Thần Võ Thiên Đế

Chương 4: Tiếu lý tàng đao




Giữa trưa, Lục Vũ và những đệ tử thức tỉnh võ hồn khác cùng đi theo trưởng lão tới ngoại viện đăng ký, buổi chiều sẽ phân từng người theo từng loại võ hồn đến các tông trong môn.

Trên Chiến Hồn đại lục, thú võ hồn chiếm tỉ lệ 90%, tĩnh võ hồn chiếm khoảng dưới 10%, khí vũ hồn thì hiếm như phượng mao lân giác, nguyên vũ hồn gần như trăm năm khó gặp một lần.

Nội ngoại môn Thanh Sơn tông đều phân chia Võ tông, Đan tông, Hồn tông, Tĩnh tông.

Võ tông chỉ thu nhận đệ tử sở hữu thú võ hồn, là chủ lực của một phái, số người nhiều nhất, cao thủ nhiều như mây.

Đan tông nhưng đệ tử sử dụng thú võ hồn và tĩnh võ hồn, mục đích là bồi dưỡng Luyện Đan sư.

Hồn tông điều kiện hà khắc, chỉ lấy tĩnh võ hồn, trọng điểm bồi dưỡng Hồn Thiên sư.

Tĩnh tông thì là chỗ giành cho những đệ tử không thể gia nhập Đan tông lẫn Hồn tông, thân phận thấp nhất tứ tông, thuộc loại vô dụng mà bỏ thì lại tiếc.

Sau khi ăn xong, Lục Vũ đứng một mình trên quảng trường ngoại viện, không một đệ tử nào dám đứng chung với hắn, tất cả đều ở đằng xa chỉ trỏ, đàm luận Lục Vũ.

Lục Vũ không quan tâm, ba năm bị ức hiếp, không bạn bè sớm tập thành thói quen cho hắn.

Thức tỉnh võ hồn, nhân sinh thay đổi, Lục Vũ đang suy nghĩ con đường tương lai, bên tai lại vang lên trận trận tiếng kinh hô.

Ở một phía khác của quảng trường, lúc này có ba người đi tới.

Người cầm đầu mười bốn mười lăm tuổi, toàn thân áo trắng, trên mặt khóe miệng khẽ nhếch, nụ cười kia cho người ta một loại cảm giác âm lãnh.

Sau người đàn ông đó là hai thiếu niên mặc áo xanh khoảng mười sáu mười bảy tuổi, thân hình cao lớn, mặt tươi cười, bộ dáng a dua nịnh hót.

“Là Ngô Anh kiệt, nghe nói hắn vừa mới tấn thăng thành nội môn đệ tử, ngày mai sẽ tới nội viện báo danh.”

“Hai ngày trước hắn vừa mới tròn mười lăm tuổi, nghĩ không ra nhanh như vậy liền tấn thăng làm nội môn đệ tử, ta nhớ hắn đến Thanh Sơn tông mới hơn một năm đi, đơn giản chính là thiên tài a.”

“Ngô Anh Kiệt đến từ Ngô thành, cha hắn một năm trước đoạt được chứng thành chủ, hắn là thiếu thành chủ hàng thật giá thật. Hắn tới đây chỉ sợ là nhắm tới Lục Vũ… hắc hắc… có trò hay để xem rồi.”

Xung quanh, rất nhiều đệ tử đang nghị luận, bộ dáng tươi cười trên nỗi đau của người khác, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem Lục Vũ, không che giấu chút nào vẻ chán ghét và sự khinh bỉ trong lòng.

Lục Vũ ngẩng đầu chán ghét nhìn Ngộ Anh Kiệt đang tự phụ kiêu ngạo kia.

“Lục Vũ, nghe nói ngươi đã thức tỉnh võ hồn, ta cố ý tới chúc mừng ngươi trước đấy.”

Ngô Anh Kiệt một mặt mỉm cười, đáy mắt lại hiện lên một tia âm lãnh.

Xung quanh, đám đệ tử đứng xem đều sững sờ, vốn cho rằng Ngô Anh Kiệt đến cười nhạo Lục Vũ nhưng không ngờ lại tươi cười chúc mừng như thể hai người là bạn tốt của nhau.

Lục Vũ biểu lộ hờ hững, lạnh lùng nói: “Tĩnh võ hồn có cái gì đáng giá chúc mừng?”

Ngô Anh Kiệt ánh mắt khẽ biến, trong lòng không vui, nhưng tiếu dung không giảm, ha ha cười nói: “Chí ít không cần bị đuổi ra khỏi cửa, có thể tại Thanh Sơn tông tiếp tục tu luyện, ngày khác nhất định có thể trở nên nổi bật.”

Lục Vũ nhíu mày, tên Ngô Anh Kiệt tiếu lý tàng đao, đến tột cùng trong lòng hắn có mưu đồ gì?

“Ngươi lo lắng ta bị đuổi ra khỏi tông môn, trở lại Ngô thành, uy hiếp đến chức thành chủ của phụ thân ngươi à.”

Ngô Anh Kiệt miệng cười đờ ra, nhưng chớp mắt liền khôi phục bình tĩnh.

“Ngươi nghĩ gì lạ thế, ta thật tâm đến chúc ngươi mà, đồng thời cũng muốn giúp ngươi.”

Lục Vũ cười lạnh, quỷ mới tin lời nói này?

Ngô thành đổi chủ, phụ thân Lục Chiến của Lục Vũ không rõ sống chết, một năm trước phụ thân của Ngô Anh Kiệt lại đoạt đi chức thành hẳn là bị không ít người phản đối.

Lục Vũ mặc dù chỉ là một tên phế nhân, nhưng một khi hắn trở lại Ngô thành, chắc chắn sẽ được bộ hạ cũ của Lục Chiến ủng hộ, từ đó gây thêm chuyện, dẫn phát mâu thuẫn.

Phụ thân Ngô Anh Kiệt mới đoạt được chức thành chủ có một năm nên thế cục tất nhiên bất ổn, hắn không muốn Lục Vũ bị đuổi khỏi tông môn nên mới vui vẻ tới đây chúc mừng đối phương.

“Giúp ta?”

Lục Vũ trong lòng sáng tỏ, thu hồi vẻ căm thù, bây giờ Ngô Anh Kiệt thế là nội môn đệ tử, vạch mặt trước mặt mọi người thì người thua thiệt là mình.

Ngô Anh Kiệt thấy sắc mặt Lục Vũ tốt lên, khẽ cười nói: “Chiều nay chẳng phải ngươi sẽ được phân môn sao? Ngày mai ta đi nội viện báo cáo, nhưng trước khi đi có thể giúp ngươi đả thông quan hệ. Tứ tông ngoại môn, với tình huống của ngươi khả năng cao sẽ bị phân đến Tĩnh tông, không thể tới được Võ tông. Nhưng ta có thể giúp ngươi trăm phần trăm tới được Võ tông, chỉ cần sau này ngươi cố gắng, đồng dạng có thể một bước lên mây.”

Lục Vũ sững sờ, tiến vào Võ tông, hắn thật đúng là không có nghĩ qua vấn đề này, bởi vì chuyện đó căn bản không thể xảy ra.

“Vì sao lại giúp ta?”

Ngô Anh Kiệt cười nói: “Bởi vì chúng ta đều đến từ Ngô thành.”

Vỗ vỗ vai Lục Vũ, Ngô Anh Kiệt tiêu sái quay người dẫn hai ngoại môn đệ tử rời đi.

Lục Vũ nhìn bóng lưng Ngộ Anh Kiệt xa dần, trên mặt lộ ra hơi khí lạnh.

“Mặc kệ ngươi có âm mưu gì, ta cũng sẽ không để ngươi như ý.”

Lục Vũ sống hai kiếp sao có thể bị một đứa trẻ mười lăm tuổi như Ngô Anh Kiệt lừa dối được?

Mặc dù tạm thời chưa đoán ra ý đồ của Ngô Anh Kiệt, nhưng Lục Vũ vẫn phải đề cao cảnh giác.

“Lão đại, lúc nãy ngươi diễn tuồng gì thế? Chẳng phải nói muốn đối phó Lục Vũ à, sao lại chúc mừng hắn, còn tốn công phí sức giúp hắn vào Võ tông nữa?”

Trương Đại Lực vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, sau khi rời khỏi quảng trường liền nhịn không được cất giọng hỏi.

Ngô Anh Kiệt cười lạnh nói: “Ngươi biết cái gì, đối phó Lục Vũ đơn giản lắm, một ngón tay của ta cũng đủ bóp chết hắn rồi, nhưng như thế sẽ bị mọi người chỉ trích. Ta lập tức phải đi nội môn báo danh rồi, lúc này há có thể để lại nhược điểm?”

Một bên, Lý Tiểu Ba nói: “Coi như ngươi không tiện xuất thủ, cũng có thể để chúng ta âm thầm ra tay a, sao phải nịnh nọt dẫn hắn tới Võ tông?”

Ngô Anh Kiệt cười nói: “Đây chính là chỗ cao minh của ta, ta ở ngoại môn Võ tông có sức ảnh hưởng rất lớn, chỉ cần Lục Vũ tiến vào Võ tông, hắn sẽ như cá trong chậu, chắc chắc phải chết. Cha ta cướp đoạt chức thành chủ phí không ít sức lực, bây giờ còn nhiều người phản đối, nếu như ta giết chết Lục Vũ thì phụ thân ta sẽ dễ thở hơn. Bởi vậy, Lục Vũ chết là chuyện hợp tình hợp lý, không bị mọi người nghi ngờ.”

Trương Đại Lực khen: “Lão đại thực là thông minh tuyệt đỉnh.”

Lý Tiểu Ba cười nói: “Lục Vũ đáng thương lại không biết gì, cảm động đến rơi lệ nhưng nào biết được đã bị lão đại đưa vào trong, cuối cùng sẽ chết không có chỗ chôn.”

Ngô Anh Kiệt cười to, tính cách âm lãnh hắn thích nhất là dùng âm mưu quỷ kế.

Buổi chiều giờ mùi ba khắc, đệ tử đến ngoại viện báo cáo tập hợp trên quảng trường, chờ phân tông.

Đột nhiên, từ xa truyền đến những tiếng hô trầm thấp khiến Lục Vũ chú ý.

“Nhìn kìa, cô ta… thật đẹp a…”

Nơi xa, một nam một nữ chậm rãi đi đến, hai người như kim đồng ngọc nữ trong tranh, nam anh tuấn cao sang, nữ mỹ lệ thoát tục, ai cũng hâm mộ.

Lục Vũ quay đầu nhìn lại, gương mặt bình tĩnh của hắn dần lộ lên vẻ phứt tạp, khuôn mặt quen thuộc kia, thân ảnh tiêu hồn kia, dù đã sớm bỏ hắn mà đi, nhưng tại thời điểm này, hắn vẫn có chút lưu luyến.

“Là nội môn đệ tử Vân Nguyệt Nhi, một trong tam đại mỹ nữ của Thanh Sơn tông!”

“Nghe nói nàng ta và Lục đến từ cùng một nơi, trước kia tình cảm thắm thiết, đáng tiếc Lục Vũ là một tên phế vật, mà Vân Nguyệt Nhi thiên tư xuất chúng nhanh chóng trở thành nội môn để tử nên liền chia tay hắn.”

“Lần này có trò hay để nhìn, bạn gái ngày xưa giờ thành nữ thần, còn đi cùng một sư huynh tuấn tú phi phàm, ta thấy tên Lục Vũ kia hẳn là không còn mặt mũi nào mà nhìn người đâu.”

Những tiếng cười nói giễu cợt liên tục vang lên bên tai, tất cả đang cười trên nỗi đau của hắn, hận Lục Vũ sao không biết xấu hổ mà chết đi.