Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 48: Không nên quá đáng




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Lăng đại tiểu thư thật biết nói đùa!" Nam Cung Kình nói xong nở một nụ cười nhàn nhạt.

Lần đầu tiên nàng giết một Nguyên Vương của hắn, lần thứ hai, trực tiếp diệt sáu Nguyên Vương của hắn, trực giác nói cho hắn biết: Nữ nhân này không đơn giản, thậm chí hắn còn hoài nghi danh tiếng phế vật của Lăng Kỳ Tuyết là giả vờ, thực lực chân chính giống mẫu thân đã qua đời của nàng, là một thiên tài có thiên phú rất cao.

Mặc dù hận Lăng Kỳ Tuyết giết trợ thủ đắc lực của hắn, Nam Cung Kình trong lòng lại hiểu rõ, giết Lăng Kỳ Tuyết, Nguyên Vương của hắn cũng đã là người chết không thể sống lại, thay vì là địch với Lăng Kỳ Tuyết, không bằng kéo nàng vào trong phe cánh của hắn?

Dùng lực lượng của một người đối kháng với sáu Nguyên Vương ở thế bất bại, tuyệt không phải cao thủ bình thường, quan trọng là nàng còn trẻ, tiềm lực phát triển vô hạn, nếu có thể gia nhập vào phe cánh của hắn, đối với con đường quân vương tương lai hắn tuyệt đối cần một sự giúp đỡ lớn, thậm chí là trụ cột vững chắc!

Đứa bé lớn lên ở hoàng thất, không người nào là cao thủ đùa giỡn chính trị, lại có người nào đối xử thật sự chân thành với thuộc hạ, cũng chỉ có ai có thể mang đến cho hắn nhiều ích lợi hơn, thì lôi kéo người đó, nói vài lời dễ nghe mà thôi.

Nam Cung Kình tự nhận là hắn nói như vậy, Lăng Kỳ Tuyết sẽ có ấn tượng tốt với hắn.

Đầu của Lăng Kỳ Tuyết cũng không ngẩng một cái, chỉ lo chiến đấu hăng hái với thịt nướng, mơ hồ không rõ nói: "Ai nói ta đang nói đùa, ta như người tùy tiện sao, nói đùa với người xa lạ, chỉ có Lăng Kỳ Liên mới có độc quyền!"

Lần này, Lăng Kỳ Liên không chú ý hình tượng nữa chỉ vào Lăng Kỳ Tuyết mắng: "Lăng Kỳ Tuyết ngươi không cần phải quá đáng!"

"A, nếu đã nói thật cũng là một lời quá đáng, vậy thì quá đáng chút đi!" Thái độ không sao cả của Lăng Kỳ Tuyết hoàn toàn chọc giận Lăng Kỳ Liên.

Sau đó rút kiếm nhảy lên, xông đến, hoàn toàn quên mất chuyện Lăng Kỳ Tuyết đã từng lấy một địch sáu chiến thắng sáu Nguyên Vương.

Lúc này trong lòng của nàng chỉ còn lại một chuyện, đó chính là giết Lăng Kỳ Tuyết, để cho cái miệng lợi hại của nàng cũng không nói ra lời nữa.

"Dừng tay!" Nam Cung Kình quát Lăng Kỳ Liên.

Lúc ấy đã trễ, mũi kiếm của Lăng Kỳ Liên nhắm thẳng vào Lăng Kỳ Tuyết, rất nhanh đã đến trước mặt cách nàng ba tấc.

Lăng Kỳ Tuyết không chút hoang mang, cho đến khi kiếm của Lăng Kỳ Liên đến gần mới lấy phá kiếm ra, một kiếm đẩy kiếm của nàng ta ra!

"Đinh ——"

Lăng Kỳ Tuyết lại cảm thấy phá kiếm phát ra một tiếng kêu vui vẻ, như là rất hài lòng với va chạm như vậy!

Từng nghe nói qua chỉ có thần binh trong truyền thuyết mới có thể phát ra tiếng kêu nhân tính hóa, thậm chí Kiếm Linh có suy nghĩ của mình.

Mặc dù đã từng cảm giác kiếm này không tầm thường, nhưng Lăng Kỳ Tuyết tuyệt đối không nghĩ đến nó sẽ là một thanh thần binh.

Thần binh, đây chính là truyền thuyết, ít nhất nàng chưa từng nhìn thấy!

Để Lăng Kỳ Tuyết không thể không tin chính là, tiếng kiếm vẫn còn đang duy trì, tiếng vui mừng này như là một khúc nhạc nhẹ nhàng, nàng nghe thấy toàn thân từ từ vui mừng, ngoài vui mừng lại muốn đứng dậy múa một bài kiếm!

Ống tay áo vung lên, phá kiếm vẽ lên trên không trung một đường vòng cung ưu mỹ, lướt ngang qua, theo sát Lăng Kỳ Liên, ba Kiếm hai chiêu của Lăng Kỳ Tuyết đã đánh Lăng Kỳ Liên chật vật không địch lại, ngã ngửa trên mặt đất.

Ngay cả thời gian Lăng Kỳ Liên buồn bực vì sao Lăng Kỳ Tuyết đột nhiên trở nên lợi hại cũng không có, đã bị Lăng Kỳ Tuyết đánh ngã trên mặt đất, đột nhiên nhớ đến những Nguyên Vương ngày đó chết ở dưới kiếm của nàng, huống chi nàng chỉ là một Nguyên Giả đỉnh nho nhỏ!

Hối hận! Sợ!

Vô số ý niệm xông lên đầu, muốn cầu xin tha cho nhưng không có cơ hội!

Mũi kiếm lạnh lẽo đã đặt ở chỗ cổ họng của nàng, chỉ cần nàng mở miệng, dây thanh nhất định bị thương thậm chí là mất mạng.

"Lăng Kỳ Liên à Lăng Kỳ Liên, mỗi lần nửa đêm không người khi đó ngươi đánh ta phách lối làm sao, khi đó ngươi nghĩ cũng sẽ không nghĩ đến có một ngày sẽ ở dưới kiếm của ta đi!" Trường kiếm của Lăng Kỳ Tuyết khẽ dùng lực đẩy, trên cổ của Lăng Kỳ Liên chảy ra một chút máu.

Không nói lời nào nữa nàng sẽ chết!

Vì mạng sống, Lăng Kỳ Liên cũng không để ý đau đớn trên cổ, liều mạng quát lên: "Thái tử cứu ta!"

Nam Cung Kình có ý muốn lôi kéo Lăng Kỳ Tuyết, nhìn ra hai tỷ muội hình như có đại thù, làm bộ như không nghe thấy, đưa mặt quay về một bên khác.

"Nhìn thấy chưa, cái ngươi gọi là thần tượng đến lúc quan trọng, lại bỏ mặc ngươi đầu tiên, nếu nói thiên tài thì chỉ là mở to mắt mà như mù mà thôi!" Lăng Kỳ Tuyết cười lạnh rút kiếm đi.

Nếu có thể, nàng cũng hận không một kiếm đâm chết Lăng Kỳ Liên, thay nguyên chủ báo thù.

Nhưng mà giết người cũng phải tìm một nơi không có một người chứng kiến, dưới ánh mắt của mọi người mà giết người, nàng vẫn không có thực lực đó.

Trong lòng nàng biết rõ Nam Cung Kình có ý muốn kéo nàng vào phe của hắn.

Nàng tuyệt sẽ không gia nhập vào phe của Nam Cung Kình, khó đảm bảo được Nam Cung Kình dưới cơn nóng giận, không có được sẽ phải hủy diệt, lấy thân phận của thái tử xui khiến Lăng Nhạc báo thù vì Lăng Kỳ Liên.

Nàng ở đây căn cơ còn thấp, tạm thời chỉ có thể chịu đựng lão giả kia, trắng trợn giết người, thực lực còn thiếu sót.

Mới vừa rồi cũng chỉ là dọa Lăng Kỳ Liên một cái, muốn giết nàng, thời cơ còn chưa chin muồi.

"Hôm nay bỏ qua cho ngươi, nhớ về sau đụng phải ta thì hãy đi đường vòng, nếu không ta không dám đảm bảo mỗi ngày tâm tình ta đều sẽ rực rỡ như ánh nắng mặt trời!"

Giọng nói của Lăng Kỳ Tuyết lạnh nhạt, như đang nói thời tiết hôm nay tốt vậy, nhưng mà, giọng nói lạnh nhạt, vừa như khí phách uy hiếp mạnh mẽ vậy, Lăng Kỳ Liên nghe thấy không rét mà run, ra sức gật đầu.

"Ta biết rồi Tuyết tỷ tỷ, về sau cũng không dám nữa!"

Lăng Kỳ Liên gật đầu như giã tỏi, chỉ kém giơ ba ngón tay lên trời thề thốt thôi.

Lăng Kỳ Tuyết cũng không để ý đến nàng, ưu nhã xoay người, ngồi xuống ghế lần nữa.

Lăng Kỳ Liên lại lần nữa chạy đến bên người Nam Cung Kình, nhỏ giọng ngập ngừng: "Thật xin lỗi thái tử điện hạ, Liên Nhi thất lễ!"

Nam Cung Kình khinh thường hừ lạnh một tiếng, hắn biết sẽ là dạng này, Lăng Kỳ Tuyết có thể đánh chết Nguyên Vương, nàng là Nguyên Giả hậu kỳ đi lên khiêu khích không phải chịu chết sao?

Trước kia hắn cảm thấy nữ tử như Lăng Kỳ Liên này, mười lăm tuổi đã tu luyện đến Nguyên Giả hậu kỳ, cũng coi như là thiên tài, lại thêm Lăng Kỳ Liên ở Lăng phủ vẫn rất được ý của Lăng Nhạc, vì lôi kéo thế lực lớn của Lăng Nhạc, mới để nàng theo sau hầu hạ.

Hôm nay nàng mới không đến ba chiêu đã thua ở dưới kiếm của Lăng Kỳ Tuyết, Nam Cung Kình cảm thấy chẳng qua Lăng Kỳ Liên cũng chỉ như vậy, còn kém xa Lăng Kỳ Tuyết!

Ý định quan trọng nhất, tất nhiên rơi vào trên người của Lăng Kỳ Tuyết, với Lăng Kỳ Liên thì lạnh nhạt rất nhiều.

Lăng Kỳ Liên đi theo bên người Nam Cung Kình đã lâu, sao lại không biết cách làm người của hắn, chỉ là nàng không có tư cách lên tiếng với thái tử, nàng chỉ là một thứ nữ, cầu sống không dễ, ở dưới chèn ép của Đặng Ngọc Lan, bị khinh bỉ là chuyện thường, nàng đã quen rồi.

Lăng Kỳ Liên u ám cúi đầu: Chỉ cần còn sống tiếp, chắc chắn sẽ có cơ hội trả thù!

Bây giờ Nam Cung Kình là hy vọng duy nhất của nàng, tạm thời không thể đắc tội, nếu mà ngày nào đó nàng có cơ hội dính vào một chỗ dựa vững chắc, nàng cũng không ngại đá Nam Cung Kình đi, đi theo núi dựa lớn hơn!

Bên này, Nam Cung Kình bỏ rơi Lăng Kỳ Liên, lướt qua nàng trực tiếp đi về phía Lăng Kỳ Tuyết.

"Bản cung có thể ngồi xuống bên cạnh Lăng đại tiểu thư không?"

Đừng nhìn hắn ở ngoài mặt là trưng cầu ý kiến của Lăng Kỳ Tuyết, trên thực tế người đã ngồi xuống bên cạnh Lăng Kỳ Tuyết.