, sừng hươu, lân phiến trải khắp người, hỏa diễm hồng sắc bao trùm toàn thân, bốc cháy hừng hực, trong miệng thổ ra một cột lửa lớn.

Cột lửa này nóng đến mức không gì cản nổi, thiêu đốt không khí đến vặn vẹo.

Sau khi ý niệm thể của Nhiếp Lan Tâm dính phải hỏa diễm, liền phát ra thanh âm “xèo xèo”, giống như thân thể bị ngọn lửa hòa tan vậy.

Thế nhưng, Tiểu Hồng nhìn thấy Tiểu Linh Nhi cũng bị ngọn lửa bao trùm, sợ làm nàng bị thương cho nên mới đình chỉ phun lửa.

- Không hổ là ấu thú Thần Long, thật là đáng sợ.

Nhiếp Lan Tâm từ trong ngọn lửa lao ra, quay người đánh ra một đạo đại thủ ấn, đánh bay Tiểu Hồng ra ngoài, Long thể khổng lồ nặng nề rơi xuống Kiếm Các Hầu Phủ, xô đổ ba tòa cung điện, quằn quại trong phế tích.

Thân thể của nó dần dần thu nhỏ lại, biến thành chỉ còn dài một mét, Long trảo chỉ bằng một chén rượu nhỏ.

Nó tiếp tục đuổi theo, tốc độ còn nhanh hơn cả Nhiếp Lan Tâm, thoáng cái đã bay tới trên vai Nhiếp Lan Tâm, cuốn chặt cổ nàng ta, sau đó cắn về phía mi tâm của Nhiếp Lan Tâm.

Linh giác của tiểu gia hỏa này rất cao, biết rõ sinh mệnh nguyên linh của Nhiếp Lan Tâm ở mi tâm, cho nên mới cắn vào giữa mi tâm.

Phành...

Trong cơ thể Nhiếp Lan Tâm phóng ra một đạo bạch quang, chấn bay Tiểu Long ra ngoài, sau đó lại vỗ lên người nó một chưởng, đánh cho nó thất điên bát đảo, trong mắt sao bay đầy trời.

Ninh Tiểu Xuyên từ trong dị không gian lao ra, nhìn chằm chằm Nhiếp Lan Tâm bay ra khỏi Kiếm Các Hầu Phủ, trong mắt lửa giận càng đậm.

Hắn tức giận tới cực điểm nhất chính là có người uy hiếp thân nhân của mình, mà Nhiếp Lan Tâm đã chạm tới ranh giới này của hắn.

- Hợp thể!

Tiểu Long rít gào một tiếng, sau đó hóa thành một đoàn sương mù màu đỏ, bao quanh toàn thân Ninh Tiểu Xuyên.

Trên người Ninh Tiểu Xuyên lập tức bao trùm một tầng xích hồng long giáp dày đặc, trong tay cầm long trảo chiến kiếm, trên lưng mở ra một đôi xích hồng long dực khổng lồ, toàn thân bùng phát hỏa diễm, đạp không bay lên.

Grào...

Đầu Tiểu Long biến thành to như vạc nước, trong miệng Long nha lởm chởm, phát ra một tiếng rống đinh tai nhức óc.

Lực lượng của Tiểu Hồng thật ra rất cường đại, chẳng qua có rất ít người có thể kích phát được lực lượng của nó, cũng không có ai chỉ đạo nó tu luyện như thế nào, không ai giúp nó mở ra cánh cửa tu luyện, cho nên mới bị người khác khinh thường, không để vào mắt.

Trên thực tế, ấu thú Thần long, há có thể làm phàm chủng?

Chiến lực tất nhiên tương đối cường đại, một hi phẫn nộ, ngay cả Ninh Tiểu Xuyên cũng chưa chắc là đối thủ của nó.

Grào...

Một tiếng long ngâm truyền đi cực xa, khiến cho tất cả mọi Võ giả trong Hoàng thành đều nghe thấy rõ ràng.

Nên nhớ Long tộc đã rời khỏi Ngọc Lam Đế quốc, chỉ còn lại một đầu ấu thú Thần Long bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, rất hiển nhiên, tiếng long ngâm này chính là từ trong miệng ấu thú Thần Long phát ra.

- Vừa rồi ta thấy một nam tử toàn thân bốc lên hỏa diễm bay ra khỏi Hoàng thành, trên lưng còn có một đôi Long Dực, chắc chắn là Ninh Tiểu Xuyên không sai được.

- Ninh Tiểu Xuyên vừa mới giết Nhạc Vũ Dương, tại sao còn dám tiếp tục gây ra động tĩnh lớn?

- Nói không chừng là đại quân Ma Môn đã tới ngoài Hoàng thành rồi.

Bởi vì một tiếng long ngâm này cho nên mới dẫn phát vô số phong ba trong Hoàng thành, tất cả mọi người đều đang suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Long đều rất phẫn nộ, một mực đuổi ra khỏi Hoàng thành, muốn cứu Tiểu Linh Nhi trở về. Nếu để Nhiếp Lan Tâm mang Tiểu Linh Nhi đi, có trời mới biết được nó sẽ xảy ra chuyện gì?

- Phụ thân… cứu ta…

Tiểu Linh Nhi nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên đang đuổi theo ở phía sau, dáng vẻ rất tội nghiệp, giống như một tiểu nữ hài bị bọn buôn người lừa đi.

- Ninh Tiểu Xuyên, không thể đuổi theo nữa, Nhiếp Lan Tâm muốn dụ ngươi rời khỏi Hoàng thành, sau đó bản tôn của nàng sẽ chạy đến đối phó với ngươi. Đây là một cái bẫy.

Thiên Đế Nhận nói.

Ánh mắt của Ninh Tiểu Xuyên trầm xuống, nói:

- Ta biết đây là một cái bẫy, thế nhưng ta phải cứu Tiểu Linh Nhi trở về. Nhiếp Lan Tâm ngay cả sư tôn của mình còn có thể đoạt xá, còn chuyện gì mà nàng không dám làm chứ?

Trên người Tiểu Linh Nhi cất giấu đại bí mật, nếu như để Nhiếp Lan Tâm phát hiện ra, nàng nhất định sẽ xuống tay với Tiểu Linh Nhi, Ninh Tiểu Xuyên tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy phát sinh.

Bịch…

Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên đạp xuống mặt đất, thân hình gập xuống, phóng lên cao hơn trăm mét, thoáng cái vượt xa ngàn mét, đuổi tới trên đỉnh đầu Nhiếp Lan Tâm, một chém chém xuống dưới.

Đây là một kiếm ngưng tụ toàn thân lực lượng của Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Long, phát ra tiếng long ngâm chói tai, trong không khí kéo dài một đạo vết kiếm bốc lên hỏa diễm.

Một kiếm này không chỉ đơn giản là lực lượng của Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Long hợp lại, mà còn tăng lên gấp mấy lần lực lượng, có thể nói, lúc này Ninh Tiểu Xuyên đã thật sự trở thành Đấu Chiến Thần Long Sứ chân chính.

Nhiếp Lan Tâm cũng cảm thấy nguy cơ cực lớn, liền đưa một cánh tay lên trời.

Giữa lòng bàn tay xuất hiện một đạo quang ấn cực lớn, đường kính lên tới mười mét, hơn một ngàn văn tự ngọc bạch chìm nổi xoay tròn, tựa như một cái trận bàn cổ xưa.

Ầm...

Một kiếm của Ninh Tiểu Xuyên chém lên trận bàn, khiến cho trận bàn vỡ ra, một kiếm tiếp tục chém lên cổ Nhiếp Lan Tâm.

Hai tay Nhiếp Lan Tâm giữ chặt cánh tay Ninh Tiểu Xuyên, khiến cho chiến kiếm dừng lại trên vai của nàng, ánh mắt lạnh lẽo như băng, đối mặt với Ninh Tiểu Xuyên cực kỳ phẫn nộ, mỉa mai nói:

- Không phải chỉ là một tiểu Huyền thú thôi sao, ngươi cần gì phải phẫn nộ vì nó? Đối với một Võ giả mà nói, một khi mất đi tỉnh táo thì cũng đồng nghĩa với tử vong. Ninh Tiểu Xuyên, nhược điểm của ngươi quá rõ ràng rồi.