Thần Trộm Ngốc Phi

Quyển 1 - Chương 31: Chư Phật tà ma khó xâm phạm




Dịch: Crescent Moon + Mã Phương Linh
Biên: Mã Phương Linh


Không lâu sau, các vị tiểu thư tiến lên biểu diễn, văn võ bá quan cũng nghiêm túc thưởng thức, hoạt động cung yến biến tướng thành buổi xem mắt, chỉ cần hai nhà để mắt lẫn nhau, đối với con đường thăng tiến cũng sẽ được tương trợ, dĩ nhiên là phải tới cửa cầu hôn bái phỏng linh tinh nữa.

Mạc Cửu Khanh mới liếc mắt đã nhìn ra vẻ che đậy, mặc dù không thích những việc này, nhưng nếu không phải vì mục đích của chuyến đi, nàng nhất định sẽ không tới chỗ như thế.

"Cửu Khanh, ăn nhiều một chút đi." Mạc Hạo Thiên thấy Mạc Cửu Khanh vẫn cúi đầu, cho là Mạc Cửu Khanh không được thoải mái liền lên tiếng nói.

Mạc Cửu Khanh vừa nghe Mạc Hạo Thiên nói, khẽ ngẩng đầu nhìn Mạc Hạo Thiên đáp: "Đa tạ phụ thân, chỉ là Cửu Khanh hiện giờ không đói bụng."

Vừa dứt lời, nàng đang định cúi đầu, đột nhiên thấy trên đài cao phía xa kia, nam nhân ánh mắt tà mị vừa liếc mình một cái.

Thấy vậy, Mạc Cửu Khanh liền trực tiếp nhìn thẳng Quân Diễm Thần. Từ cặp mắt phượng bán thiêu, nàng cũng phần nào đoán ra nam nhân này chính là người mà mình đã gặp ở Chiết Tử viện kia.

Nhưng mà… khi đó vì sao hắn phải mang mặt nạ?

Chỉ trong chốc lát, Mạc Cửu Khanh đã thu hồi ánh mắt, nhưng cũng trong nháy mắt khi nàng cúi đầu liền phát hiện một ánh mắt đầy địch ý nhìn mình, ánh mắt như tia lửa, nàng muốn vờ như không phát hiện cũng rất khó.

Lại nghĩ, bản thân nàng từ khi tới đây không biết từ lúc nào đã tự rước phiền toái cho mình.

Nghĩ như vậy, Mạc Cửu Khanh cũng hời hợt, cong môi cười một tiếng. Đường cong mang theo sự giễu cợt cùng cao ngạo, trong đôi mắt hoa đào hẹp dài lóe lên ánh sáng khó lường.

Cung yến lần này, thật đúng là ai ai cũng đều có thể thấy được, đối diện nàng là một đạo ánh mắt chán ghét. Mạc Cửu Khanh không hề né tránh nhìn sang thì thấy một nam tử diện mục tuấn tú, trong ánh mắt mang theo vài phần chán ghét nhìn nàng.

Nàng không hiểu mình từ khi nào đã đắc tội với nam nhân ấy khiến người ta nhìn mình như vậy. Mạc Cửu Khanh không khỏi đưa tay sờ sờ mặt mình, nàng cho rằng trên mặt mình dính thứ gì đó. Đang lúc Mạc Cửu Khanh nghi ngờ, phía giữa cung yến chậm rãi xuất hiện một thân ảnh uyển chuyển, tay áo nhẹ nhàng như nước, dung nhan được che kín bởi chiếc khăn, chiếc eo nhỏ lắc lư qua lại, kỹ thuật rất điêu luyện, mang theo vài phần uyển chuyển vừa xấu hổ lại vừa hấp dẫn.

Mạc Cửu Khanh vừa nhìn đã biết rõ người trên sân kia là ai. Nàng đã sớm ngờ tới Mạc Uyển Uyển cũng đã có chuẩn bị nhưng không nghĩ tới Mạc Uyển Uyển lần này lại có chút thủ đoạn.

Tử Tô thăm dò được Tô Liên cùng Mạc Uyển Uyển bỏ ra rất nhiều tiền để mua Bế Nguyệt La, sau khi bệnh dị ứng phấn hoa được chữa khỏi thì khuôn mặt trở nên hồng phấn là sự thật.

Bế Nguyệt La, loại vật này ở Linh Nam đã ít lại càng ít. Chỉ một lượng nhỏ đã có thể bán ra ngàn vàng. Lần này Tô Liên và Mạc Uyển Uyển mua là để chữa trị dung nhan, dĩ nhiên là dùng không ít ngân lượng. Cũng phải nói, những việc này chẳng lẽ Mạc Hạo Thiên lại không biết sao.

Gia sản trong phủ tướng quân, chỉ sợ cũng sớm bị hai mẹ con Tô Liên và Mạc Uyển Uyển này làm cho tiêu tán thôi.

Nàng bây giờ thật sự rất muốn xem đến lúc Mạc Hạo Thiên biết tài sản mà mình khổ cực tích cóp bị hai mẹ con này tiêu xài phung phí thì sẽ ra sao.

Mới chỉ nghĩ đến thôi mà nàng đã cảm thấy rất hưng phấn.

Hơn nữa nàng cũng tin rằng thời điểm này nhất định không còn xa. Lần này nàng để Tử Tô và Hồi Oanh hầu hạ Tô Liên, thứ nhất chính là vì không để cho Tô Liên đánh chủ ý lên hai người bọn họ, thứ hai chính là để Hồi Oanh hành động thêm thuận tiện.

Chỉ cần có thể tìm được sổ sách của Tô Liên, nàng tin rằng có thể một bước khiến địa vị của Tô Liên trong phủ tướng quân trở nên suy bại.

"Mạc Tướng Quân, kỹ thuật nhảy của Mạc đại tiểu thư đây thật là ưu mỹ nha. Mạc Tướng Quân có nữ nhi tài nghệ như vậy, thật là có phúc." Một viên quan ngắm nhìn dáng múa uyển chuyển của Mạc Uyển Uyển, tự đáy lòng khen ngợi, nói.

Mạc Cửu Khanh cũng thấy khăn che mặt của Mạc Uyển Uyển đã bay xuống, nghĩ đến nàng ngay từ đầu cũng chưa có ý định muốn thu lại, chẳng qua là vì có thể để nắm bắt tốt tâm tư của nam nhân nên mới dùng đến khăn che mặt, bây giờ nàng đã đạt được mục đích, đương nhiên muốn bỏ nó xuống rồi.

Chờ màn che vũ khúc của Mạc Uyển Uyển buông xuống, toàn trường phát ra tiếng vỗ tay vang dội, mà Mạc Uyển Uyển cũng dừng lại trong phòng yến hội, cúi chào mọi người đồng thời rất kiêu hãnh mà tiếp nhận những lời ca ngợi xung quanh.

Mạc Uyển Uyển đứng trong phòng thấy mọi người tâm tư đều dồn cả vào mình. Nàng liếc Mạc Cửu Khanh một cái, trong ánh mắt mang theo vài phần khiêu khích cùng ác ý.

Mạc Cửu Khanh thấy vậy, chỉ cười lạnh một tiếng. Nàng sớm biết Mạc Uyển Uyển nhất định có quỷ kế nhưng bây giờ xem ra, quỷ kế như vậy vẫn còn quá thấp kém.

Muốn bêu xấu nàng ở chỗ này sao? Nếu là Mạc Cửu Khanh trước kia, chỉ sợ đã bị mọi người cười nhạo, nhưng nàng bây giờ, lại há dễ dàng để kẻ khác chế giễu!

"Nhảy rất hay, đặc sắc!" Trên đài cao Hoàng thượng nhìn Mạc Uyển Uyển cũng cao giọng ca ngợi. 

Mạc Uyển Uyển vừa nghe Hoàng đế ca ngợi thụ sủng nhược kinh quỳ xuống đất nói: "Thần nữ đa tạ Hoàng thượng ngợi khen."

"Đứng lên đi, trẫm thấy ngươi rất lạ, không biết vị ái khanh nào có nữ nhi ưu tú như vậy?" Quân Triệt Miểu nhìn Mạc Uyển Uyển đầy nghi hoặc hỏi.

Mạc Hạo Thiên vừa nghe Hoàng đế hỏi, lập tức đứng lên nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, tiểu nữ bất tài chính là nữ nhi của mạt tướng."

Quân Triệt Miểu vừa thấy Mạc Hạo Thiên đứng dậy, gật gật đầu nói: "À… Hóa ra là nhi nữ của Mạc ái khanh, nói mới nhớ khi còn nhỏ trẫm đã gặp An Hợp quận chúa rồi?"

Đối với gia đình Mạc Hạo Thiên, Quân Triệt Miểu không biết rõ lắm. Chỉ biết là khi còn bé phụ hoàng từng ngự ban cho đích nữ của Mạc Hạo Thiên là An Hợp quận chúa, cũng bởi năm đó mẫu hậu bị địch bắt, Mạc Hạo Thiên cứu giá có công được phụ hoàng ban thưởng. Hắn cũng là khi còn nhỏ gặp mặt đứa trẻ mập mạp đó một lần, sau đó vợ cả của Mạc Hạo Thiên mất, nữ nhi cũng dần trở nên mờ nhạt trong mắt mọi người. Từ đó, hắn cũng không nghe tin gì nữa.

Sau đấy lại nghe nói là bị ngốc, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ nhìn lại, không phải là rất tốt hay sao.

Quân Triệt Miểu không biết chính lời nói của mình đã khiến cho bầu không khí vốn dĩ vui vẻ trong sân trở nên gượng gạo.

Mạc Hạo Thiên cũng không ngờ hoàng thượng lại nói như vậy, cũng biết là hoàng thượng sẽ không hỏi đến những việc trong nhà đại thần, nhưng không nghĩ tới hoàng thượng đến ngay cả nữ nhi của mình ngốc nghếch cũng không hề biết.

Loại tình cảnh này hiện tại có thể nói là khó khăn đến cực điểm.

Mạc Uyển Uyển vốn quỳ trên nền đất nghe được Quân Triệt Miểu nói, khóe miệng lộ ra ý cười kiêu ngạo, có chút lúng túng không biết nên thể hiện biểu tình của mình như thế nào.

Nếu như bây giờ không chịu thừa nhận mình là đứa ngu ngốc chết tiệt đó, thì thân phận của nàng ta cũng sẽ bị cười nhạo, bao nhiêu năm nay, nàng đã quên mất mình thực sự không phải là đích nữ, vốn dĩ kẻ đó rất ngốc, mọi người cũng nhanh chóng thay đổi vị trí sang nàng, bây giờ đứa ngốc này đã không còn ngốc nữa, lại còn đi theo đến yến hội, như thế này nàng biết phải biểu hiện ra sao?

Mạc Uyển Uyển mở miệng, vừa định nói thì bỗng có một giọng nói thanh nhã xuất thần từ trong sân truyền đến.

“Hoàng thượng lần này nói sai rồi, An Hợp quận chúa không phải là vị tiểu thư này.”

Vốn dĩ Mạc Cửu Khanh định đợi Mạc Uyển Uyển nói xong thì bản thân mới xuất hiện, đúng là không thể ngờ được giữa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim.(*)

(*) Ý tác giả là dựa theo câu tục ngữ của người Trung Quốc “Bán lộ sát xuất cá Trình Giảo Kim” chỉ kế hoạch đã tính toán kỹ càng đang thực hiện thì tự nhiên xuất hiện kẻ không liên quan phá đám làm hỏng việc. Bản thân Trình Giảo Kim là một danh tướng thời Đường Cao Tông, được coi là một trong những đại tướng công thần khai quốc.

Không khỏi nhìn về phía nam tử đang nói chuyện, từ phía nàng có thể nhìn thấy góc mặt nghiêng của nam tử đó, thấy nam tử đó đang ngồi bên dưới Quân Triệt Miểu, thân mình hắn vận trường bào sắc xanh đen phảng phất nét thần tiên giáng trần.

Dung nhan đang mang bệnh có chút trắng xám nhưng dưới ngọn đèn chiếu rọi hắn như được phủ thêm một tầng ánh sáng rực rỡ. Đôi môi mỏng vì mang bệnh nên có chút nhợt nhạt, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ tuấn tú của hắn, trái lại càng tôn thêm vẻ dịu dàng, ôn nhuận.

Đúng lúc ấy nét mặt hắn mang theo ý cười, con ngươi hẹp dài khẽ cong lên nửa có nửa không liếc nhìn Mạc Cửu Khanh.

Một cái liếc nhìn qua khiến Mạc Cửu Khanh có chút hốt hoảng, nam nhân này cứ như vậy vững vàng ngồi trên ghế, giống như mị ảnh trong đêm tối, giống như đang làm lu mờ ánh trăng, hắn chỉ cần ngồi như vậy cũng khiến chư thần tà ma khó xâm phạm, dung nhan ôn hòa mơ hồ trong ánh đèn đuốc, khiến người ta có cảm giác hắn đang thấu hiểu cả cõi ta bà(**)

(**)Cõi ta bà: Là một thuật ngữ trong Phật giáo, cõi ta bà không chỉ là một thế giới ta đang ở mà nó bao gồm cả ba nghìn đại thiên thế giới trong phạm vi hóa độ của Phật Thích Ca Mâu Ni. 

Nam nhân này khiến nàng có cảm giác quen thuộc khó tả, giống như đã từng quen biết từ trước, nhưng là từ lúc nào thì không thể tìm ra được trong hồi ức của tiền thân.

Quân Triệt Miểu đang ngồi trên cao vừa nghe thấy lời nói của nam nhân đó, hơi ngẩn người rồi nói: “Ồ....chẳng lẽ là trẫm nhìn nhầm?”

“Bẩm hoàng thượng, nữ tử này chính là nữ nhi lớn nhất nhà thần Mạc Uyển Uyển, An Hợp quận chúa mà hoàng thượng nói là nữ nhi thứ hai Mạc Cửu Khanh, Cửu Khanh còn không mau qua đây bái kiến hoàng thượng.” Mạc Hạo Thiên vừa nghe Quân Triệt Miểu nói như vậy bèn mau chóng giải thích.

Mạc Cửu Khanh khi nghe thấy Mạc Hạo Thiên nhắc đến mình, trong con ngươi hoa đào nhỏ nhắn lóe lên ánh sáng lung linh, môi cong khẽ cười, ba phần cởi mở, bảy phần lạnh nhạt.

Gương mặt lấp lánh phấn trang điểm, tuy nhìn qua có vẻ yếu đuối nhưng lúc đứng lên lại thấy rất mạnh mẽ, khi bước đi dường như mang theo cả gió bão dưới chân, vừa hào hiệp lại bất kham.

Những nữ tử bình thường, lúc bước đi thường giống như đạp lên hoa cỏ, đi rất cẩn thận, đoan trang, nhưng bước đi của Mạc Cửu Khanh bất luận là ở chỗ nào đều theo ý mình, nhìn qua có vẻ thiếu lễ độ, nhưng dù sao thấy cũng rất vui mắt.

Không để ý ánh mắt của mọi người xung quanh là kinh ngạc hay trào phúng, Mạc Cửu Khanh mỉm cười ngẩng đầu đi thẳng vào giữa phòng yến hội, chỉ vừa ngẩng đầu liền chạm vào tầm mắt của Quân Diễm Thần đang ngồi phía trên.

Bốn mắt chạm nhau, một tà mị lạnh lùng, một mỉm cười bất kham.

Thời khắc này không khí dường như bị đóng băng.

Mặc Cửu Khanh nhìn thẳng vào Quân Diễm Thần, chỉ là người lần này so với lần gặp gỡ thứ hai trước đây ở bên ngoài viện Chiết Tự có vẻ tà mị hơn nhưng tuyệt đối không thể nhận nhầm người được.

Dường như khiến tất cả mọi người xung quanh đều trở thành kẻ làm nền.

Quân Diễm Thần nhìn Mạc Cửu Khanh, đột nhiên môi nở nụ cười, tiếng nói trầm thấp nặng nề ở bên tai, mị âm gợi cảm giác như vừa mới tỉnh ngủ.

Mạc Cửu Khanh nhíu mày nhìn Quân Diễm Thần, nàng lập tức đi đến giữa sân, duỗi đôi tay gầy mảnh tinh tế ra vén gấu váy lên, khom gối quỳ xuống mặt đất nói: “Thần nữ Mạc Cửu Khanh tham kiếm hoàng thượng! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.”

Ngữ điệu thánh thót mà mạnh mẽ, có chút lạnh lùng, bướng bỉnh, mang vẻ trầm khàn mê hoặc lòng người của kẻ đã lâu ngày không được nói chuyện, chỉ cần nghe vào trong tai là thấy vô cùng giòn giã.

Giọng nói vừa mạnh mẽ vừa lạnh lùng như vậy, nghe thế nào cũng không hề giống ngữ điệu của một kẻ ngốc nghếch.