Thần Quân, Mời Vào Rọ

Chương 50: Rùa vương bát




Nụ cười nhợt nhạt của Lan Hưu hơi cứng lại: “Đau chỗ nào?”

Ta nói: “Chỗ nào cũng đau, nhất là thắt lưng càng đau.”

Lan Hưu nghe vậy, giang tay ra ôm ta vào lòng, một tay giúp ta xoa thắt lưng. Ta bỗng thấy thoải mái hơn nhiều.

Sau đó, ta và Lan Hưu cùng ngồi xuống ăn cơm. Lan Hưu đưa một bát canh rùa đến trước mặt ta. Ta không nói hai lời lên bưng lên miệng.

Lan Hưu vừa nhìn ta uống vừa trêu chọc: “Uống nhiều canh rùa như vậy làm gì?”

Ta đem bát canh nặng nề đặt lên bàn, bên trong còn có xác một con rùa, ợ một cái, nói: “Bổ thận tráng dương!”

“Bổ thận?!”

“Ta xem bổ não thì có!”

Hai giọng nói đồng thời vang lên, ta vừa nhấc mí mắt liền thấy, không biết phụ tôn đã ngồi trước bàn từ lúc nào, tay nhàn nhã gắp đồ ăn nhét vào miệng! Ta vừa sợ vừa tức: “Phụ tôn định oán trách con không chừa lại một ít cho phụ tôn sao, rùa vương bát.”

Phụ tôn nheo mắt liếc ta, lại bắt đầu đằng đằng sát khí.

Ta bỗng thêm can đảm, giải thích một lần: “Con nói chính là rùa vương bát, con không chừa lại cho phụ tôn!”

Chắc là hiểu ý ta, phụ tôn sẽ không so đo với ta. Kỳ thật rốt cục ta có ý gì, chính ta còn không hiểu. Dù sao chỉ cần vừa thấy phụ tôn đang ăn uống ngon lành, đầu ta sẽ không tự giác hiện ra ba chữ to – rùa vương bát.

Lan Hưu là một con rắn dịu dàng, lúc ăn cơm hắn vẫn giúp ta gắp thức ăn, phụ tôn được hưởng lợi từ ta, cũng được Lan Hưu gắp thức ăn. Không hiểu vì sao phụ tôn lại tức giận như thế, vừa thấy ta đem những món ta không thích gắp bỏ vào bát Lan Hưu liền bắt đầu mắng ta phá sản.

Đứa con không thích ăn rau xanh chỉ thích ăn thịt, chính là phá sản.

Ba vạn năm qua đều như vậy, ta chỉ liếc phụ tôn một cái, đem những món không thể ăn gắp vào bát ông, thấy da mặt ông còn đen hơn đáy nồi, lồng ngực ta mới có chút sảng khoái.

Ta hiểu phụ tôn không muốn bị bỏ quên.

Phụ tôn mặt mày nhăn nhó vừa ăn vừa hỏi Lan Hưu: “Đại hôn của ngươi và Cẩm Nhi, ngươi còn muốn tiếp tục chứ?”

Lan Hưu khẽ mỉm cười liếc ta, đáp: “Bằng lòng.”

“Ngươi định bao giờ tổ chức?”

Lan Hưu vui vẻ nói: “Càng sớm càng tốt.”

“Ừ, cũng phải, đỡ đêm dài lắm mộng. Vậy thì nửa tháng sau đi.”

“Tạ tôn thượng.”

Ta cắn đầu đũa, không thể không yên lặng thừa nhận, từ đầu đến cuối ta đều không có quyền lên tiếng, phụ tôn và Lan Hưu hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của ta!

Thật ra, điều khiến ta bi phẫn là, nghe giọng điệu của hai người họ cùng mức độ hài hòa, thật không giống phụ tôn ta gả con gái mà càng giống Lan Hưu, con trai của phụ tôn, muốn lấy ta làm vợ.

Quá mức nhục nhã!

Ta lập tức kháng nghị: “Ta nghĩ hai người hẳn là nên hỏi một chút xem ta có ý kiến gì không.”

Phụ tôn không nhanh không chậm lau khóe miệng, sau đó bày ra vẻ mặt khó coi, liếc ta: “Nói nghe xem, con có ý kiến gì.”

Vừa thấy ánh mắt phụ tôn, cõi lòng căm phẫn của ta tức khắc dịu xuống, ta rụt cổ ngập ngừng nói: “Nửa tháng sau thích hợp để cưới vợ, rất tốt, rất tốt.”

Từ khi ta có trí nhớ, Lan Hưu đã ở cùng ta và phụ tôn. Nghe nói là ba vạn năm trước, khi phụ tôn muốn đứng đầu Ma giới, hắn đã bắt đầu giúp phụ tôn giành thiên hạ. Ma giới có được sự yên ổn bình thản ngày hôm nay, không thể thiếu công của Lan Hưu. Bởi vậy, phụ tôn rất coi trọng hắn.

Chẳng qua coi trọng thì cứ coi trọng, Lan Hưu dù sao cũng không phải con ruột của phụ tôn, ta mới là con ruột của ông ấy. Chỉ có điều … phụ tôn hình như quên mất chuyện này.