Thần Ma Thiên Tôn

Chương 86: Lão động ngàn năm




Sâu bên trong sơn cốc, tinh hồn của Thần Long vẫn không diệt?

Rất nhiều người đều nghĩ đến cái truyền thuyết xa xưa đó, sơn cốc này được mệnh danh là nơi vẫn lạc của Thần Long, có người đã từng đào được Long cốt trong sơn cốc.

Giờ phút này, sâu bên trong sơn cốc truyền ra tiếng long ngâm, càng khiến cho rất nhiều người không thể bình tĩnh nổi.

Trong hạp cốc, tiếng long ngâm càng lúc càng thê lương.

Vẻ mặt của Ninh Tiểu Xuyên cũng thoáng biến đổi, Ngự Thiến Thiến và Mộ Dung Vô Song đều tiến sâu vào bên trong hạp cốc, nếu như trong hạp cốc thật sự có một đầu Thần Long, vậy thì phiền toái lớn rồi.

Ninh Tiểu Xuyên không kháng cự với đám Võ giả của Hắc Ám Đế Thành nữa, ngược lại quay người trốn sâu vào bên trong hạp cốc.

Đám Võ giả của Hắc Ám Đế Thành thì còn đang do dự, cũng không đuổi theo. Thứ nhất là kiêng kỵ vũ lực cường đại của Ninh Tiểu Xuyên, thứ hai là sợ hãi trong hạp cốc có sinh vật khủng bố nào đó.

- Tam đầu lĩnh, chúng ta có truy đuổi không?

Tất cả mọi người đều nhìn về phía thân ảnh áo đen nhỏ nhắn.

Ngay lúc Tam đầu lĩnh còn đang do dự, phía cửa cốc đột nhiên truyền đến từng trận hô chém giết, mười tên Võ giả áo đen trọng thương từ cửa cốc thối lui, hoảng sợ nói:

- Tam đầu lĩnh, đại sự không ổn rồi, Ngự Thiên Địch dẫn theo cao thủ của Kỳ Lân Vương Phủ giết vào.

Lại có người mang theo thương tích chạy vào:

- Tam đầu lĩnh, lại có một tổ chức thần bí đang giết vào Vẫn Long Cốc, phe chúng ta tổn thất thảm trọng.

Ánh mắt Tam đầu lĩnh trầm xuống, trong lòng thầm nghĩ, những kẻ này thật biết chọn thời điểm, không ngờ lại liên thủ vây diệt Hắc Ám Đế Thành.

- Rút lui vào sâu bên trong hạp cốc, ta đi mở đường!

Tam đầu lĩnh dẫn đầu xông vào hạp cốc tối mờ, ba đạo Huyền Khí ngưng tụ trên đỉnh đầu, tập trung thành một đoàn hỏa diễm.

Hỏa diễm sáng ngời, chiếu rọi cả không gian tối đen xung quanh.

Grào...

Sâu bên trong hạp cốc vẫn truyền ra tiếng long ngâm, bầu không khí có chút tang thương, giống như đang thuật lại một đoạn thời gian xa xưa.

Khí độc ở trong này lại càng thêm dày đặc, trong không khí trôi nổi rất nhiều đóa hỏa diễm u lam, giống như quỷ hỏa đang nhảy nhót.

Ninh Tiểu Xuyên vượt qua đám bụi gai và độc thảo tràn ngập trên đường, cảm thấy nơi này giống như mấy trăm năm không có bóng người đi qua, căn bản không tìm thấy đường, ngược lại htinhr thoảng còn bắt gặp một vài sinh vật kịch độc chui ra.

Bởi vì mất máu quá nhiều, cho nên Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng nề, cơ bắp toàn thân đau nhức, thiếu chút nữa là gục vào một khóm bụi gai.

Ngự Thiến Thiến đưa tay đỡ lấy hắn, vội vàng cho hắn nuốt vào hai giọt Uẩn Huyết dịch, dược lực của Uẩn Huyết dịch lập tức phát ra, nhanh chóng tràn ngập khắp toàn thân Ninh Tiểu Xuyên, khiến cho cảm giác suy yếu trên người bớt đi.

- Tiểu Xuyên, ngươi thế nào rồi?

Ngự Thiến Thiến mím chặt môi, đôi mắt tràn ra từng viên châu lấp lánh, trong lòng cực kỳ cảm động, biết rõ Ninh Tiểu Xuyên vì nàng cho nên mới bất chấp tính mạng xông vào Vẫn Long Cốc, vì vậy mới bị thụ thương nặng như thế.

Trong lòng nàng còn có một vài tâm tư nhỏ khác, thầm nghĩ, tại sao Ninh Tiểu Xuyên lại phải liều lĩnh vì mình như vậy?

- Là hắn thích ta?

- Hay là hắn cảm thấy mắc nợ ta, muốn bù đắp cho ta? Hoặc là muốn trả lại ta món nợ ân tình?

- Có lẽ là nguyên nhân sau chiếm đa số.

- Người mà hắn thật sự thích là Ngọc Ngưng Sanh, không phải Ngự Thiến Thiến, không phải, cho tới bây giờ đều không phải.

Ngự Thiến Thiến cắn chặt môi, cố gắng không để bản thân nghĩ nhiều về chuyện này. Nhưng lúc nàng nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên, trong lòng lại cảm thấy đau xót, trong đầu lại xuất hiện nhiều hình ảnh so sánh bản thân và Ngọc Ngưng Sanh, luận dung mạo, luận gia thế, luận thiên phú, luận tài năng,…

Nếu là trước kia, nàng cảm thấy mình chính là quận chúa cao cao tại thượng, tuyệt đối sẽ không bao giờ so sánh với một nữ tử thanh lâu.

Ninh Tiểu Xuyên lấy một viên Huyết Thiềm Đan từ trong túi Càn Khôn ra, cho vào miệng, khôi phục huyết khí trong cơ thể.

Lần này Ninh Tiểu Xuyên trọng thương còn nặng hơn so với tưởng tượng, không mất năm sáu ngày tĩnh dưỡng, căn bản không có khả năng hoàn toàn hôi phục.

Ninh Tiểu Xuyên khống chế thương thế, lập tức đứng dậy, vừa vặn cùng với Ngự Thiến Thiến bốn mắt nhìn nhau.

Trong bóng tối mờ mờ, nàng giống như một Ám Dạ tinh linh, ưu nhã mà không kiểu cách, yểu điệu mà không vũ mị, trên gương mặt trắng noãn tinh tế có dính chút bùn đen, có chút chật vật, nhưng càng tăng thêm vài phần ôn nhu của nữ tử, khiến cho người khác nhất thời quên mất nàng là quận chúa điện hạ cao quý không thể với tới, ngược lại càng khiến cho người khác muốn thân cận với nàng hơn.

Ngự Thiến Thiến tất nhiên không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại đột nhiên mở mắt, lập tức như con thỏ con bị dọa sợ hãi, cố hết sức rụt đầu lại, sau đó trên mặt lập tức ửng hồng.

Nàng sợ Ninh Tiểu Xuyên sẽ nhìn ra suy nghĩ trong lòng mình, như vậy thì xấu hổ lắm.

Hắn thật sự đã nhìn thấy rồi?

Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm vào nàng, hắn chưa bao giờ thấy Ngự Thiến Thiến bối rối như vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều, liền cười hỏi:

- Cẩu Thặng đâu rồi?

- Hắn… hắn đi tìm nơi phát ra thanh âm của cự long, cho đến bây giờ vẫn chưa trở lại.

Ngự Thiến Thiến nhanh chóng trấn định lại, bày ra dáng vẻ bình thản, đôi mắt trong sáng trở nên thanh tịnh như nước, hàng lông mày kẻ đen giống như lá liễu, chiếc mũi tinh xảo như phấn điêu ngọc trác, đôi môi đỏ mọng giống như chu sa.

Đây mới là phong thái của quận chúa Đại Kim Bằng Vương Phủ, ưu nhã mà cao quý, cao cao tại thượng, không để bất kỳ nam tử nào trong thiên hạ vào mắt.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Ninh Tiểu Xuyên rất khó tin rằng quận chúa bây giờ và vừa rồi là cùng một người.

- Người của Hắc Ám Đế Thành có lẽ sẽ rất nhanh đuổi theo, chúng ta phải tìm ra Mộ Dung Vô Song trước, nói không chừng sâu bên trong hạp cốc này còn có lối vào khác.

Ninh Tiểu Xuyên đứng dậy, trong tay ngưng tụ ra một thanh Huyền Khí kiếm, vượt qua từng đám bụi gai, tìm kiếm khí tức mà Mộ Dung Vô Song lưu lại, cẩn thận tiến sâu vào bên trong hạp cốc.

Đột nhiên, trên mặt đất xuất hiện một cái lỗ đen kịt, có một cái bóng đen từ bên trong nhảy ra, trong miệng phát ra tiếng kêu quỷ dị.

Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thiến Thiến đều kinh ngạc đến nhảy dựng lên, chuẩn bị ra tay diệt sát sinh vật quỷ dị này.

Bóng đen vội vàng hét lên:

- Đừng! Đừng! Là ta… Cẩu Thặng đây.

Mộ Dung Vô Song xé tơ nhện dày đặc trên người xuống, không ngừng dùng ngón tay chỉ vào mình, giống như sợ bị Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thiến Thiến ra tay xử lý hắn vậy.

Bóng đen vội vàng hét lên:

- Đừng! Đừng! Là ta… Cẩu Thặng đây.

Mộ Dung Vô Song xé tơ nhện dày đặc trên người xuống, không ngừng dùng ngón tay chỉ vào mình, giống như sợ bị Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thiến Thiến ra tay xử lý hắn vậy.

Ngự Thiến Thiến thở phào một hơi, thu hồi Huyền Khí kiếm, chợt hỏi:

- Chuyện gì xảy ra? Tại sao ngươi lại chui xuống đất, trên người ngươi là cái gì?

Mộ Dung Vô Song diễn tả lại vô cùng sinh động:

- Các ngươi không biết đâu, ta đi tìm nơi phát ra tiếng long ngâm, tìm tới nơi này, lại phát hiện một cái lão động ngàn năm, cũng không biết sâu bao nhiêu, khắp nơi đều là mạng nhện. Ta đi ở trong đó được mười dặm, càng đi càng sợ, cuối cùng ta chỉ có thể quay lại tìm các ngươi.

Ninh Tiểu Xuyên nghiêm túc nói:

- Ngươi nói trong lòng đất có một cái lão động ngàn năm? Ngươi đi hơn mười dặm mà vẫn chưa đến tận cùng? Tại sao lại có huyệt động sâu như vậy chứ?

Mộ Dung Vô Song liều mạng gật đầu.

Ngự Thiến Thiến nói:

- Ngươi nói, ngươi cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ trong lão động ngàn năm đó có thứ gì đó?

Có thể khiến cho một Võ giả sợ hãi, như vậy thì trong huyệt động đó, chắc chắn có một thứ gì đó.

Mộ Dung Vô Song lại liều mạng gật đầu, nói:

- Dăm ba câu thì khó nói rõ ràng với các ngươi, các ngươi xuống dưới xem là biết. Ta phải nói trước, ta không đi trước đâu.

Xa xa, trong hạp cốc đột nhiên truyền đến ánh lửa, một đám Võ giả mặc áo đen đằng đằng sát khí tiến sâu vào bên trong hạp cốc, đang tìm kiếm tung tích của ba người bọn họ ở khắp nơi.

Đuổi theo?

Đã không còn lựa chọn khác nữa rồi.

Ninh Tiểu Xuyên liễn dẫn đầu tiến vào huyệt động bên dưới mặt đất.

Huyệt động này rất hẹp, cũng không biết là do con người tạo ra hay thiên nhiên sẵn có.

Trong huyệt động tản mát ra một luồng hàn khí lạnh thấu xương, xung quanh kết đầy mạng nhện, có từng con nhện màu đen to bằng nắm tay bò trên lưới nhện, hai mắt phát ra tia sáng màu lục.

Sâu bên trong huyệt động là một mảnh đen kịt, có âm thanh “xột xoạt” truyền tới, nhưng tuyệt đối không phải thanh âm nhện di chuyển trên mạng nhện, mà giống như một sinh vật nào đó đang di chuyển trên mặt đất.

Bịch bịch…

Giống tiếng bước chân người.

Vụt...

Ngự Thiến Thiến lấy ra một viên dạ minh châu lớn bằng quả trứng chim, cầm trong tay, chiếu sáng cả huyệt động dưới mặt đất.

Suốt cả chặng đường, cũng không gặp phải chuyện gì quỷ dị, cho đến khi đi được hơn mười dặm, huyệt động mới trở nên thông thoáng.

Trên mặt đất, xuất hiện một cái phần mộ, trước mộ dựng thẳng một tấm bia.

Ninh Tiểu Xuyên đi ở đằng trước, đột nhiên thấy cái bia mộ ở trước mặt, trái tim cũng giật thót, một luồng hàn khí từ lòng bàn chạy dọc theo cột sống lên tới đỉnh đầu.

Tại sao một cái sơn động trong lòng đất, lại có một ngôi mộ? Mộ của ai? Tại sao lại xây dựng ở nơi này?

Khó trách Mộ Dung Vô Song lại cảm thấy sợ hãi, nếu một mình Ninh Tiểu Xuyên đi lại ở trong này, e rằng cũng không thể bình tĩnh nổi.

- Thì ra chỉ là một cái phần mộ, vậy mà ngươi cũng sợ hãi? Lá gan của ngươi cũng nhỏ quá rồi.

Ngón tay của Ngự Thiến Thiến khẽ nắm góc áo, mặc dù nói Mộ Dung Vô Song nhát gan, nhưng trái tim của nàng vẫn đập thình thịch, nếu một mình nàng đi vào đây, e rằng cũng bị dọa cho chết khiếp.

Ninh Tiểu Xuyên từ trước tới nay đều không tin quỷ quái, mặc dù trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng lại không hề cảm thấy sợ hãi, định bỏ qua phần mộ này mà tiếp tục đi về phía trước.

Thế nhưng, vừa mới đi qua cái bia mộ, liền nhìn thấy phía sau cái bia mộ có một người toàn thân đẫm máu.

Không nhúc nhích, cũng không biết là còn sống hay đã chết?

Ngự Thiến Thiến đi sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, lúc nhìn thấy có người sau bia mộ, lập tức bị dọa cho hoa dung thất sắc, muốn hét lên thật to.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên cũng không hề bình tĩnh chút nào, nhưng vẫn lập tức bịt chặt miệng nàng, sợ rằng tiếng kêu của nàng sẽ đánh thức cái người toàn thân đẫm máu này.

Đôi mắt Ngự Thiến Thiến mở trừng trừng, nhìn chằm chằm vào người ngồi sau bia mộ, suýt chút nữa là bị dọa cho hồn phi phách tán.

Mộ Dung Vô Song có chút nhăn nhó, liền chỉ lên phía trên ngôi mộ.

Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thiến Thiến đều nhìn thấy trên ngôi mộ có một cái lỗ thủng đen kịt, trên lỗ thủng còn có một vài dấu chân và sợi tóc, giống như là có vật gì đó từ trong chui ra, để lại dấu vết.

Ngự Thiến Thiến lại nhìn về phía người toàn thân đẫm máu kia, lập tức bị dọa cho hôn mê bất tỉnh.

Mộ Dung Vô Song cũng ngậm chặt miệng, ngay cả hô hấp mạnh một chút cũng không dám, biểu lộ trên mặt quái dị tới cực điểm, giống như đang nói với Ninh Tiểu Xuyên: “Bây giờ thì các ngươi đã rõ tại sao ta cảm thấy sợ hãi chưa?”

Bọn họ đều cảm thấy, người ở đằng sau bia mộ cho đến bây giờ vẫn không nhúc nhích, chính là người chết từ trong ngôi mộ chui ra, sợ rằng chỉ cần nói to một chút, thì sẽ làm cho hắn tỉnh lại.