Thần Tiên Cũng Biết Cuồng Si

Chương 11: Thiếu gia nhà họ lâm




Trưa, nhà chính yên ắng bỗng sôi nổi hẳn lên, nguyên nhân ngoài việc chào mừng hai thiếu gia yêu quý trở về thì còn cái gì nữa.

Lâm Kiệt Phong băng lãnh như thường, hắn cao ngạo, tỏ vẻ khó gần, nhưng lại vô cùng thu hút, đặc biệt là khiến các cô hầu nữ chết mê chết mệt. Nhưng hắn nào quan tâm, thấy Tĩnh Nhi gật đầu coi như thông báo “anh đã về”, rồi mau chóng vào thư phòng ở khu cấm địa trên lầu hai - nhà chính, nơi này chỉ có ba anh em họ Lâm mới có thể bước vào.

Lâm Kiệt Vũ thì khác, tâm trạng anh đang rất tốt bởi chuyến đi này mang về không ít lợi nhuận, anh cũng không quá thờ ơ, tính tình trái ngược hoàn toàn với anh cả, ngoại trừ sự tàn nhẫn khi làm việc. Thế nhưng, ở anh cũng có cái gì đó khiến cho người ta cảm thấy khó thở.

- Tĩnh, ở nhà không quậy phá gì chứ?

- Anh Vũ, em không phải con nít đâu nhá. Nó bĩu môi.

- Được rồi. Anh có mang quà về cho em này.

- Là gì vậy?

- Theo anh vào thư phòng rồi biết.

- Tĩnh, nghe nói em đưa một người về? Lâm Kiệt Vũ hỏi.

- Đúng vậy. Chị ấy tên là Băng Vân. Quả nhiên như cô đoán, không có quà, mà là gọi vào “tra khảo”.

- Xuất thân?

- Anh có thể hoàn toàn yên tâm.

- Chắc chắn? Lâm Kiệt Phong đang nhàn nhã uống trà đột ngột lên tiếng.

- Anh không tin em à?

- Em vốn cũng biết gia thế nhà ta. Không chừng cô ta là người bang phái nào đó phái đến. Kiệt Vũ nói ra suy đoán.

Lâm Tĩnh Nhi nhìn hai người này mà phiền muộn. Phòng thủ quá đáng, ngay cả nó cũng chưa từng vượt qua được bức tường kiên cố họ tự tạo ra. Kiệt Vũ đôi khi còn có thể cười đùa, anh cả Kiệt Phong thì tuyệt nhiên không.

Cũng không thể trách họ. Gia thế hai anh tiếp nhận từ tay cha thuộc về hắc đạo, khó tránh được kẻ thù khắp nơi muốn tiêu diệt. Để bảo vệ nó và gia tộc, họ đã chịu biết bao điều cực nhọc, bàn tay nhuốm máu tanh, hi sinh cho nó được sống cuộc đời thanh bạch.

- Hai người cứ gặp họ đi rồi quyết định nhé. Nhưng mà em tin tưởng chị ấy.

Nó lặng lẽ rời đi, lòng thầm hi vọng rằng Băng Vân sẽ thay đổi được anh trai một chút ít.

Có điều Lâm Tĩnh Nhi đã quên mất một điều quan trọng. Câu chuyện nào cũng chỉ có một nam chính và một nữ chính, nhân vật phụ khó tránh khỏi tổn thương.