Thần Y Phế Vật Phi

Chương 24: Hoa kia sao lại hồng như thế?




Edit:    Nguyệt Ly Phong 

Beta:    tdbbkt 

------

Không có khả năng! Tuyệt đối không thể! Đại trưởng lão Vân Ngạo Danh lập tức phủ định suy nghĩ trong lòng, nói: "Nếu gia chủ không dùng tài nguyên của gia tộc để ban thưởng, lão phu tự nhiên không lời gì để nói."

"Hừ ——" Vân Ngạo Thành hừ lạnh một tiếng, sao lại không biết tính toán trong lòng của Đại trưởng lão.

"Mạc...... Mạc lão ——" Không biết là vị trưởng lão nào thất thanh hô một câu.

Cả đám người chấn động, lập tức theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một ông lão đầu bạc mặc áo đen chậm rãi dạo bước mà đến. Bước đi của lão thoạt nhìn thật nặng nề nhưng không có người nghe được tiếng bước chân.

Nếu không có Ngũ trưởng lão lơ đãng ngẩng đầu nhìn đến kêu lên thất thanh thì mọi người còn không biết lão đã đến gần bọn họ như vậy.

"Mạc lão." Tất cả mọi người cung cung kính kính, chắp tay thi lễ hành lễ với ông lão.

"Không cần đa lễ." Mạc lão vẫy vẫy tay, thanh âm rất là tang thương.

Nhìn đến Mạc lão, trừ bỏ Vân Chỉ Tịch thì bao gồm Vân Chỉ Phi ngất xỉu đã được cứu tỉnh, bốn vị đệ tử tuổi trẻ của Vân gia giống như là được tiêm máu gà! Một đám cực kỳ kích động, ngay cả lãnh khốc Phong Tòng, cũng lộ ra bộ dáng kích động!

Mạc lão hàng năm tọa trấn nội khố của Vân gia, là lão quái chỉ đứng sau Thái Thượng trưởng lão. Tu vi tuy rằng không bằng Thái Thượng trưởng lão, nhưng lại là luyện dược sư nhất phẩm, ở Vân gia có địa vị phi phàm.

Tất cả mọi người đều biết, Mạc lão luyện đan dược cũng không bị gia tộc quản chế. Chẳng qua lão nhân gia vì Vân gia làm việc, luyện chế đan dược cơ bản đều giao cho gia tộc làm tài nguyên tu luyện, khen thưởng cho người của gia tộc.

Dù vậy, trong tay Mạc lão tuyệt đối có đan dược trân quý hắn luyến tiếc đưa ra! Nếu như có thể được hắn xem trọng, được khen thưởng một viên đan dược trân quý thì thật là làm ít công to! Hơn nữa nghe nói Mạc lão nắm giữ không ít đan dược nhị phẩm cùng cấp với hỏa hoàng đan! Nếu có thể được một viên, quả thực chính là chuyện cực kỳ tốt đẹp!

Tất cả mọi người biết sự trân quý của đan dược. Đặc biệt là đan dược nhị phẩm, toàn bộ Huyện Thanh Thành chỉ sợ đều không có! Quan trọng nhất chính là Mạc lão ngày thường đều ở bên trong khố, căn bản không để ý đến chuyện bên ngoài.

Nhưng mà hôm nay hắn vào giờ phút này xuất hiện, chẳng lẽ là cho năm đệ tử tinh anh năm nay lễ gặp mặt?

Mạc lão chậm rãi ngồi xuống, Đại trưởng lão Vân Ngạo Danh ánh mắt vừa động, lập tức giành trước tiến lên một bước cung kính nói: "Mạc lão, Ngạo Danh có chuyện muốn nói."

Gương mặt Mạc lão hiền lành, nghe vậy gật gật đầu: "Nói đi."

Đại trưởng lão duỗi tay chỉ vào Vân Chỉ Phàm cùng Vân Chỉ Phi nói: "Mạc lão, đệ tử đời thứ ba Vân Chỉ Phàm, cháu trai của ta tu vi đã tới cửu giai trung cấp, tin tưởng năm sau có thể đạt tới cửu giai cao cấp, đột phá huyền sĩ. Mong rằng Mạc lão có thể hỗ trợ nhiều hơn, để hài tử khi đột phá bớt chút nguy hiểm."

Đại trưởng lão nói xong, tự cho là đắc ý nhìn Vân Ngạo Thành, nhưng lại thấy người sau không dao động, như là căn bản không thèm để ý?! Bất quá những trưởng lão ủng hộ Vân Ngạo Thành đều lập tức biến sắc, không ngờ Đại trưởng lão nhanh miệng như thế.

Vân Chỉ Phàm nghe vậy vui vẻ, không màng thân thể suy yếu, vội vàng tiến lên bái nói: "Chỉ Phàm bái kiến Mạc lão, mong rằng Mạc lão không chê, Chỉ Phàm thật tâm nghe ngài dạy bảo."

Lời này của hắn không chỉ là nương theo lời nói của Đại trưởng lão mà còn nhanh trí đưa ra ý nguyện đi theo bên người Mạc lão, nếu được vật thì đan dược trân quý còn có thể thiếu sao? Kể từ đó, hắn sớm hay muộn cũng trở thành đệ nhất nhân trong lớp đệ tử trẻ tuổi của Vân gia! 

Ngẫm lại a, đan dược cuồn cuộn không ngừng, cho dù không tu luyện cũng có thể tăng lên tu vi a! Không thể không nói, Vân Chỉ Phàm nghĩ đến rất xa cũng rất tốt đẹp.

Vân Chỉ Phi cũng là người thông minh, chỉ chờ ca ca nói xong, nàng cũng ngoan ngoãn nịnh hót Mạc lão một phen.

Đúng lúc này, Ngũ trưởng lão thân là sư phụ của Phong Tòng, vị này từ trước đến nay điệu thấp cũng đứng ra nói: "Mạc lão, đệ tử nội bảo Phong Tòng thiên phú không tệ, nay đã là huyền sĩ, mong rằng Mạc lão quan tâm nhiều hơn, để tu vi của hắn nâng cao một bước."

Phong Tòng nghe vậy, tự nhiên sẽ không khiến Ngũ trưởng lão mất mặt, lập tức tiến lên cung kính bái Mạc lão. Bất quá hắn tính tình xưa nay lạnh nhạt, muốn hắn nói mấy lời nịnh hót là không có khả năng.

Nhưng là Vân Hổ không như vậy, sư phụ của hắn không phải trưởng lão, chỉ là chấp sự của nội bảo mà thôi. Cho nên hắn chỉ có thể chính mình đứng ra, vì tương lai của chính mình tranh thủ!

Vẫn luôn không mở miệng Vân Ngạo Thành, mắt thấy Vân Chỉ Tịch cúi đầu đứng ở một bên, không khỏi nhíu mày nói: "Tịch Nhi, còn không tới bái kiến Mạc lão."

Vân Chỉ Tịch nghe vậy, chỉ có thể tiến lên bái kiến, nhưng sắc mặt lại nhạt nhẽo.

Thấy bộ dáng Vân Chỉ Tịch như vậy, Vân Ngạo Thành thật sự không biết nói gì. Cho dù đứa nhỏ này thiên tư tốt đến mấy nhưng cũng không thể không biết tiến thối như vậy a!

Mạc lão cũng không thèm để ý, cười tủm tỉm nhìn Vân Chỉ Phàm nói: "Không tồi, cố gắng nỗ lực. Đây là lão phu mới luyện ra Bổ Khí Đan nhất phẩm cao giai, tu luyện thật tốt sẽ lên một cấp."

Vân Chỉ Phàm nghe vậy mừng rỡ như điên, Bổ Khí Đan nhất phẩm cao giai chỉ đứng sau hỏa hoàng đan mà thôi! Nó cũng có thể làm người gia tăng tu vi, là trân phẩm hiếm có của Vân gia! Ngày thường rất ít nhìn thấy!

"Các ngươi đều không tệ, đều cầm lấy đi. Cố gắng tu luyện, đem vinh quang về cho Vân gia." Mạc lão thấm thía nói, đưa đan dược cho cả đám.

Lúc này Vân Chỉ Tịch lại không có, lúc này nàng càng không vui, liền nói với Vân Ngạo Thành nói: "Gia gia, ngươi nói khen thưởng cho ta đâu? Nhanh lên đưa ta nha, nương ở nhà đã nấu tốt cơm chờ ta, ta đều chết đói."

Lời này của nàng tuy có không kiên nhẫn, nhưng cũng là thật. Rốt cuộc nàng đang ở tuổi phát triển thân thể, hơn nữa thi đấu tiêu hao rất lớn, xác thật rất đói, chỉ là còn không đến mức nhịn không nổi.

Vân Ngạo Thành nghe vậy sắc mặt đều biến tái rồi, quát lớn: "Tịch Nhi, không được vô lễ!"

"Ngươi muốn đi liền chạy nhanh đi, không ai ngăn cản ngươi!" Đại trưởng lão vốn dĩ khó chịu với Vân Chỉ Tịch, nàng chẳng những đả thương cháu trai cháu gái của hắn, còn năm lần bảy lượt nhục nhã bọn họ.

"Chính là khen thưởng còn không có cho ta a!" Vân Chỉ Tịch càng khó chịu! Nàng lại không phải muốn đứng mãi tại nơi này, rõ ràng nàng giành được hạng nhất, hẳn là có rất nhiều khen thưởng! Kết quả nội khố còn không có nhìn đến, cái đồ vô sỉ Dung công tử bên kia nàng cũng không có gì hi vọng, vậy chẳng phải nàng làm công không một hồi sao? Nàng sao có thể vui nổi chứ! Ngày thường dùng lượng vận động như thế nàng đều có thể đánh cướp thật nhiều đồ vật trở lại!

"Hừ —— đi? Mạo phạm Mạc lão, gia pháp hầu hạ, sao có thể nói đi là đi!" Tam trưởng lão lại là âm âm nói.

"Dựa! Tam trưởng lão không phải ta nói ngài! Vân Chỉ Tịch ta không đắc tội ngươi đi, đánh phế vật cũng không phải đánh cháu trai cháu gái của ngài, ngài luôn nhằm vào ta làm cái gì?" Vân Chỉ Tịch thật là không thể nhịn được nữa, một Đại trưởng lão cũng thôi, dù sao cháu trai cháu gái của hắn bị nàng đè đánh, nhưng mà Tam trưởng lão đã quá phận đi! Luôn nhằm vào nàng, không cho hắn nhìn xem mấy màu, hắn còn tưởng rằng nàng không thể mở phường nhuộm?!