Thần Ma Thiên Tôn

Chương 97: Nhất Kiếm Đạo




Ngự Thiên Địch nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Ninh huynh quả nhiên là người thủ tín, lần sau nếu muốn mượn thứ gì, cứ đến tìm Tiểu Vương. Mạo muội hỏi một câu, không biết Ninh huynh và Lan Phỉ công chúa hiện tại là quan hệ gì?

Vấn đề này, cũng chính là vấn đề mà rất nhiều người muốn hỏi.

Tất cả ánh mắt của mọi người, đều lập tức tập trung lên người Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên liếc nhìn Lan Phỉ công chúa một cái, nói:

- Minh hữu.

Ngự Thiên Địch ngầm hiểu, khẽ gật đầu.

Ngay lúc mọi người cho rằng phong ba đã dẹp yên, thì một nam tử lưng mang trọng kiếm, từ trong đám người đi ra, bước chân trầm ổn, mỗi bước đi trên mặt đất, đều lưu lại một cái dấu chân.

Theo tiếng bước chân của hắn vang lên, trái tim của tất cả Võ giả ở đây cũng đập mạnh một cái, đây là tu vi đạt đến trình độ cực kỳ cao thâm mới có thể tạo ra khí thế như vậy.

Hắn đi thẳng đến trước mặt Lan Phỉ công chúa, ánh mắt bình thản, lạnh lùng nói:

- Giao Đan Đỉnh Thượng Cổ cho ta!

Câu nói này cực kỳ đặc biệt, nhưng lại vô cùng cường thế.

Nếu đổi lại là người khác dám nói với Lan Phỉ công chúa như vậy, nhất định mọi người sẽ cảm thấy hắn bị điên. Nhưng sau khi hắn nói ra những lời này, ngược lại khiến cho mọi người nảy sinh cảm giác áp bách cực lớn.

Người này đúng là nam tử thần bí mà Ninh Tiểu Xuyên đã gặp trên sơn đạo, tên là Danh Dương, tu vi cao thâm mạt trắc.

- Tại sao ta phải giao Đan Đỉnh Thượng Cổ cho ngươi?

Lan Phỉ công chúa nắm chặt đại đỉnh đỏ thẫm trong tay, trên người phóng ra một luồng ngạo khí, nhìn thẳng vào Danh Dương, không hề khiếp sợ chút nào.

Mặc dù nàng đã bị luyện thành Bán thi nô, thế nhưng vẫn mang ký ức trước kia, khí chất của bản thân không hề thay đổi.

Danh Dương trấn định nói:

- Bởi vì ta có được lực lượng giết chết ngươi.

Mặc dù Danh Dương không ra tay, nhưng mỗi Võ giả ở đây, đều có thể mơ hồ cảm nhận được sự cường đại của hắn, về phần hắn cường đại đến mức nào, thì mọi người đều không rõ.

Ngự Thiên Địch thu lại cái túi đựng Hắc Hỏa Mộc Châu, sau đó liền quay người rời đi.

Hắn cùng với Ninh Tiểu Xuyên và Lan Phỉ công chúa, chỉ có mối quan hệ giao dịch lợi ích, không phải là minh hữu sinh tử, cho nên căn bản không cần đứng cùng một trận tuyến với bọn họ.

- Thật cuồng vọng, không ngờ dám uy hiếp cả công chúa đương triều.

Trong sáu tên thủ hộ giả sau lưng Lan Phỉ công chúa, có hai tên nhảy tới, đồng loạt đánh ra một chiêu Thần Thông Võ Đạo.

Hai cái móng vuốt cực lớn, đánh thẳng về phía Danh Dương.

Danh Dương đứng yên tại chỗ, trọng kiếm màu đen trên lưng đột nhiên chấn vang một tiếng, sáu đạo kiếm hồn từ trên thân kiếm phát ra, lóe lên trong không khí rồi biến mất.

Phốc…

Phốc…

Hai tên Võ giả Thần Thể tầng thứ nhất công kích về phía Danh Dương, đột nhiên thất khiếu chảy máu, trong miệng phát ra tiếng hét thảm, ngã xuống đất, thân hình không ngừng run rẩy.

Qua nửa ngày sau, bọn hắn đã hoàn toàn tắt thở.

Thân thể Danh Dương không hề cử động, thanh trọng kiếm chỉ khẽ chấn vang một tiếng, liền khiến cho hai tên Võ giả cảnh giới Thần Thể tử vong.

Một màn này, quả thật quá quỷ dị.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ không nói nên lời, ánh mắt đồng loạt tập trung trên người Danh Dương.

Ánh mắt Ngự Thiên Địch cũng trở nên ngưng trọng, trong miệng phát ra ba chữ:

- Nhất Kiếm Đạo… Nhất Kiếm Vô Hình Kiếm Khí.

Rất nhiều Võ giả đều không biết “Nhất Kiếm Đạo” đại biểu cho cái gì, thế nhưng những thiên chi kiêu tử xuất thân Vương Hầu phủ đệ thì dường như đột nhiên nhớ tới truyền thuyết nào đó, trong lòng càng trở nên sợ hãi hơn.

- Chẳng lẽ… chẳng lẽ nam tử trước mắt thật sự tu luyện Nhất Kiếm Đạo?

- Nhất Kiếm Đạo là cái gì?

Có người khó hiểu hỏi thăm.

- Nhất Kiếm Đạo chính là một phương thức tu luyện đặc thù, bọn hắn đem Thần Thông sinh ra trong cơ thể, chuyển dời vào trong kiếm thể. Tu kiếm chứ không tu người, vận dụng kiếm đạo càng lúc càng cường đại, sử kiếm thông linh, sử kiếm thông thần.

- Đem Thần Thông sinh ra trong cơ thể chuyển dời tới kiếm thể, đây là chuyện mà người bình thường có thể làm được sao?

- Tất nhiên không phải người bình thường có thể làm được, chỉ có Võ giả có Tâm Thể Tâm Cung mới làm được. Hơn mười Võ giả có Tâm Thể Tâm Cung, cũng chưa chắc có một người có thể tu thành Nhất Kiếm Đạo. Cho nên, Nhất Kiếm Đạo thập phần hiếm thấy, nhưng mỗi lần xuất hiện, đều nhất định nổi lên sóng gió, được xưng là chiến lực mạnh nhất trong hàng ngũ cùng cảnh giới.

Rất nhiều người đều nhao nhao nghị luận, càng thêm kiêng kỵ đối với Nhất Kiếm Đạo.

Ngự Thiên Địch nói:

- Vừa rồi trên lưng của hắn phóng ra sáu đạo kiếm ảnh, điều này nói rõ hắn đã chuyển dời sáu loại Thần Thông vào kiếm thể, đạt tới cảnh giới Thần Thể tầng thứ sáu, e rằng trong những thí sinh lần này, hắn chính là Khôi thủ.

Mặc dù Ngự Thiên Địch rất cuồng ngạo, nhưng tuyệt đối không cho rằng mình có thể chiến thắng cao thủ Thần Thể tầng thứ sáu, huống chi Danh Dương còn là một tu sĩ Nhất Kiếm Đạo.

Đây là thiên tài siêu việt lẽ thường, siêu việt nhận thức của rất nhiều người.

Ánh mắt Danh Dương chuyển về phía Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Sóng kiếm mà ngươi thi triển rất lợi hại, có thể sánh ngang với Nhất Kiếm Đạo, nếu như cảnh giới ngang nhau, ngươi nhất định là đối thủ tốt nhất của ta. Giao Đan Đỉnh Thượng Cổ cho ta, hôm nay ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống.

Hắn không phải đang thương lượng với Ninh Tiểu Xuyên, mà trong lời nói mang theo một loại ngữ khí ra lệnh.

Trên người Danh Dương tản mát ra một loại tự tin cường đại, mặc dù đối mặt với hắn là công chúa đương triều, nhưng trong mắt hắn, nàng cũng không khác gì con sâu cái kiến.

Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên không thể giao Đan Đỉnh Thượng Cổ cho Danh Dương, bởi vì cái đỉnh này có liên quan đến tính mạng của Ngự Thiến Thiến và Mộ Dung Vô Song.

Trên mặt Ninh Tiểu Xuyên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, một chưởng đánh lên Đan Đỉnh Thượng Cổ.

Phành...

Đan Đỉnh Thượng Cổ bay ra ngoài, rớt xuống vực sâu vạn trượng, rơi vào trong đám sương mù.

Hai chân Ninh Tiểu Xuyên đạp xuống đất, muốn lui trở về trong Ma Cung.

Chỉ khi đẩy bản thân vào chỗ chết, mới có thể tìm được một đường sống.

Tốc độ phản ứng của Ninh Tiểu Xuyên cũng không chậm, thế nhưng tu vi của hắn và Danh Dương lại chênh lệch quá lớn, hắn còn chưa kịp lui vào trong Ma Cung thì Danh Dương đã chắn ở cửa Ma Cung trước hắn một bước.

Thân pháp thật nhanh.

Ánh mắt Danh Dương lạnh lùng như băng, không có bất kỳ biểu lộ nào, chậm rãi nắm trọng kiếm trên lưng, một luồng kiếm ý cuốn trời nuốt đất từ trên người hắn phát ra.

- Nhất Thế Nhất Kiếm.

Hắn chém ra một kiếm, trong không khí lập tức hình thành một mặt kính cực lớn, dài tới 10 mét.

Trên mặt kính, tạo thành từng vòng rung động, tản mát ra một luồng sóng kiếm mênh mông cuồn cuộn.

- Diệt Thế Sóng Kiếm!

Ninh Tiểu Xuyên cũng không chút sợ hãi, điểm ra một chỉ, đầu ngón tay ngưng tụ ra một đạo sóng kiếm, đánh lên mặt kính.

Một kiếm này của Danh Dương bao trùm diện tích cực lớn, có thể nghiền nát hết thảy toàn bộ kiếm khí xung quanh.

- Công chúa cẩn thận.

Bốn tên Thủ Hộ giả đồng thời đứng trước mặt Lan Phỉ công chúa,tạo thành bức tường người, dùng thân thể của mình ngăn cản kiếm khí thay nàng.

Một kiếm này của Danh Dương bao trùm diện tích cực lớn, có thể nghiền nát hết thảy toàn bộ kiếm khí xung quanh.

- Công chúa cẩn thận.

Bốn tên Thủ Hộ giả đồng thời đứng trước mặt Lan Phỉ công chúa,tạo thành bức tường người, dùng thân thể của mình ngăn cản kiếm khí thay nàng.

Phốc…

Bốn tên Thủ Hộ giả cảnh giới Thần Thể, lập tức bị kiếm khí nghiền nát thân thể, thân thể bị cắt thành mảnh vụn, huyết dịch loang ra đầy đất.

Ninh Tiểu Xuyên và Lan Phỉ công chúa đều lọt vào phạm vi kiếm khí trùng kích, mặc dù hai người đều vận chuyển huyền cương hộ thể, nhưng cảnh giới hai bên lại chênh lệch quá lớn.

Phành...

Phành...

Hai người bị kiếm khí “Nhất Kiếm Đạo” đâm thủng huyền cương hộ thể, trên người trúng vài vết kiếm, đồng thời bị đánh bay ra ngoài, từ trên vách núi vạn trượng rơi xuống.

Gần như chỉ trong một chiêu đã giết chết bốn vị Võ giả cảnh giới Thần Thể, lại còn chấn thương hai vị cao thủ Thần Thể tầng thứ ba, rớt từ trên đỉnh Huyết Sơn xuống, loại thủ đoạn như vậy, trong đám cao thủ thế hệ trẻ, có thể nói là cực kỳ nghịch thiên.

Toàn trường đều yên tĩnh, rất nhiều người đều khiếp sợ không nói nên lời, cả đám như ngừng cả hô hấp.

- Ninh Tiểu Xuyên cường đại như vậy, không ngờ vẫn bị người kia một chiêu đánh bại.

- Không có biện pháp, cảnh giới chênh lệch quá xa. Huống hồ hắn còn gặp phải một cường giả tu luyện Nhất Kiếm Đạo, cho dù chết trận cũng là một loại vinh quang.

- Dù sao thì Ninh Tiểu Xuyên vẫn còn quá trẻ, chỉ mới mười sáu tuổi, dựa theo tốc độ tu luyện này của hắn, nếu luyện thêm hai năm nữa, chưa chắc đã không đuổi kịp tu sĩ Nhất Kiếm Đạo này, chỉ tiếc là trời cao không cho hắn cơ hội đó, cuối cùng vẫn bị chết non.

- Hai vị thiên tài kiệt xuất của Kiếm Các Hầu Phủ đều vẫn lạc, điều này đối với Kiếm Các Hầu Phủ mà nói, quả thật là một đả kích cực lớn.

- Không biết vị tu sĩ Nhất Kiếm Đạo này tên gì, không ngờ ngang trời xuất thế, một kiếm chém bay Ninh Tiểu Xuyên, một kiếm này cũng đủ để hắn dương danh thiên hạ rồi. Thiên tư của Ninh Tiểu Xuyên vô cùng nổi bật, nhưng cuối cùng cũng chỉ giúp cho đối phương càng trở nên nổi bật và cường đại hơn.

Đây là một hồi đại nghịch chuyển kinh thiên, không ai ngờ rằng lại có nhân vật khủng bố như vậy ngang trời xuất thể, thay đổi toàn bộ bố cục khảo hạch. Sau khi khảo hạch chấm dứt, tên tuổi của hắn nhất định sẽ truyền khắp toàn bộ Ngọc Lam Đế quốc.

Danh Dương nhìn xuống vách đá, thấy Ninh Tiểu Xuyên và Lan Phỉ công chúa còn chưa hoàn toàn biến mất trong biển sương mù bên dưới, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên ngực, trên ngực xuất hiện một lỗ máu thật nhỏ, không ngừng tràn ra máu tươi.

Khoảnh khắc cuối cùng, Ninh Tiểu Xuyên đã thi triển ra “Diệt Thế Sóng Kiếm”, đục một lỗ trên kiếm khí mà Danh Dương thi triển ra, thậm chí còn khiến Danh Dương thụ thương.

Ninh Tiểu Xuyên kém Danh Dương ba cảnh giới, nhưng vẫn có thể kích thương đối phương, từ đó có thể thấy được chỗ đáng sợ của Diệt Thế Sóng Kiếm.

Danh Dương lưng mang trọng kiếm, xuyên qua đám người, đi xuống dưới núi.

Đúng lúc này, những tên Võ giả kia mới kịp phản ứng, nên biết rằng Đan Đỉnh Thượng Cổ đã bị Ninh Tiểu Xuyên đánh rơi xuống dưới Huyết Sơn, bây giờ khẳng định đã rơi xuống chân núi. Mà đây lại chính là tuyệt thế kỳ bảo trong Ma Cung, ngay cả Võ Tôn cũng phải động tâm.

Tất cả mọi người đều chen nhau chạy xuống chân núi, muốn tìm Đan Đỉnh Thượng Cổ.

Lúc Ninh Tiểu Xuyên bị kiếm khí của Danh Dương đâm rách huyền cương hộ thể, kiếm khí xông vào cơ thể, ngoài việc khiến hắn trọng thương ra, còn ngoài ý muốn kích phá Thần Thông Chi Nguyên thứ tư của hắn.

Thần Thông Chi Nguyên bị kiếm khí kích thích, lập tức khai mở, biến thành loại Thần Thông thứ tư.

Ầm...

Thiên địa Huyền Khí điên cuồng tràn vào thân thể Ninh Tiểu Xuyên, dung nhập vào huyết dịch, tụ tập đến Võ Đạo Tâm Cung.

Ninh Tiểu Xuyên đã đạt tới cảnh giới Thần Thể tầng thứ tư.

Ninh Tiểu Xuyên hiện nay bị thương cực nặng, kiếm khí của Danh Dương gần như đã cắt nát thân thể của hắn, mặc dù đã đột phá cảnh giới, nhưng cảm giác đau đớn vẫn lan khắp toàn thân, khiến hắn tùy thời đều có thể ngất đi.

Bên tai chợt truyền đến tiếng gió “vù vù”.

Hắn có thể cảm giác được thân thể mình đang cấp tốc rơi xuống dưới.

Không… Ta không muốn chết… Ta không thể chết…

Trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên sinh ra một luồng dục vọng cầu sinh mãnh liệt, đột nhiên hét lớn một tiếng:

- Nộ Phong Chi Dực.

Huyền Khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, ngưng tụ đến sau lưng Ninh Tiểu Xuyên.

Huyền Khí trên lưng của Ninh Tiểu Xuyên kéo dài ra hai bên, phát sinh lột xác, biến hóa thành một đôi quang dực trong suốt, dài chừng 4 mét.

Sau khi Ninh Tiểu Xuyên khống chế Huyền Khí vận chuyển, quang dực liền chậm rãi vỗ mạnh, giống như một con chim lớn vỗ cánh, khiến cho tốc độ rơi xuống của Ninh Tiểu Xuyên giảm xuống.

Đây chính là loại Thần Thông thứ tư mà Ninh Tiểu Xuyên sinh ra – Nộ Phong Chi Dực.

Thiểm điện, lôi đình, đại vũ, cuồng phong.

Có thiểm điện, tất nhiên sẽ có lôi đình.

Có đại vũ, chắc chắn cuồng phong cũng kéo đến.

Ninh Tiểu Xuyên cắn chặt răng, dùng ý chí cuối cùng, cố gắng khống chế “Nộ Phong Chi Dực”, chậm rãi ổn định lại thân thể, khiến cho tốc độ rơi xuống càng lúc càng chậm, thậm chí còn có thể lợi dụng song dực lướt trong hư không.