Thần Phục

Chương 7: Trừng phạt và tha thứ




Cậu phải thuận theo, thuận theo nam nhân cường thế này, nói ra từ ngữ khiến bản thân mất đi tôn nghiêm. Mà hành vi như vậy càng làm cho cậu cảm thấy xấu hổ. Cảm giác nhục nhã mãnh liệt cùng sự đau đớn trên lưng khiến thân thể hắn phấn khích.

Trong lúc này, dục vọng lại trào dâng, như gió thổi sóng dậy.

"Nói cho ta biết ngươi làm sai cái gì?" Nam nhân di chuyển tới trước mặt cậu, dùng trúc điều nâng cằm cậu lên, khiến cho cậu quỳ thẳng.

"Dùng sai xưng hô đối với chủ nhân." Hứa Diệp đáp rất nhanh.

Nam nhân tựa hồ đang đợi cậu nói tiếp, thấy vẻ mặt cậu rất vô tội trầm mặc, không khỏi cười: "Xem ra ta thật sự cần dùng phương pháp khắc sâu hơn để giúp ngươi tăng cường trí nhớ." Anh giơ tay ném trúc điều, lấy ra một chiếc xà tiên* dài hai mét, hoa văn đen trắng: "Ngươi không phải rất thích nó sao?" Nam nhân cười nhạt đem nó mở ra: "Ta thành toàn ngươi."

Sắc mặt Hứa Diệp trắng bệch. Đây đúng là chiếc roi cậu vừa lấy xuống và thử qua, cậu biết nó có thể gây ra bao nhiêu đau đớn: "Chủ nhân......" Trong mắt cậu có sắc thái cầu xin.

Nam nhân bất vi sở động, trầm giọng nói: "Đầu tiên là tư thế quỳ." Chiếc roi uốn lượn như một con xà, mạnh mẽ đánh tới, trực tiếp đánh vào bắp đùi trong, vô cùng chính xác tránh né bộ vị yếu ớt giữa hai chân.

Hứa Diệp sợ hãi kêu lên một tiếng, thân thể run lên. Đau đớn tản ra, cậu cắn môi đem hai chân đang khép lại tách ra, đến vị trí song song với hai vai, thẳng lưng lên.

"Sau đó là quy củ." Cổ tay y giương lên, một vết roi rõ rệt lưu lại trên thân thể trắng nõn của Hứa Diệp, từ ngực trái kéo xuống bên phải: "Nghĩ ra sao, ta lệnh cho ngươi phải dùng tư thế gì đợi trong này?"

" Tư thế...... quỳ đứng, cho đến khi ngài cho phép tôi thay đổi......" Hứa Diệp thở hổn hển, là vì đau, cũng là vì dục vọng cuồn cuộn trong cậu.

Thời điểm bị đối đãi thô bạo, bộ phận cảm thấy đau đớn và khoái cảm sẽ phát sinh chuyển hóa. Một số người sẽ bởi vì đau đớn mà hưng phấn. Nhưng trong đó tồn tại một giới hạn mơ hồ, khi cảm giác đau đớn lớn hơn một mức độ nhất định, khoái cảm sẽ biến mất. Giới hạn này khác nhau tùy vào mỗi người, có đôi khi, một số người vì quá theo đuổi cảm giác đau đớn để mang đến hưng phấn mà đem chính mình bức đến cực hạn. Một khi như thế, chỉ có đau đớn hơn nữa mới có thể kích phát chút hưng phấn của bọn họ, nhưng điều này rất dễ phát sinh sự cố ngoài ý muốn. Vốn Hứa Diệp cho rằng chính mình đã chết lặng đối với cảm giác đau đớn thông thường, nhưng giờ phút này cậu phát hiện cũng không hẳn như thế. Lạc Đà từng khiến cậu thương tích đầy mình mà không hề gợi lên được dục vọng của cậu. Mà tại đây, trong tay nam nhân này, cậu mẫn cảm đến nỗi thực không giống cậu.

"Thời điểm ta vào, ngươi đang trong tư thế gì?" Nam nhân dùng cán roi đụng chạm vào điểm nổi lên trên ngực trái từng bị roi đánh qua mà đứng thẳng, chậm rãi chà xát.

Lời này khiến sự run rẩy của Hứa Diệp tăng lên kịch liệt, hai tay đặt ở sau lưng chặt chẽ nắm lấy nhau, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi, run run rẩy rẩy đáp: "...... Đứng." Hơi nước bốc lên trong mắt cậu, cầu xin: "Tôi sai rồi, lần sau sẽ không. Chủ nhân......"

"Biểu tình thực thành khẩn." Tiếu ý hiện ra càng nhiều trên khóe môi nam nhân: "Đáng tiếc dưới tình huống ta không cho phép, ngươi lại tự tiện sử dụng đạo cụ, hơn nữa còn lưu lại dấu vết trên người, hành vi như vậy thật sự cần giáo huấn."

Roi linh hoạt từ ngực trái đánh xuống dưới, đảo qua thù du đứng thẳng, hoàn toàn trùng khớp với vị trí của vết roi đầu tiên, hình thành một vệt đỏ hồng rõ nét rất đẹp phía trước thân thể cậu. Hứa Diệp sợ hãi kêu lên, thở dốc dồn dập, thống khổ cùng dục vọng xen lẫn trên mặt, đôi mắt ẩm ướt tràn đầy sương mù. Bộ vị yếu ớt giữa hai chân đang chậm rãi ngẩng đầu, lại bị tay nam nhân cầm lấy.

Hứa Diệp hoảng sợ nhìn nam nhân đang hạ thấp người, chỉ nghe anh thản nhiên nói: "Ý nghĩa của trừng phạt là khiến ngươi phải nhớ kỹ giáo huấn, mà không phải cho ngươi đạt được khoái cảm." Tiếp theo, một cái vòng dương v*t* nhẹ nhàng chế trụ chặt chẽ gốc dương v*t bán cương của cậu.

Dù bị dị vật trói buộc, dục vọng vẫn không biến mất, ngược lại càng thêm mạnh mẽ đứng thẳng. Tình huống như vậy khiến cho tác dụng của vòng dương v*t càng được phát huy rõ hơn. Ồn ào náo động ùa lên đầu óc, đau đớn tê dại dâng lên càng nhiều giữa hai bắp đùi, ngực như có dòng điện rất nhỏ chạy qua, mang đến đau đớn như kim đâm vậy. Đau đớn trên lưng có chút biến mất, cả thân thể nóng rực lên.

Đó là dục vọng, như ngọn lửa bùng cháy.

Hứa Diệp bất lực mà khó chịu uốn cong thân mình, nhưng lại thấy đau rát trên mông. Nam nhân đứng trước mặt cậu, nhìn xuống: "Nô lệ, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội hối lỗi. Suy xét rõ ràng, sau đó nói cho ta biết, hôm nay, ngươi làm sai những gì. Nếu có giấu diếm cùng nói dối, ngươi biết ta có quyền đối với ngươi làm bất cứ chuyện gì."

Hứa Diệp há miệng thở dốc, lồng ngực kịch liệt phập phồng, cậu nhắm mắt trong chốc lát, sau đó cơ hồ một hơi nói hết những lời này: "Tôi không nghe theo mệnh lệnh của ngài quỳ đứng trong Lồng Sắt, tự tiện xem xét và sử dụng khí cụ của ngài, ở trên thân thể của ngài lưu lại dấu vết không thuộc về ngài, còn dùng sai xưng hô đối với ngài, còn có......"

Bị khống chế, bị thống trị, bị trói buộc.

Cảm giác như vậy xâm nhập đầu óc của cậu, từng bước từng bước hình thành thành lũy, khiến cậu cơ hồ hoàn toàn mất đi năng lực kháng cự, quên đi mọi thứ bên ngoài. Chỉ có mặt nạ nam nhân trước mắt này, khống chế tầm mắt, tư duy và hành động của cậu.

Không cần do dự, không cần nhận thức, không cần tự hỏi. Chỉ cần nghe theo, chấp hành cùng thần phục.

Hứa Diệp dùng đôi mắt tràn ngập hơi nước nhìn chủ nhân của cậu, đơn giản buông tha hoàn toàn bản thân mình: "Sáng sớm đến muộn cũng không phải vì công ty có chuyện, mà là bởi vì... Ngủ quên, tôi... tôi lừa gạt ngài..."

Nam nhân cười, khóe miệng cong lên thành vòng cung đẹp mắt. Anh vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu nô lệ, dường như là an ủi: "Phần thưởng vì sự thành thật của ngươi, sự nghiêm phạt sắp tới, ta sẽ cho ngươi một quyền lợi." Anh buông xà tiên trong tay, nói: "Ngươi có thể tùy tiện lựa chọn một loại dụng cụ treo trên tường, sau đó đem nó đến đây cho ta. Về phần sử dụng nó như thế nào, quyền quyết định ở ta."

Hứa Diệp theo bản năng muốn đứng dậy, lại theo bản năng dừng lại, cậu không được mệnh lệnh có thể đứng lên, vì thế cậu có chút ủy khuất ngẩng đầu nhìn nam nhân.

"Nếu ngươi muốn từ bỏ quyền lợi này, ta không có ý kiến, tiểu nô lệ." Nam nhân thích thú ngồi trên ghế nhìn cậu rối rắm.

Hứa Diệp cam chịu mà di hai đầu gối về phía trước, thảm dày và mềm mại ma sát đầu gối cũng không đau, thế nhưng mỗi một lần di chuyển thì thân thể cậu run rẩy sẽ vô tình phát sinh ma sát và đụng chạm với bộ vị giữa hai chân cậu, trêu chọc dục vọng đang dâng trào của cậu. Mà dương v*t đã muốn ướt sũng lại cố tình bị cái vòng đáng chết kia kìm kẹp, áp lực như vậy cơ hồ khiến cậu muốn nổi điên.

Cậu gian nan xê dịch đến sát tường, cuối cùng lựa chọn một cái thủ phách* chuôi ngắn bằng da thoạt nhìn tương đối nhẹ nhàng. Theo cậu thấy, diện tích tiếp xúc của thủ phách tương đối lớn, có thể uy lực yếu hơn một chút so với roi. Khi cậu trở lại bên cạnh chủ nhân, hai tay đem thủ phách đưa lên, nam nhân cười nói: "Lúc này sao không đi quanh một vòng, xem kỹ những cái khác?"

Hứa Diệp ai oán liếc mắt nhìn nhìn người nọ, lại cúi đầu tránh né đạo tầm mắt trêu đùa kia. Trên người cậu có vài vết hồng ngân, con ngươi nhiễm tình dục, lại đang liều mạng khắc chế, bộ dáng bất lực hổn hển có chút đáng thương.

"Xoay người sang chỗ khác." Nam nhân đưa ra mệnh lệnh.

Cậu xoay người bảo trì tư thế quỳ đứng, quay lưng lại với ghế chủ nhân.

Khi tầm nhìn xuất hiện điểm mù, con người sẽ không tự giác sinh ra cảm giác không an toàn. Cậu hoàn toàn không thể nhìn thấy động tác của người nọ, không có báo trước, không thể phán đoán, cũng không thể chuẩn bị. Hứa Diệp chỉ có thể kéo căng cơ thể và thần kinh, chờ đợi động tác của y. Mà phía sau, người nọ lại cố ý tăng cảm giác uy hiếp, chậm chạp không có động tĩnh. Khẩn trương quá độ khiến Hứa Diệp cơ hồ phá vỡ, thanh âm cậu có chút run rẩy thử dò xét nói: "Chủ nhân......"

Ba một tiếng, thủ phách dừng trên cánh mông trái của cậu, thậm chí so với roi quất vừa rồi còn đau hơn. Hứa Diệp hô một tiếng, ánh mắt phiếm hồng, trong lòng cậu đã hối hận muốn dời sông lấp biển — vì cái gì thứ này đánh lên cũng đau như vậy!

Nam nhân đứng dậy, đi lấy một thứ gì đó, đi đến trước mặt cậu, mệnh lệnh nói: "Mở miệng."

Hứa Diệp mở to hai mắt, còn chưa phản ứng lại, nam nhân đã nắm cằm cậu, buộc cậu há miệng, đè đầu lưỡi cậu, đem quả cầu vàng nhạt nhét vào, sau đó đem dây đeo kéo chặt sau đầu cậu, cài lại.

"Đây là cái nhỏ nhất, nếu ngươi lần sau lại nói chuyện trong thời điểm ta không cho phép, bên kia còn có một đống lớn hơn chờ ngươi." Nam nhân nâng cổ tay lên, nhìn nhìn đồng hồ, đảo qua sự kinh hoàng trong ánh mắt Hứa Diệp, trầm giọng nói: "Kế tiếp ta sẽ dùng chiếc thủ phách này đánh cái mông thấp hèn của ngươi mười hai cái để trừng phạt. Nô lệ, hai tay chống đỡ, đem mông ngươi nâng lên."

Hứa Diệp nằm sấp, hạ thắt lưng, khiến cho cái mông bị động mà mở ra một chút.

Cảm giác khuất nhục cuồn cuộn kéo đến.

Tư thế như vậy khiến cho bộ vị tối riêng tư của cậu bại lộ trước mặt người khác, cậu thập phần xấu hổ, lại bởi vì khóa miệng* mà không thể khép kín khóe miệng, chỉ bạc tràn xuống khiến cho loại cảm giác này càng thêm khắc sâu. Mà thân thể vừa đau vừa sưng khiến cậu cảm nhận được chính mình dưới tình huống như vậy càng bộc phát dục vọng mãnh liệt. Có chất lỏng ấm áp thấm ướt khóe mắt, cậu nhắm mắt lại.

Một chút, lại một chút, luân phiên đánh lên hai cánh mông.

Nam nhân lãnh khốc trừng phạt không có bất cứ cò kè mặc cả, sau mỗi lượt đánh còn dừng lại mười giây, khiến Hứa Diệp cảm thụ rõ rệt mỗi một lần đánh mang đến đau đớn như thế nào. Hứa Diệp cách quả cầu vàng trong miệng phát ra thanh âm gào thét, dung hòa cùng thở dốc dồn dập, mơ hồ không rõ. Tình dục cùng cảm giác đau đớn dây dưa cùng một chỗ, như gần như xa. Cậu cảm giác chính mình giống như con thuyền bị sóng biển lật úp, những con sóng kia đem cậu tung lên thật cao, rồi lại rơi xuống, nhấp nhô, chìm đắm. Mồ hôi nhỏ giọt trên sàn trải thảm, nước mắt bị gắt gao đè nén tại khóe mắt.Thời điểm đánh xong mười hai cái, cậu cảm nhận được một bàn tay nhanh chóng lấy xuống cái vòng tròn tà ác vẫn trói buộc dục vọng chính mình. Mà trong chớp mắt kia, cậu triệt để phá vỡ.

Một khắc cao trào phun ra, nước mắt đồng dạng vỡ đê.

Hai chân mất lực mà yếu đuối run rẩy, nam nhân lại trước một bước đỡ lấy thân thể mất đi trọng tâm của cậu, cẩn thận tránh đi bộ vị vừa rồi bị roi quất. Sau khi cởi bỏ khóa miệng, nam nhân dùng bàn tay ấm áp mát xa cằm cậu, động tác rất mềm nhẹ, tựa hồ cũng không để ý dính phải nước bọt của cậu.

Hứa Diệp suy yếu tựa vào lòng y, hưởng thụ mùi hương thoang thoảng trên người anh.

"Đều qua, ngươi làm rất tốt." Nam nhân buông mi nhìn cậu, ngữ khí ôn nhu.

Hứa Diệp phát hiện nước mắt không chịu khống chế chảy xuống. Ngay cả chính cậu cũng không biết vì sao thân là nam nhân lại khóc thành bộ dạng khó coi này, muốn dùng mu bàn tay dụi mắt lại bị đối phương cầm lấy cổ tay.

"Vì sao lại khóc?" Con ngươi màu đen sau mặt nạ bình yên nhìn cậu.

"Tôi không biết." Lông mi Hứa Diệp bị nước mắt thấm ướt, mặt đỏ hồng: "Có thể là bởi vì đau, hoặc là vừa rồi rất kịch liệt...... Tôi không biết, tôi chỉ cảm giác được chính mình sắp điên rồi...... Tôi hình như thật sự thích cái loại cảm giác bị nô dịch này...... Triệt để biến thái......" Cậu đứt quãng nói, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Chỉ nhìn ngài, làm điều ngài muốn...... Trong đầu cái gì cũng không nghĩ, cảm giác trống rỗng thực thoải mái...... Tôi nghĩ ta sắp hỏng mất......"

Đây là lần đầu tiên cậu biểu lộ ý nghĩ chân thật của mình, đem những vướng mắc mâu thuẫn cùng lo âu, nghi hoặc cùng bất an nói cho một người khác.

"Yên tâm, ta sẽ không đem ngươi lộng hư." Nam nhân cười, giống như trấn an tiểu động vật mà sờ sờ tóc cậu: "Phương thức đạt được khoái cảm có rất nhiều loại, giữa chúng ta chỉ là một loại trong số đó. Ngươi dùng phương thức như vậy cảm thụ sự sung sướng cùng thả lỏng, tuy có chút đặc biệt nhưng sẽ không thể đánh đồng với tội ác, ngươi không cần bởi vậy mà sinh ra cảm giác tội lỗi. Bởi vì điều kiện tiên quyết để thành lập quan hệ giữa chúng ta là ngươi tình ta nguyện. Cũng chỉ có như vậy quan hệ chủ nhân và nô lệ mới có thể tồn tại. Khi ngươi tự nguyện đem chính mình giao cho ta, ta mới có thể đạt được quyền lợi của chủ nhân, bằng không ta không có quyền bắt buộc ngươi quỳ dưới chân ta. Cho nên, trầm tĩnh lại Hứa Diệp, đây chỉ là cách sống của ngươi. Chấp nhận nó, cũng như chấp nhận chính ngươi vậy."

Hứa Diệp sửng sốt trong chốc lát, bỗng nhiên rầu rĩ hỏi: "Chủ nhân cũng sẽ vì tôi mà đạt được khoái cảm sao?"

Nam nhân cười nói:"Đương nhiên."

"Nhưng là ngài một chút phản ứng cũng không có." Hứa Diệp giật giật thân thể, như đang sờ cái gì. Mà thanh âm trầm thấp mang theo khí tức nhẹ nhàng khoan khoái khiến cho tai cậu nóng lên.

"Tiểu nô lệ, tự tiện sờ loạn trên người chủ nhân sẽ bị trừng phạt thực nghiêm trọng, ngươi tốt nhất nên nghĩ rõ ràng rồi lại động thủ."

Cái tay chỉ vừa muốn hướng thắt lưng nam nhân động chạm một chút nhất thời cứng đờ.

"Thời gian không còn sớm, ngươi về phòng, đem thân thể tắm sạch sẽ, sau đó xuống lầu ăn cơm." Nam nhân đỡ cậu đứng dậy. Thấy cậu đau đến mức nhe răng nhếch miệng, liền đơn giản đem cậu ôm ngang.

Hứa Diệp hoảng sợ: "Chủ nhân......"

"Như thế nào, cho rằng ta ôm không nổi ngươi?"

"Tôi chỉ sợ lát nữa xuống cầu thang ngài bỗng dưng ôm không nổi, tôi sẽ ngã càng đau hơn." Hứa Diệp rốt cuộc đem mọi cảm xúc phản đối kia vứt bỏ, lúc này nổi lên ý định trêu đùa.

"Nga? Càng đau hơn có phải giống thế này không?" Nam nhân dùng một bàn tay đang ôm cậu, hướng đùi trong vừa bị roi quất qua, ấn xuống một cái.

Emma, quả thực đau quá!

—–

Đôi lời của editor: Quả thực tác giả thiệt trâu bò, có mỗi đánh vs quất gì đó mà kéo cho 10 trang word, lại còn mấy thứ đạo cụ xuất hiện làm ta đau cả đầu...

nhưng phải nói là đoạn cuối Tiểu Diệp quá đáng yêu, định sờ sờ cái gì thế~~

Mộc: Ta cũng muốn sờ nga~~~~ 

Đây là hình minh họa mấy thứ đạo cụ xuất hiện trong chương này:

~~ đầu tiên là xà tiên dài hai mét, hoa văn đen trắng