Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 6: Phúc hắc giả dối




Vì đã từng là một đặc công cho nên phản ứng của Âu Dương Vũ nhanh chóng uốn người lộn ngược ra sau, nhưng mà điều làm cho nàng bất ngờ hơn là, sức lực của người này, nàng có làm gì cũng không hề nhúc nhích được a

Âu Dương Vũ quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy người bên cạnh mình là một người đàn ông với dáng người cao to.

Hắn mặc một bộ đồ đen, ngũ quan mặc dù rõ ràng là bình thản vô sự, thế nhưng đôi mắt của hắn đen lại như hắc diệu thạch bàn nhợt nhạt lóe lên, thần thái sắc nhọn thâm sâu khó lường, trong ánh mắt lộ ra vẻ cao quý cùng ngạo khí không ai sánh kịp.

Trong mắt hắn có ý cười nhàn nhạt, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy cánh tay mình. Bàn tay thon dài của hắn tự nhiên khoác lên người Âu Dương Vũ, tuy ôn nhu nhưng lại mang một uy lực cảnh cáo, nếu nàng có bất kì hành động gì, chỉ sợ hậu quả khó lường.

Đối mặt với tình huống bất đắc dĩ này, trong lòng Âu Dương Vũ vô cùng bực bội, nàng mím chặt môi, nhẫn nhịn cơn tức giận, cắn răng lạnh lùng nói: “Vị công tử này muốn như thế nào?”

Lúc đó, trên đường có vài tên sai nha đi tuần tra trùng hợp đi qua, thấy vậy liền vây quanh khu này.

Một tên quan sai trung niên cầm đầu trong nhóm người đó đưa ánh mắt ngờ vực liếc qua chỗ bọn họ đang đứng, người đàn ông đó bày dáng vẻ thong dong tự nhiên ôm chặt lấy Âu Dương Vũ, cúi đầu ôn nhu nói: “Ngoan, đừng náo loạn.”

Âm thanh trong trẻo của hắn vừa thốt ra giống như hoàn ngọc tướng khấu, réo rắt như nhạc.

“Hai người các ngươi đây là...”Tên đại thúc quan sai kia bày ra bộ dạng đáng giá bọn họ, trông có vẻ hoài nghi.

Âu Dương Vũ bắt gặp cái nhìn đầy cảnh giác của tên sai nha liền rất cảm kích, nhưng nàng chưa kịp lên tiếng thì âm thanh dễ nghe rung động lòng người của người đàn ông vang lên: “Đây là vợ ta, vì đang giận dỗi ta nên mới bỏ nhà ra đi.”

Ngữ điệu của hắn không nhanh không chậm, thong dong mà tao nhã, đem lại một cảm giác cuốn hút không tìm thấy lối ra.

Lời vừa nói ra, Âu Dương Vũ cùng tên quan sai đồng thời ngẩn người. Nếu như nói ban đầu vị đại thúc này đang mang bộ dáng nghi hoặc thì bây giờ lại mang một chút nét cười trên mặt, “A, thì ra là một đôi vợ chồng.”

Âu Dương Vũ hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông đang bám chặt lấy mình liếc mắt một cái: “ Thưa đại thúc, đừng có nghe hắn nói bừa, ta không biết người này.”

Vị đại thúc nghe vậy liền chỉ biết lắc đầu, dường như bỏ ngoài tai câu phủ định vừa rồi của nàng, bày vẻ tràn trề kinh nghiệm lên tiếng khuyên nhủ Âu Dương Vũ: “Cô nương, cô nên bỏ cái tính đùa giỡn này đi, ông bà xưa có câu, một điều nhịn thì chín điều lành. Làm người thì quan trọng nhất chính là nhẫn nhịn.”

Âu Dương Vũ cảm thấy có chút rối răm, người đàn ông thấy vậy thân thủ giảo hoạt ôm lấy Âu Dương Vũ, dùng giọng điệu sủng nịch, ôn nhu dỗ dành nói, “Ngoan, đừng giận ta nữa có được không? Ta hứa với nàng cả đời này vi phu sẽ không bao giờ nạp thiếp, được không? Hửm?!”Trên mặt hắn lộ vẻ thân thiết ôn hòa tươi cười, ánh mắt ôn nhu như nước, vô cùng sủng nịch.

Âu Dương Vũ thật sự là bị chọc đến tức nghẹn mà. Nàng xuyên qua đây, tuy rằng không có được bàn tay vạn năng, nhưng luôn tự biết giới hạn của mình, mọi chuyện đều nằm trong dự liệu không sinh chuyện với người, cư nhiên hôm nay lại gặp phải tình huống không thể chấp nhận được như thế này!!!

“ Đại thúc à, hắn là tên điên, ta thật sự không quen biết hắn!” Âu Dương Vũ dùng toàn bộ sức lực muốn đẩy hắn ra, nhưng vẫn bị hắn ôm lấy gắt gao, mặc cho nàng có dùng bao nhiêu sức lực đều không hề lung lay hắn, tay kia của Âu Dương Vũ nhanh chóng giơ nắm đấm hướng về phía hắn đi, hắn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, để sát vào người nàng bên tai nói nhỏ: “Nha đầu, thể lực không tồi nha... Nhưng cẩn thận... Động đến thai nhi.”

Nghe xong bốn chữ “động đến thai nhi” không biết là vô tình hay cố ý mà hắn cố gắng cao giọng, đủ để làm cho ở đây mọi người nghe xong hiểu được chuyện tình.

Âu Dương Vũ biết không thể trốn thoát được, mồm mép nhanh nhảu đến mấy cũng không bằng trình độ của tên này, chỉ biết giữ hận,trừng mắt với hắn nói: “Vị công tử này, lấy ta ra để đùa giỡn vui lắm sao? Bây giờ kịch của ngươi đã hạ màn chưa?”

Vẻ mặt của hắn bình tĩnh thong dong, không có mở miệng, Đại thúc sai nha tưởng rằng hai phu thê nhà này đang xích mích liền tiến lên hòa giải: “Cô nương, đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, cô chỉ vì thế mà muốn bỏ nhà đi, quả thực cô là người hoàn toàn sai a..”

Âu Dương Vũ vừa nghe tên đại thúc nói xong, tức giận không thôi, hừ lạnh nói: “ Đại thúc đáng kính, ông thực sự không hiểu chuyện a! Ta thật sự không quen biết người này!”

Vị đại thúc đưa mắt liếc Âu Dương Vũ một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ bả vai người đàn ông, thực lòng nói, “Công tử, cậu chớ có sốt ruột, con thì cũng đã có rồi, vợ của cậu chỉ cứng miệng thế thôi, cơ mà cũng không thể sống thiếu cậu được. Phụ nữ ấy à chỉ thích được dỗ dành thôi.”

“Đa tạ vị đại thúc đã chỉ bảo.” Người đàn ông đó đưa đôi mắt âu yếm nhìn về phía Âu Dương Vũ, đôi mắt kia so với vì sao trên trời còn sáng hơn, khóe miệng chậm rãi cong lên chút ý cười.

Âu Dương Vũthản nhiên chống lại ánh mắt giả tạo của hắn, môi khóe ý cười giống như hắn, nàng cười lạnh nói: “Vị công tử này, diễn xong rồi, bây giờ có thể buông ta ra được rồi chứ?”

Đúng vậy, đây là một màn kịch, ngay từ đầu Âu Dương Vũ đã biết.

Mới vừa rồi, ngay khi người đàn ông này đến gần nàng, vì bản năng nàng là một đặc công, nên nàng cảm giác được cách đó không xa một luồng ánh mắt sắc bén tà ác như chim ưng ở sau lưng nàng đảo qua. Trong mắt tràn ngập thô bạo sát khí khiến cho lưng Âu Dương Vũ có chút phát lạnh. Đó là một loại hơi thở tàn nhẫn lãnh khốc của cường giả, nàng bây giờ không phải đối thủ của hắn.

Dáng người hắn vô cùng anh tuấn, đôi môi lộ vẻ ngạo nghễ, lạnh lùng; toàn thân phát ra khí chất bức người, tựa như vương tử, khiến người khác cảm thấy xa cách, không dám đến gần.

Âu Dương Vũ ẩn ẩn có chút suy đoán không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cùng hắn diễn xong màn kịch dở hơi này. Sau khi tên quan sai kia rời đi, Âu Dương Vũ mới nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông kia trở về lãnh khốc khắc nghiệt như ban đầu.

Bởi vậy, nàng biết mình đoán đúng, trước mắt người đàn ông cường thế này tuyệt đối là người vô cùng nguy hiểm nếu như vướng phải vào hắn ắt sẽ gặp phải chuyện không may.

Âu Dương Vũ bỏ tay ra khỏi người hắn, âm thanh lạnh lùng vang lên: “Người kia đã đi rồi, bây giờ buông ta ra!!!”

Người đàn ông đó vừa nghe xong đáy mắt có chút ngạc nhiên, sau đó bàn tay lớn lại duỗi ra, kéo nàng khóa chặt vào lồng ngực mình, hơi thở lạnh lẽo theo lời nói của hắn chỉ duy độc vẻ bá đạo chiếm hữu: “Không buông!”

Âm thanh của hắn vang lên ngang ngược mà kiên nghị, mang theo một khí thế bức người không ai bì kịp.

“Khinh người quá đáng!” Vừa nói xong, khuỷu tay Âu Dương Vũ đột nhiên hướng đến bụng hắn đánh tới, nhưng điều làm cho nàng không ngờ là người đàn ông trước mắt nàng thế nhưng lại không chịu nổi được đòn bất ngờ vừa rồi của nàng, cả người hắn đột ngột đổ ập về phía nàng.

Âu Dương Vũ theo bản năng đỡ lấy hắn, khi tay vừa tiếp xúc đến vùng bụng của hắn, nàng cảm thấy tay mình tiếp xúc với một loại chất lỏng sền sệt ấm nóng.

Âu Dương Vũ xòe tay ra xem thấy tay mình thấm đẫm máu với máu.

Hắn bị thương!! Hơn nữa là bị thương vô cùng nghiêm trọng huống hồ nàng cảm thấy hắn còn bị trúng độc.

Nàng từ trước đến nay luôn tự cho mình là một người có óc quan sát vô cùng tỉ mỉ thế nhưng vào lúc này đây nàng lại cảm thấy nghi ngờ một chút về năng lực của bản thân. Khi nãy cùng nói chuyện với hắn, hắn vẫn bình tĩnh thong dong còn có chút phúc hắc âm hiểm, thế nhưng giờ cả khí lực của hắn một chút cũng không còn. Âu Dương Vũ không khỏi khâm phục.

Tên này ý chí vô cùng kiên định, nhẫn nãi, lại có thể đủ tỉnh táo để ngụy trang, che dấu bản thân.

Hắn - tự phụ, cao ngạo, phúc hắc, giả dối... Hắn rốt cuộc là ai? Lai lịch, thân phận của hắn như thế nào?

Bất quá bây giờ những câu hỏi mang tính tò mò của nàng lúc này không mấy quan trọng, hiện tại quan trọng là trước tiên phải rời khỏi chỗ này. Trong lúc Âu Dương Vũ nhíu mày suy nghĩ thì bỗng nhiên một chiếc xe ngựa đơn giản xuất hiện trước mắt Âu Dương Vũ rồi dừng lại, tên xa phu mang vẻ mặt khẩn trương cẩn thận nhìn về phía người đàn ông kia, trông thấy hắn có điểm khác thường vội vàng nói: “Nhanh lên xe!”

Nếu như tên xa phu này có quen biết với người đàn ông này, Âu Dương Vũ sẽ giao hắn cho đối phương sau đó rời đi, nàng không có ý định sẽ giao du với những kẻ không rõ lai lịch như vậy. Nhưng mà người đàn ông này, cho dù đã mất đi ý thức nhưng một bàn tay trắng muốt thon dài của hắn vẫn như thế nắm chặt lấy tay nàng không buông, tay còn lại choàng qua vai nàng bước lên xe ngựa.

Xe ngựa đột ngột lăn bánh, chạy điên cuồng ở ngã tư đường nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm. Bên trong xe, người đàn ông bá đạo đó dựa toàn bộ thân mình vào cả người Âu Dương Vũ.

Miệng vết thương ở bụng hắn được Âu Dương Vũ kiểm tra, máu tươi tuôn ra như suối thoạt nhìn thật là làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.

Thân nhiệt của hắn đột nhiên nóng rực, hắn nhíu mày tỏ vẻ đau đớn cùng khó chịu đang bủa vây thân hắn, vầng trán cao ráo của hắn đột nhiên nhăn lại mồ hôi tuôn ra ướt đẫm toàn bộ khuôn mặt. Âu Dương Vũ theo bản năng lau đi lớp mồ hôi đó, thế nhưng điều bất ngờ với nàng đó là khuôn mặt thật sự của hắn đằng sau lớp hóa trang. Âu Dương Vũ cả người bất động!