Thần Y Trở Lại

Chương 1419




 Hoshi và Miyo chớp mắt nói: “Chủ nhân, thuật ám sát thật sự là gì ạ?”  

 

Ngô Bình: “Học rồi biết”.  

 

Trong bộ Tạp có một môn Ám Sát Kinh, chuyên huấn luyện thuật ám sát. Ngô Bình đọc xong thì thấy nó là công pháp ám sát lợi hại nhất trên đời.  

 

Học xong, Hoshi và Miyo có thể dễ dàng đột phá, chờ họ thành cao thủ Tiên Thiên rồi, sẽ hộ trợ Hanami Tsukihime làm được nhiều việc hơn.  

Advertisement

 

Miyo nói: “Chủ nhân, thầy của chúng tôi muốn được gặp chủ nhân”.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Thầy của các cô là ai?”  

 

Advertisement

Hoshi: “Thầy của chúng tôi là Kamemori Tsuruki của Nhẫn Đạo”.  

 

Ngô Bình: “Sao ông ấy lại muốn gặp tôi?”  

 

Hoshi: “Thấy tu vi của chúng tôi tăng nhanh nên thầy đã hỏi công pháp mà chúng tôi tu luyện. Chúng tôi đã nhắc đến chỉ dẫn của chủ nhân, thầy rất khâm phục nên muốn được gặp chủ nhân một lần để thỉnh giáo”.  

 

Ngô Bình không muốn gặp người lạ, nhưng thấy vẻ mong chờ của hai cô gái nên đành gật đầu nói: “Được, các cô sắp xếp thời gian đi”.  

 

Hai cô gái mừng rỡ.  

 

Lúc này, Ngô Mi chợt đi tới nên Hoshi nhường chỗ ngay.  

 

Ngô Mi: “Anh ơi, anh đang hưởng thụ kiểu vừa thê vừa thiếp đấy à?”  

 

Ngô Bình lừ mắt: “Nói linh tinh”.  

 

Ngô Mi cười hì hì: “Có điểm thi cuối kỳ rồi đấy, đố anh em được bao nhiêu điểm?”  

 

Ngô Bình: “Đứng đầu toàn thành phố?”  

 

Ngô Mi bĩu môi: “Đoán thế thì đoán làm gì, em bảo anh đoán điểm cơ mà”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Em từng thi được 750 điểm rồi, không lẽ giờ lại thấp hơn à?”  

 

Ngô Mi bực dọc nói: “Trường em chỉ có ba người trên 700 điểm thôi, em được 745 điểm”.  

 

Ngô Bình: “Đâu mất năm điểm rồi?”  

 

Ngô Mi: “Tại đề có thêm ba câu, hai câu trong đó là câu hỏi chủ quan. Thành tích của em là khá lắm rồi đấy, người đứng thứ hai chỉ có 715 điểm thôi, em hơn bạn ấy những 35 điểm còn gì”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Ừ, cố gắng phấn đấu”.  

 

Ngô Mi: “Trước kỳ nghỉ, thầy hiệu trưởng đã gọi cho em, bảo là đại học Thiên Kinh ngỏ ý muốn chọn em đấy, đã thế còn tặng học bổng toàn phần nữa”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Em định thế nào?”  

 

Ngô Mi: “Em chưa muốn học đại học ngay, mà muốn đi thi giống các bạn”.  

 

“Thế nào cũng được, em cứ quyết đi”, Ngô Bình cười nói.  

 

Tắm nước nóng xong, cả nhà Ngô Bình lại đi ăn, đồ ăn của Đông Doanh khá đặc sắc, nhưng mùi vị bình thường và khá nhạt nhẽo nên Ngô Bình không thích lắm.