Thần Võ Chiến Vương

Chương 44: Vũ Thần Sơn




Muốn gia nhập Thiên Đạo Môn cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhất định phải là thiên tài hàng đầu ưu tú nhất trong toàn bộ Hỏa vực mới được.

Vì lẽ đó, đệ tử hàng năm gia nhập Thiên Đạo Môn, tiếng tăm sẽ dùng tốc độ cực nhanh truyền khắp ra toàn bộ vương triều và Hỏa vực.

Giang Thần hỏi thăm được ngày đệ tử Thiên Đạo Môn chiêu thu là nửa tháng sau, cho nên trước tiên hắn đi tìm một chỗ ở tạm.

Đi vào một khách điếm, Giang Thần nghe được các loại chuyện lý thú mới xảy ra gần đây.

- Ở nơi này, không cần lo lắng tới việc bỏ qua tin tức gì a.

Giang Thần nghĩ thầm, tên tiểu nhị trong điếm, khi dẫn hắn đi nhận phong đã liên tiếp hỏi mấy vấn đề.

- Khách quan, nhìn tuổi tác của ngươi có lẽ là muốn bái vào môn phái, ngươi có thể hỏi ta một chút a.

- Tiêu chuẩn chiêu thu đệ tử của các môn các phái cũng không giống nhau, cũng không kiêng kỵ gì cả. Chỉ có điều sẽ có một chút chuyện phải chú ý, nếu như ngươi thông qua sát hạch của một môn phái nào đó thì ngàn vạn lần không thể lén lút đi tới những môn phái khác. Bởi vì một khi bị phát hiện ra sẽ bị tất cả các môn phái từ chối.

- Trước đây đã có người làm như vậy. Rõ ràng đã thông qua một môn phái, kết quả lại muốn nhìn một chút xem mình có thể bái vào môn phái tốt hơn không. Sau khi bị phát hiện ra, khi đó cũng không có bất kỳ môn phái nào đồng ý thu nhận hắn nữa.

Đây quả thật là chuyện đáng để lưu ý, chỉ có điều Giang Thần không sẽ không tốn nhiều tâm tư như vậy, mục tiêu của hắn chỉ có Thiên Đạo Môn.

- Vì lẽ đó chuyện chọn môn phái thích hợp với bản thân từ sớm là rất quan trọng, không thông qua còn tốt, nếu như thông qua mà lại cảm thấy môn phái đó không hợp với độ cao của mình, như vậy sẽ không còn chỗ để hối hận nữa.

Giang Thần suy nghĩ một chút, gọn gàng dứt khoát hỏi:

- Gia nhập Thiên Đạo Môn cần phải chú ý những gì?

Tên tiểu nhị đi ở phía trước dừng bước lại, xoay người lại, trên mặt mang theo vài phần kinh ngạc, lại có mấy phần không cảm thấy kinh ngạc.

- Khách quan, nếu như ta nói thật, ngươi không nên tức giận a.

- Sẽ không, ngươi cứ nói.

- Ta đề nghị ngươi không nên gia nhập, sẽ có nguy hiểm liên quan đến tính mạng. Bởi vì Thiên Đạo Môn là môn phái có yêu cầu tàn khốc nhất trong tất cả các môn phái.

- Có một ít môn phái lấy công cụ kiểm tra thiên phú làm tiêu chuẩn, có một chút là tỷ thí, người thắng thì sẽ hợp lệ.

- Thế nhưng Thiên Đạo Môn thì lại không giống vậy. Các đệ tử sẽ được sắp xếp đến nơi thí luyện, tiến hành một trận chém giết giữa người và ngươi!

- Hàng năm đều chết rất nhiều người! Người bộc lộ tài năng hầu như là đạp lên bên trên thi thể của người khác mà tiến vào trong môn.

Thiên Đạo Môn giải thích như vậy, đúng là thiên phú quyết định thành tựu tương lai cao thấp thế nào của một người, thế nhưng có vài thứ lại quyết định bản thân bọn họ có thể đi đến tương lai hay không.

Đó là năng lực khi đối mặt với nguy hiểm.

Thiên Đạo Môn không hy vọng đệ tử dốc lòng mình, vất vả bồi dưỡng trưởng thành, kết quả lại chỉ là đóa hoa bên trong nhà ấm, bị người khác dễ dàng giết chết.

Tiểu nhị của khách điếm cũng biết có rất nhiều người ngóng trông vào Thiên Đạo Môn, cho nên đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn nói ra lời khuyên như vậy.

Sau khi đại đa số người nghe đều biết tự lượng sức mà đánh trống lui quân, trong mắt hiện lên vẻ kính nể.

Chỉ có điều hắn phát hiện ra, Giang Thần trước mắt này lại không giống như vậy.

Phản ứng của Giang Thần rất bình thản, ánh mắt kia như đang muốn nói: Như vậy mới là nguyên nhân khiến cho Thiên Đạo Môn trở thành một trong mười đại môn phái a.

- Ta lại hỏi một vấn đề, trong thành có nơi nào có thể luyện kiếm hay không?

Hiện tại không giống như lúc ở trong Nam phong lĩnh, có hậu viện rộng rãi của mình, các nơi trong đại sơn cũng có thể tùy ý luyện kiếm.

Chỉ có điều lúc này đã tới trong thành, phải chịu hạn chế không nhỏ, ở trong khách điếm này Giang Thần không tìm được đủ không gian để luyện kiếm.

- Trong thành có một ngọn núi, gọi là Vũ thần sơn.

Tiểu nhị cũng không cảm thấy ngoài ý muốn khi hắn hỏi như vậy, cho nên không chút do dự trả lời vấn đề của hắn.

Cách lúc Thiên Đạo Môn chiêu thu đệ tử chỉ còn lại mười ngày, Giang Thần không định nhàn rỗi ở yên.

Hắn muốn luyện kiếm ở tay phải một chút.

Cho dù tay phải không đủ nhạy bén với kiếm, thế nhưng cần cù có thể bù thông minh. Huống chi kiếm ở tay trái đã tích lũy không ít kinh nghiệm cho tay phải a.

- Thông qua luyện tập kiếm trong tay phải, có lẽ có thể phát hiện ra trước đó ta đã bỏ qua cái gì.

Kinh nghiệm thực chiến của Giang Thần quá ít, kiếm đạo tăng lên quá nhanh, cơ sở không đủ vững chắc.

Sau khi sắp xếp hành lý, Giang Thần lại đi mua một thanh thiết kiếm phổ thông, sau đó mới đi tới Vũ thần sơn.

...

Vũ thần sơn so với trong tưởng tượng của Giang Thần còn lớn hơn, được xây dựng vô cùng đồ sộ, cảnh sắc mê người.

Không chỉ là quảng trường để cho người ta tu luyện võ học, mà còn xây dựng rất nhiều tượng đá của các nhân vật nổi danh lừng lẫy, trên bia đá có khắc những hàng chữ nhỏ viết về cuộc đời và chiến tích của bọn họ.

Thứ không được hoàn mỹ chính là, muốn lên núi thì phải nộp phí vào cửa...

Người tới nơi này luyện kiếm cũng trở thành một trong những phong cảnh của Vũ Thần sơn.

Bởi vì Giang Thần muốn luyện kiếm trong tay phải cho nên cũng có chút ngại ngùng.

Đương nhiên, còn không đến mức khiến cho hắn từ bỏ, hắn không vội luyện kiếm mà trái lại bắt đầu đi lên trên Vũ thần sơn, thưởng thức những tòa lầu các tinh xảo và những con cá màu vàng trong nước.

Trong quá trình này, hắn đã hiểu rõ gì sao Vũ thần sơn lại có tên này, đó là bởi vì nơi này từng làm ra một vị cường giả tuyệt thế. Hiện giờ chỗ ở của hắn cũng đã trở thành danh thắng, di tích cổ, không ít người đều đi tới đó tham quan.

Giang Thần cũng đến xem, trước mắt hắn là một loạt nhà gỗ rất là phổ thông.

Còn có một nơi danh thắng di tích cổ là trên đỉnh của ngọn núi, vị Vũ thần kia đã từng chiến đấu cùng với một vị kình địch ở nơi đó.

Vũ thần sơn muốn làm nổi bật cho nên đã giữ lại dấu vết của trận chiến đấu kia, hiện tại đi tới chỗ đó còn có thể cảm nhận được uy năng chiến đấu lúc đó.

Quan trọng là vết kiếm mà vị Vũ thần kia để lại, rất nhiều người đều nói bản thân có thể cảm nhận kiếm ý từ bên trong vết kiếm, tăng cường trình độ kiếm đạo của chính mình.

Nghe được tin đồn này, Giang Thần không nói hai lời, lập tức đi tới trên đỉnh ngọn núi.

Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy chính là tượng đá của hai người khổng lồ, mỗi người đều cầm đao cầm kiếm, va chạm kịch liệt.

Trên quảng trường bên dưới tượng đá, có một đám người đang luyện kiếm, du khách qua lại nghỉ chân quan sát.

Giang Thần nhìn sang, người luyện kiếm đều không phải là người bình thường đồ, trong đó cũng có mấy người đã nắm giữ kiếm điểm.

- Xem ra thế giới bên ngoài đại sơn quả thực còn đặc sắc hơn một ít.

Có thể nói võ học là một loại tri thức, ở nơi phát triển, tri thức sẽ toàn diện mà lại tinh thâm, không giống như là ở trong Thập vạn đại sơn. Nếu không phải Giang Thần nhớ được nhiều thứ như vậy thì chẳng khác nào hai mắt bị che kín, chỉ có thể đi theo Phạm Đồ học quyền mà thôi.

Giang Thần chú ý tới vết kiếm thứ nhất của Vũ thần, chém lên bên trên nham thạch, cho đến nay vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng như cũ.

Chỉ có điều, khi hắn đang muốn đi đến bên kia thì lại bị một tên thanh niên ngăn cản.

- Hiện tại du khách không được đi vào.

- Không phải người ở nơi này đều là du khách sao?

- Hiện tại thì không được.

Giang Thần không hiểu rõ, thế nhưng vẻ mặt của người kia đã rất thiếu kiên nhẫn. Hai hàng lông mày nhíu chặt, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ phất tay cản người.

Vừa nhìn qua hai bên, quả thật có rất nhiều du khách đang đứng ở bên ngoài, mà đại đa số người luyện kiếm ở bên trong đều rất trẻ trung.

Thanh niên ngăn cản Giang Thần liếc mắt nhìn hắn, xoay người trở lại quảng trường.

- Bằng hữu, không nên buồn bực, đợi bọn họ đi rồi là có thể đi vào quan sát a.

- Những người này đều là người địa phương của Cửu Long thành, cho là mình là chủ nhân của Vũ thần sơn. Thứ gì bọn họ cũng phải được ưu tiên, không chỉ có quảng trường này mà ngay cả những nơi khác cũng như vậy.

Bỗng nhiên Giang Thần tỉnh ngộ, lại nhìn về phía quảng trường, kiếm trong tay hơn mười thanh niên kia đều là bảo kiếm, hàn quang lập lòe, kiếm khí bức người.

Đột nhiên, ánh mắt của Giang Thần rơi vào trên thân người đang nói chuyện với mình.

Cũng là một vị thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, ăn mặc hào hoa phú quý, phong cách rất giống với những người bên trong kia.

- Các hạ, dường như ngươi cũng là người địa phương a?

Giang Thần hiếu kỳ nói.

- Trong Cửu Long thành cũng không chỉ mười mấy người.

Thanh niên nở nụ cười tự giễu.

Thì ra, thủ lĩnh dẫn người luyện kiếm ở bên trong tên là Dương Kiến Uy, là thanh niên tuấn kiệt có tiếng ở trong Cửu Long thành. Mà bằng hữu trong vòng tròn của hắn cũng rất xuất sắc, bọn họ không chỉ ngăn cản người ở bên ngoài mà ngay cả hạng người bình thường ở bản địa cũng không được đi vào.

Nguyên nhân, nói là sợ bọn họ làm mất mặt mũi của Cửu Long thành.

Thanh niên nói chuyện với Giang Thần tên là Hồng Phi Vũ, dung mạo rất phổ thông, dáng người kiên cường, cánh tay rất dài, gần như sắp đến đầu gối.