Thần Y Trở Lại

Chương 2450




 Vân Tịch nói: "Cuối cùng cô cũng hóa rồng rồi!"  

 

Ngô Bình chớp mắt, nói: "Cô Bạch, hay là cô đổi thành họ Long đi".  

 

Bạch Nguyệt cười nói: "Anh nói đúng, sau này tôi sẽ mang họ Long".  

 

Vân Tịch: "Bạch Nguyệt là tên mà em đặt, Ngô Bình, anh đặt cho cô ấy một cái tên mới đi".  

Advertisement

 

Ngô Bình nghĩ một chút rồi nói: "Tên Long Thanh Khâm thế nào?"  

 

Vân Tịch: "Lấy từ câu thơ 'Thanh thanh tử khâm, u u ngã tâm', hay lắm!"  

Advertisement

 

"Được, kể từ giờ tôi sẽ tên là Long Thanh Khâm", cô ấy cười nói.  

 

Ngô Bình chớp mắt, nói: "Cô Long, có thể cho tôi mượn một thứ không?"  

 

Long Thanh Khâm hỏi: "Anh muốn gì?"  

 

Ngô Bình cười nói: "Tôi muốn luyện Long Huyết Đan, cần máu của rồng".  

 

Long Thanh Khâm nghĩ một lúc rồi hào sảng phất tay: "Được, tôi tặng anh mấy thùng luôn".  

 

Ngô Bình giật mình, vội phất tay: "Không cần vài thùng, năm cân là được".  

 

Bản thể Long Thanh Khâm dài hàng trăm mét, năm cân máu đối với cô ấy cũng chỉ như một giọt máu của con người thôi.  

 

Long Thanh Khâm cười nói: "Nghe Vân Tịch nói anh biết luyện đan?"  

 

Ngô Bình: "Có hiểu sơ".  

 

Long Thanh Khâm: "Địa bàn của tôi có một loại thần dược, tôi đã bảo vệ nó 3000 năm. Giờ nó đã sắp trưởng thành, anh có muốn đi xem không?"  

 

Ngô Bình kinh ngạc, thứ thần dược gì mà có thể khiến một con xà yêu bảo vệ 3000 năm? Anh vội nói: "Là thần dược gì?"  

 

Long Thanh Khâm: "Tôi không rõ, nhưng tôi biết một khi ăn nó thực lực sẽ tăng vọt, thể chất mạnh mẽ vô cùng. Nhưng giờ tôi đã hóa rồng nên nó chẳng còn tác dụng với tôi nữa".  

 

Ngô Bình nói: "Cô Long, hãy đưa tôi đi xem!"  

 

Long Thanh Khâm đưa hai người ra khỏi động thiên, họ bay vụt đi, chẳng mấy chốc đã đến một đầm lầy rộng lớn, không nhìn thấy điểm cuối.  

 

Vân Tịch nói: "Ngô Bình, đây là đầm lầy vạn dặm của Thái Thanh tiên cảnh, nếu không có Thanh Khâm đi cùng thì em không dám đến đây".  

 

Ngô Bình cũng cảm nhận được trong đầm lầy này có một luồng khí tức đáng sợ.   

 

Long Thanh Khâm nói: "Đến động phủ của tôi xem".  

 

Họ đi xuống nước nhưng Ngô Bình lại không cảm thấy nước, họ hạ xuống một mảnh đất. Hóa ra nơi đây có huyễn khí, cảnh nhìn thấy khác với cảnh thực tế.  

 

Long Thanh Khâm dẫn hai người đi vào một cánh cổng lớn được đúc bởi con người. Thấy cánh cổng này Ngô Bình nói: "Nơi đây vốn là động phủ của tiên nhân đúng không?"  

 

Long Thanh Khâm nói: "Đúng. Ngày xưa tôi thấy động phủ này tốt nên đã biến nó thành sào huyệt của mình".  

 

Đi vào cổng thì thấy một cung điện rất lớn, bên trong rất rộng rãi. Xuyên qua cung điện là một cái hố lớn, tỏa ra hàng triệu tia sáng, trông vô cùng đẹp đẽ.