Thần Y Lạnh Lùng Của Vương Gia Băng Lãnh

Chương 10: Đi lạc? Theo ta!




Hoa yến tuyển phi tổ chức vào lúc chiều tà nên Y Vân trước đó không dùng bữa mà chỉ ăn chút điểm tâm nhẹ. Ngồi trước gương đồng để Thu Yên búi tóc, Y Vân không nhịn được nói: "Yên nhi em búi cho ta một kiểu đơn giản lưu hành hiện nay, còn nữa đừng cài nhiều trâm. Sẽ rất thô tục".

Thu Yên cười cười nhìn vào gương đồng tiếc nuối nói "Vâng tiểu thư... Nhưng mà thật đáng tiếc a". Nàng còn muốn làm cho tiểu thư thật hoàn mỹ nha.

Đúng 5 giờ Y Vân mang mạng sa tím che mặt từ tiểu viện ra xe ngựa. Hạ mẫu thân nhìn Y Vân hài lòng gật đầu.

Y Vân mặc một bộ lam y, phần váy thêu bướm ngũ sắc, thắt lưng màu bạc tôn lên eo thon gọn, tóc búi đơn giản cài thêm hai cây trâm bạch ngọc, khi bước đi tạo nên âm thanh đinh đang vui tai. Tóc thừa sau lưng tuôn xuống như thác nước, trước trán là một hạt châu màu ngọc bích rũ xuống. Đôi mắt phượng u buồn trầm tĩnh được điểm thêm một vầng mây nhỏ ở đuôi mắt. Chân mang giày thêu Mẫu Đơn nhẹ nhàng bước đi không gây tiếng động, thần thái thanh lãnh cao ngạo như hàn mai, theo đúng chuẩn mực của một tiểu thư danh môn.

Thật là một tác phẩm hoàn mỹ mà thượng đế tạo ra!

Hạ phu nhân bước lên nhìn ngắm Y Vân, dù mạng sa che khuất gương mặt nhưng bà vẫn có thể ẩn ẩn thấy được đường nét tuyệt mỹ trên khuôn mặt nàng giống hệt với bà. Bà nắm tay nàng vỗ nhẹ "Vân nhi, mẫu thân có một nhi nữ như con thật là hãnh diện".

"Đều là nhờ mẫu thân chu đáo, chuẩn bị hết cho con" Y Vân vui vẻ đáp lại, nàng còn nhớ mẫu thân mấy hôm trước đem cho nàng một đống sách về quy củ của Hoàng cung lại còn cả sách chuẩn mực của tiểu thư khuê các nữa. May mắn kiếp trước nàng đã được mẹ dạy qua nên tóm lại không cần đọc vẫn có thể tự nhiên như cũ vì nàng đã sớm có được tư thái đó. Nếu không thì khổ...ai...".

"Vân nhi đi thôi nếu không chúng ta sẽ trễ" Hạ phu nhân nhắc nhở.

"Vâng mẫu thân".

----------------------------------------

Theo sau Hạ phu nhân đến đại điện Y Vân nói với bà nàng có thể tự đi bà hãy về nghỉ ngơi đừng lo cho nàng, Hạ phu nhân còn chưa an tâm bà dặn dò Y Vân rất nhiều mới lưu luyến rời đi.

Hiện giờ cách thời gian bắt đầu vẫn còn sớm, nàng nhìn thấy hai ba tốp tiểu thư ngồi trong đình hoặc đi dạo quanh hoa viên trò chuyện, nào là đêm nay Chiến vương có đến không, y phục ở đâu chất liệu mềm mịn lại đẹp mắt, tam công tử của Liễu thượng thư hình dáng thế nào...

Thật là nhàm chán! Nhưng mà nàng nghe được một tin tức quan trọng nha. Nghe nói hai năm trước Hoàng thượng tổ chức tuyển phi cho Chiến vuơng thì bị một đám thích khách tấn công, may mắn là Hoàng thượng và khách mời không bị gì mà yến hội tuyển phi cũng bị huỷ. Nghe đến đây Y Vân cũng biết tác giả của màn kịch đó là ai, đương nhiên là tên oan gia Chiến vương đó.

Xem ra hắn cũng không muốn nạp phi cho mình nha. Nếu vậy Y Vân nàng có thể dựa vào đó để thành lập điều kiện với hắn.

Xoay người rời khỏi đại điện nàng theo một lối nhỏ dẫn đến một rừng đào. Hoa đào tháng hai nở sớm, hồng ngọt ngào, hương thơm lại quyến rũ khiến người ta dễ sinh ảo giác.

Có tiếng sáo. Bước chân Y Vân không ngừng lại, nàng theo thanh âm nơi phát ra mà bước đến. Đến gần nàng bay lên một cây đào, ngồi xuống dựa vào thân cây nhìn người đang thổi sáo, thưởng thức.

Thanh âm từ sáo trúc như ma âm viễn cổ len lỏi trong rừng đào hoang vu, phiêu lãng như tìm kiếm tri kỉ lại như hoài niệm một khoảnh khắc xa xưa. Trời đất dung hoà lại, gió thổi hoa đào bay quanh như nhập làm một với thân ảnh to lớn mà lãnh ngạo đang thổi sáo.

Âm thanh lúc trầm lúc bổng như tiếng suối chảy róc rách lại như âm thanh của hàng vạn binh mã, ma mị dụ hoặc khiến cho người ta không tự chủ trầm mê vào nó.

Y Vân nhìn bóng lưng trước mắt thưởng thức, nếu gọi đây là thần khúc chắc hẳn không sai đi. Nhưng mà bóng lưng đó nhìn sao nàng cũng thấy quen thuộc.

Hết một khúc nam nhân kia quay đầu lại, ánh mắt hắn hướng về người đang ngồi trên cây. Hắn hơi nhíu mày, nàng ta có một đôi mắt tử sắc.

Y Vân trên đang trầm tư nhưng là nàng cảm thấy có một ánh mắt nhìn nàng, nhìn xuống bên dưới là kẻ kia đã thổi xong khúc sáo. Trường bào tím bay trong mưa hoa, đầu tóc đen như mực, đôi môi bạc, mắt đen không gợn sóng nhìn thẳng nàng.

Nàng không rảnh rỗi để quan tâm đến vẻ đẹp của hắn, nàng trừng lại hắn như muốn trừng ra một cái động trên mặt hắn. Nhìn gì mà nhìn chưa thấy ai đẹp như ta à!

Nhưng mà nếu là người bình thường nàng chắc chắn sẽ không làm ra hành động kì quái như vậy, cốt lõi ở chỗ hắn là Chiến vương a!

Mỗi lần thấy cái gương mặt yêu nghiệt đó nàng lại muốn đánh. Kìm chế cảm xúc muốn đánh người Y Vân nhảy xuống, hướng Chiến vương bố thí cho một cái gật đầu rồi xoay người rời đi.

1...2...3 bước chân nàng khựng lại. Nhìn rừng đào rộng lớn nàng không biết đi như thế nào, nếu không phải phía sau là Chiến vương thì nàng không ngại dùng kinh công bay đi tìm đường.

Hết thảy đều tại tên Quân Hàn Kỳ. Thế là hình tượng Chiến vương trong lòng Y Vân ngày càng thậm tệ.

Phía sau Quân Hàn Kỳ thấy Y Vân dừng lại khoé môi hắn nhếch lên một độ cong hoàn mỹ, bạc môi chớp động: "Đi lạc?". Nàng ta thật thú vị.

Thiên a! Gia nhà bọn hắn cười, cư nhiên còn chủ động nói chuyện. Aaa... Cô nương ngươi thật trâu a! Ám Nhất và Ám Nhị cách đó không xa nhìn thấy một hồi cảm thán.

Y Vân nghe thấy câu hỏi của Chiến vương thì quay lại nhu thuận gật đầu. Tên chết tiệt nếu không phải do ngươi thì lão nương sẽ đi lạc à?! Còn để ta phải bày ra bộ dáng nhu nhược này.

"Theo ta!" Quân Hàn Kỳ thấy nàng nhu thuận như vậy thì khoé môi co giật vài cái, nàng ta chẳng phải vừa nãy là tiểu dã miêu à? Sao giờ lại biến thành một bộ dáng liễu yếu đào tơ thế này. A nàng ta càng ngày càng thú vị!

Nếu Y Vân mà biết suy nghĩ của hắn chắc sẽ tức đến thổ huyết mất. Thú vị muội muội nhà ngươi!