Thần Y, Ngươi Thật Cao Lãnh!

Chương 15: Án kiện thứ nhất: Câu chuyện nói về một cái gì đó chào cờ vào buổi sáng




Sáng sớm, ánh dương quang từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, không khí tươi mát kèm theo chút lạnh.

Ninh Vô Tâm quay người về phía nguồn nhiệt đang ôm mình rụt người lại, thật thoải mái——–

Mông mông lung lung, trên mặt thế nào lại có một viên gì nhỏ nhỏ nhô lên?

Ừm—— hút một chút—– lại liếm một chút—–

Liếm nửa ngày, y chậm rãi thanh tỉnh, mở mắt.

Hóa ra, chính mình đang tựa ở ngực một người.

Ninh Vô Tâm rơi lệ trong lòng, hóa ra đã phát triển đến mức này rồi, quả thực so với nằm mơ còn sướng hơn mấy lần.

Tối qua ngủ ấm áp như vậy, thoải mái như vậy, thì ra là ngủ ở trong lòng người này.

Y nhịn không được dịch người lại gần, cọ cọ hai cái, trong lòng nổi lên cảm giác ngọt ngào.

Hai chiếc chăn hầu như đều cuộn trên người mình, người bên cạnh lại hầu như không có chút chăn nào.

Ninh Vô Tâm vừa ngọt ngào vừa mắc cỡ lại đau lòng.

Vương gia—— ngươi đối tốt với ta như vậy—– người ta sẽ lấy thân báo đáp ngươi—–

Y nhẹ nhàng ngồi dậy, kéo chăn, chậm rãi gỡ quần áo xuống, sợ đánh thức người bên cạnh…

Tháo được phân nửa—–

Ách…. Chờ một chút…. Đây là cái gì?

Tiết khố người bên cạnh, rõ ràng có hình dáng khác thường.

Giữa hai chân, rõ rệt có một tòa bảo tháp đứng sừng sững, khí thế hùng vĩ, khiến người khác phải ghé mắt trông coi.

Sắc mặt Ninh Vô Tâm nghiêm túc, nheo mắt lại.

Y làm nghề y nhiều năm, bản thân y cũng là nam nhân, đương nhiên đối với tình huống trước mắt hết sức quen thuộc.

Y cúi đầu nhìn dưới thân mình——

Khụ khụ——— đây là phản ứng sinh lý, nam nhân nào cũng đều có——- cương dương.

Bất quá, cương dương của Vương gia, giống như Hoàng đế trong hoàng cung, ngươi rõ ràng biết hắn tồn tại lại chưa nhìn thấy qua bao giờ.

Bây giờ…. Bản thân sắp được thấy mặt vua.

Rốt cuộc lớn lên có hình dáng làm sao?

Kích thước thế nào?

Màu sắc thế nào?

Trong lòng Ninh Vô Tâm vô cùng giãy dụa.

Có nên nhìn hay không đây?

Trong lòng vô cùng muốn, nhưng lại sợ người kia nổi giận.

Y đói khát nhìn bảo tháp sừng sững kia, lại ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Vân Khải.

Người nọ nhắm chặt hai mắt, hô hấp đều đều, vẫn còn say ngủ.

Tim Ninh Vô Tâm bắt đầu đập mãnh liệt.

Nếu như… Tay chân y nhẹ nhàng một chút, hẳn sẽ không bị phát hiện.

Nghĩ tới đây, y không nén được khát vọng trong lòng, rón rén kéo tiết khố Nghiêm Vân Khải ra—–

Một vật nhẹ nhàng bắn ra, không chút nào che giấu hiện lên trước mắt y.

Ninh Vô Tâm chà xát lòng bàn tay, nheo mắt lại, mau chóng bình xét vật trước mắt.

Màu sắc nhạt màu ưu nhã, phi thường đẹp mắt, còn mơ hồ sáng bóng, nói rõ nó vô cùng khỏe mạnh.

Hình dạng có thể so với hình dạng trong bản vẽ sách thuốc của y, phi thường ưu mỹ.

Về phần kích thước—– Ninh Vô Tâm nuốt nước miếng, nhìn tay của mình—- nắm, nắm nó sao?

Y thân là đại phu, vật này không biết đã thấy được bao nhiêu, thứ trước mắt này, cho dù có lấy ánh mắt soi mói hết cỡ cũng không tìm ra được khuyết điểm nào.

Sau đó, trong lòng y cuồng loạn, hoa mắt chóng mặt, miệng như có ý chí của mình—

Chờ đến lúc y phát giác ra thì miệng mình đã dán ở phía trên.

Trong đầu không ngừng có từ ngữ hiện ra, “tê dại”, “tiêu hồn”, “không ngừng choáng váng” rốt cuộc có tư vị gì, cuối cùng hôm nay y cũng hiểu….

Chết… Chết cũng không tiếc….

Vài năm sau, Ninh Vô Tâm nhớ tới buổi sáng hôm nay, cảm khái nói với Nghiêm Vân Khải, “Nụ hôn hôm đó mới là là nụ hôn đầu chân chính giữa ta và ngươi a.”

Lời này nói ra, người nào đó liền nổi giận, Ninh Vô Tâm bị phạt cấm dục nửa tháng khiến y ủy khuất không ngớt, khổ không sao nói nổi.

Bất quá đây là nói sau, tạm thời không cần nhắc tới.
Nghiêm Vân Khải từ từ mở mắt, nhíu mày.

Có người đang nằm bên cạnh, hô hấp đều đều.

Hắn lại sờ sờ dưới thân mình, không có dị trạng.

Lại kéo kéo quần, nút thắt cũng rất chặt.

Vừa rồi hắn mơ một giấc mơ kỳ quái, bộ vị kia của hắn bị một con mèo liếm vài cái.

Đúng là… Mấy ngày nay hắn suy nghĩ nhiều quá rồi…

Hắn lắc lắc đầu, nhẹ nhàng rút cánh tay đặt dưới cổ Ninh Vô Tâm ra, bắt đầu mò y phục của mình treo ở đầu giường.

Cánh tay không nhịn được hơi lắc, hắn vội vàng vung vung một chút, tối hôm qua bị Niệm Chi đè tới mỏi nhừ.

Sau đó, hắn nghe thấy một tiếng “Ưm”, người bên cạnh ngáp một cái, ngồi dậy.

“Niệm Chi tối qua ngủ ngon giấc không?” Nghiêm Vân Khải lơ đãng hỏi.

“Tốt, ngủ luôn một giấc tới bây giờ, một chút mộng mị cũng không có.” Ninh Vô Tâm cười gian trong lòng, ngươi ôm ta ngủ đương nhiên ta ngủ ngon, lại lạnh nhạt hỏi một cách lơ đãng, “Vương gia tối qua ngủ ngon giâc không?”

“Cũng tốt.” Nghiêm Vân Khải đã mặc đến trung y.

Ngươi không có chạm ‘chân’ của ta, lại không ma sát trên người ta, ta đương nhiên ngủ ngon.

Hắn đứng lên, muốn mò tìm ngoại y.

Ninh Vô Tâm vội vàng xuống giường, cầm lấy ngoại y của Nghiêm Vân Khải, giúp hắn khoác lên người, sau đó hướng ra ngoài cửa nói, “Thiêm Tuế, hầu hạ rửa mặt chải đầu.”

Cửa “chi nha” một tiếng, Thiêm Tuế ôm chậu và dụng cụ rửa mặt đi vào.

Cậu ngẩng đầu, thấy Ninh Vô Tâm chỉ mặc trung y, tóc mềm mại xõa sau gáy, đang giúp Nghiêm Vân Khải thắt lại đai lưng.

Mặt Thiêm Tuế đột nhiên đỏ bừng.

Hai người đều là nam nhân, thế nào cậu lại cảm giác hai người thân mật và … mờ ám như vậy…

Nghiêm Vân Khải nói, “Để chậu rửa mặt xuống đi, gọi Lưu thống lĩnh và Bao Từ tới đây.”

Thiêm Tuế để chậu rửa mặt trên bàn, vội vàng đáp lời rồi đi.

Ninh Vô Tâm đỡ Nghiêm Vân Khải ngồi xuống bên cạnh bàn, tự mình rửa mặt chải đầu cho hắn, chải tóc cho hắn không chút rối.

Khi chải đầu, Ninh Vô Tâm còn vì hắn ấn một chút huyệt vị, khiến Nghiêm Vân Khải thoải mái đến than thở không ngớt trong lòng.

Sau đó, y mới mặc quần áo, cũng dùng luôn chậu rửa mặt của hắn rửa mặt chải đầu một lần.

Lúc Lưu thống lĩnh và Bao Từ tới phòng Nghiêm Vân Khải thì hai người đã sửa soạn xong xuôi, đang ngồi ngay ngắn.

Lưu thống lĩnh tên gọi là Lưu Phi Nham, là Tổng thống lĩnh thi vệ Vương phủ, niên kỷ đã hơn năm mươi, mấy năm qua tận chức tận trách, là một người vô cùng trung hậu.

Nghiêm Vân Khải nói, “Lưu thống lĩnh dạo này khỏe chứ?”

Hắn kỳ thực chưa từng nói chuyện với Lưu thống lĩnh nhiều, không khỏi cũng có chút xấu hổ.

Trong lòng Lưu Phi Nham có chút buồn bưc, Vương gia cho tới bây giờ ngày thường không có chuyện gì thì không nói chuyện với mình, ngày hôm nay không biết là có chuyện gì, “Làm phiền Vương gia quan tâm, thuộc hạ đúng lúc hướng Vương gia thỉnh an.”

Nghiêm Vân Khải nói, “Hôm nay có đại sự, cần Lưu thống lĩnh thay bản vương làm tốt.”

Lưu Phi Nham nói, “Vương gia cứ việc phân phó.”

Nghiêm Vân Khải hướng Bao Từ nói, “Nhược thủy xuất môn rồi chứ?”

Bao Từ hồi bẩm, “Nhược Thủy vừa mới xuất môn.”

“Được. Ngươi bây giờ liền đem tin tức tung ra ngoài. Lưu thống lĩnh mang thị vệ của ngươi nhìn kỹ hộ bản vương xem, nói phủ nha có lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào xuất nhập Vương phủ. Ai dám có can đảm chạy trốn, lập tức bắt lại cho ta.”

Hai người lĩnh mệnh, vội vã lui ra ngoài chuẩn bị.
Sau nửa canh giờ, trong Vương phủ truyền đi một tin tức, Tiểu Hạnh đã chết hóa ra là bị tình nhân của mình giết, tỷ muội Nhược Thủy của nàng đã biết tên tình nhân kia là ai, hiện đang đến phủ nha báo án.

Tin tức này do Trương đại mụ phòng giặt quần áo truyền ra, hiện tại ngay cả Tề lão đầu chuyên tẩy nhà xí cũng biết.

Vương phủ nhất thời sôi trào, đều sôi nổi đoán tên tình nhân kia là ai.

Chưa tới nửa canh giờ sau, Bao Từ chạy từ bên ngoài Vương phủ vào, nói xa xa thấy được một đội quan sai, trùng trùng điệp điệp đi hướng Vương phủ, rất có khả năng là đến bắt người.

Gã thở hồng hộc, thần sắc khẩn trương, đem Vương phủ ồn ào náo loạn một trận.

Tất cả mọi người đều nghị luận, quan nha sắp tới bắt người rồi! Nha môn a, vào đó sẽ bị nghiêm hình bức cung, căn bản không thể ra được nha~!

Rốt cuộc người kia là ai a~?

Nhất thời nhân tâm hoảng sợ.

Không bao lâu, Nghiêm Vân Khải nhận được tin tức, trên mặt lộ ra nụ cười, rốt cuộc yên lòng.

Người đang muốn chạy trốn này, chỉ sợ chính là tình nhân của Tiểu Hạnh rồi.

Nếu là người này không mắc câu, chỉ sợ hắn còn phải phí một phen tâm tư nữa.

Hiện tại xem ra, người này tuyệt đối là người không làm được việc lớn.

Gã tiểu tư bị dẫn đến trước mặt Nghiêm Vân Khải, ngã trên mặt đất.

Cả người gã bị dọa đến răng đánh lập cập vào nhau, không ngừng kêu to, “Vương gia tha mạng! Tiểu nhân oan uổng!”

Nghiêm Vân Khải uống trà không nói lời nào, cố ý thu hồi lại ham muốn của người này (?).

Chờ gã tiểu tư an tĩnh lại, hắn mới chậm rãi nói, “Ngạt đồ lớn mật, giết người hành hung, còn dám ngụy biện?” Rồi kêu, “Người đâu! Mang hắn ra ngoài đánh chết!”

Mấy người thị vệ đồng loạt tiến lên.

Gã tiểu tư đã sợ đến mặt trắng bệch, nước mắt nước mũi thi nhau rơi xuống, ngay cả nước tiểu cũng bị dọa mà tè ra, “Vương gia tha mạng! Tiểu Hạnh thật sự không phải là tiểu nhân giết!”

Thanh âm Nghiêm vân Khải lạnh lùng, “Nói bậy! Nếu Tiểu Hạnh không phải là ngươi giết, ngươi chạy trốn làm cái gì?!”

Gã tiểu tư khóc ròng nói, “Tiểu nhân thật sự có tư tình với Tiểu Hạnh, không dám giấu diếm! Thế nhưng đêm Tiểu hạnh chết, tiểu nhân thật sự đang thành thành thật thật ở trong phòng ngủ, hoàn toàn không biết chuyện! Thỉnh Vương gia minh xét a…”

Thanh âm Nghiêm Vân Khải hòa hoãn xuống, “Vậy bản vương liền nghe ngươi đem toàn bộ sự tình nói rõ ràng từ đầu đến cuối một lần. Nếu như không hợp tình hợp lý, lập tức đánh chết!”

Gã tiểu tư vội vã dập đầu, một bên khóc, một bên đem tất cả chuyện tình mình biết nói ra.

Gã và Tiểu hạnh trong Vương phủ đụng nhau vài lần, xem vừa mắt nhau, liền chậm rãi có tình ý.

Một ngày, gã rốt cuộc có cơ hội nói chuyện với nàng, cũng hẹn được Tiểu Hạnh nửa đêm lén gặp mặt.

Màn đêm buông xuống, hai người ở trong giả sơn hoa viên gặp gỡ, cuối cùng thành chuyện tốt.

Sau đó, hắn lại hẹn thêm vài lần, hai người lại gặp gỡ vài lần.

Gã tiểu tư khóc ròng nói, “Tiểu nhân vốn muốn lấy Tiểu Hạnh làm vợ, tuyệt đối không có ý bội tình bạc nghĩa.”

Nghiêm Vân Khải uống trà không nói lời nào, một lát sau mới chậm rãi nói, “Tiểu Hạnh đã chết, thế nhưng ngươi ngay cả mặt cũng không dám lộ, nói gì mà chịu trách nhiệm, nói cái gì mà tình ý! Tiểu Hạnh đem mình giao phó cho ngươi, coi như là mắt bị mù.”

Gã tiểu tư không ngừng dập đầu.

Nghiêm Vân Khải lại nói, “Ngươi và Tiểu Hạnh gặp gỡ, mỗi lần làm sao truyền được thư từ?

“Dưới góc tường tây viện có một cây lựu, nếu tiểu nhân muốn cùng nàng gặp gỡ liền để dưới tàng cây một viên đá màu đỏ, đêm đó tiểu nhân và nàng sẽ gặp gỡ trong hòn giả sơn.”

Nghiêm Vân Khải nghe xong, trong lòng khẽ động.

Đây chính là một đầu mối trọng yếu.

Nói như vậy, hung phạm chỉ có thể là một người.