Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 2: Công chúa bị hưu (2)




Edit: Cò Lười

Beta: MAC

Công chúa một lòng một dạ hướng về Liễu Ngọc Thần, lại không cam lòng chịu nhục bị hưu, nên đã đâm đầu vào tường, đi đời nhà ma.

……

“Phong Như Khuynh ơi Phong Như Khuynh, ngươi thật sự là ngu xuẩn,” Phong Như Khuynh mang ký ức trong đầu tiêu hóa, nàng khẽ thở dài một tiếng: “Hắn đã không yêu ngươi, vì sao phải chia rẽ uyên ương, khó trách sẽ chịu báo ứng như thế này.”

Phong Như Khuynh hận nhất lấy quyền ép người, chia rẽ uyên ương, ai ngờ một ngày kia, nàng lại trở thành loại người này.

Mà vị công chúa này…… Không biết có phải trùng hợp hay không, nàng ấy cũng tên là Phong Như Khuynh, cái này khỏi phải đổi tên để tránh nhầm lẫn.

Chỉ là không biết thân thể nàng ở Hoa Hạ như thế nào.

Nếu linh hồn đi tới đại lục Thương Nguyệt, vậy chứng minh nàng ở Hoa Hạ hẳn là đã chết, không biết đệ đệ có chịu được tin tức này hay không?

Ánh mắt hơi trầm xuống, Phong Như Khuynh nhấp môi không nói.

Ở Hoa Hạ, đệ đệ là thân nhân duy nhất của nàng. Lúc trước, nàng bị mẹ kế độc câm, đệ đệ cố gắng mang theo nàng rời khỏi căn nhà kia, hơn nữa còn liều mạng kiếm tiền, chỉ mong có thể cho nàng được sống thật tốt.

Về sau đệ đệ cũng làm được, nhưng thân thể của nàng ngày càng lụn bại, chỉ có thể đưa đi viện điều dưỡng chăm sóc, ai ngờ cuối cùng nàng vẫn không qua nổi……

“Những năm đó, ta vẫn luôn sống một cách trì độn, chắc là ông trời cũng nhìn không được, mới cho ta một cơ hội sống lại, chẳng qua ta không biết vị công chúa này rốt cuộc bộ dáng lớn lên trông ra sao.”

Tục ngữ nói, 'hảo tử bất như lại hoạt trứ'*, xuyên qua được sống so với việc trở thành cô hồn dã quỷ còn tốt hơn nhiều.

Cũng may trong phòng có gương đồng, nàng tiện tay là có thể lấy được, chỉ là khi nhìn đến người trong gương, Phong Như Khuynh cả kinh tay run lên, gương lập tức rớt trên người.

Ai có thể nói cho nàng, người mập mạp trong gương là ai?

Dáng người ma quỷ (gầy) lúc trước của nàng đâu?

Phong Như Khuynh khóc không ra nước mắt, rốt cuộc nàng cũng hiểu, vì sao Liễu Ngọc Thần ghét bỏ nguyên chủ như thế.

Cô công chúa này, chẳng những kiêu ngạo ương ngạnh, thanh danh xấu xa, lại còn là một người mập mạp béo tốt.

Ưu điểm duy nhất của nàng ấy, đó là làn da trắng nõn.

Đáng tiếc, một trắng có thể che ba xấu, nhưng một béo thì hủy tất cả!

Có dáng người này, cho dù nàng có trắng đến đâu cũng không giấu được sự thật xấu xí!

“Khuynh Nhi.”

Trong đầu Phong Như Khuynh đang suy nghĩ kế hoạch giảm béo, ngoài cửa liền truyền đến một giọng nói vui sướng.

Nàng quay đầu nhìn lại, trông thấy một nam tử mặc long bào màu vàng bước nhanh đến.

Nam nhân này dung nhan anh tuấn, mặt như được khắc ra, mày kiếm sắc bén, một đôi mắt ôn hòa như nước, giống như ánh mặt trời ấm áp, nháy mắt chiếu vào trong lòng Phong Như Khuynh.

“Khuynh Nhi, con không có việc gì, thật sự tốt quá con không có việc gì, nếu như con xảy ra chuyện, trẫm……làm sao ăn nói với mẫu hậu đã qua đời của con đây?”

Nam tử mặc long bào gắt gao nắm lấy tay Phong Như Khuynh, giọng nói run rẩy.

Phong Như Khuynh nghiêng đầu, không chớp mắt nhìn nam tử mặc long bào.

Người nam nhân này……là hoàng đế lão cha của nguyên chủ, Phong Thiên Ngự?

Nếu không có nguyên chủ, nam nhân này ngược lại là một minh quân, nhưng trớ trêu
là hắn đối với nguyên chủ cưng chiều không có nguyên tắc, càng không phân rõ đúng sai.

“Bệ hạ, thần thiếp đã sớm nói qua, Khuynh Nhi nhất định sẽ bình yên vô sự.”

Một giọng nói uyển chuyển êm tai từ bên cạnh truyền đến.

Nghe tiếng, lúc này Phong Như Khuynh mới nhìn qua nữ nhân đi theo bên cạnh Phong Thiên Ngự.

Nữ nhân này toan thân mặc váy lụa màu tím nhạt, đầu đội trâm ngọc, đoan trang hiền dịu, ý cười niềm nở: “Khuynh Nhi, lần sau con tuyệt đối không thể lỗ mãng như thế, mẫu phi biết con tỉnh nên đã sai người chuẩn bị giò heo mà con thích nhất.”