Thần Y Trở Lại

Chương 3752




 Chu Chu gật đầu: “Được ạ”.  

 

Nói rồi Ngô Bình ôm Chu Chu lên, sải bước đi về phía cấm địa rồi biến mất trong màn sương mù.  

 

Bước vào sương mù, càng đi vào trong, ma khí càng nặng nhưng sương mù cũng bớt dần, sau đó sương mù dần biến mất, Ngô Bình cũng nhìn thấy rõ hơn.  

 

Advertisement

Trước mặt đột nhiên có một tia sáng lóe lên, Ngô Bình đang định đi qua đó xem sao nhưng trước khi hành động, anh mở nhìn thấu vạn vật ra, vừa nhìn vào anh cảm thấy rất kinh ngạc, chỉ thấy ra cái gọi là bảo quang là một cái bẫy. Nếu đi sang đó thật thì sẽ bị kẹt trong ảo giác vô tận, không thể ra ngoài.  

 

Càng khiến người ta run sợ hơn là trong ảo cảnh đó có rất nhiều bộ xương khô, những bộ xương khô này có cái là người, có cái là yêu và cũng có cả của thần.  

 

Advertisement

Dù là sự tồn tại thế nào cũng không thể thoát khỏi ảo giác Hắc Kỳ Lân.  

 

Trong ký ức về truyền thừa của Ngô Bình có giới thiệu về kỳ lân. Kỳ lân có năm màu, màu đen là màu chủ đạo nên Hắc Kỳ Lân còn được gọi là Đế Kỳ Lân, là vua của trong loài kỳ lân.  

 

Hắc Kỳ Lân trời sinh đã có thần thông, trong đó khá nổi tiếng là ảo giác Kỳ Lân, dù Đạo Quân rơi vào trong đó cũng khó thoát thân.  

 

Ngô Bình tiếp tục quan sát, nhìn thấu nhiều ảo ảnh, tìm thấy cơ thể thực sự của Hắc Kỳ Lân. Bây giờ Hắc Kỳ Lân chỉ lớn bằng Đông Hoàng, đôi mắt của nó đen láy, nó đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng chỉ vì vận chuyển ảo giác.  

 

Ngô Bình đi thẳng đến chỗ Hắc Kỳ Lân, cảm giác có người đến gần, Hắc Kỳ Lan gào lên một tiếng, nhưng lúc này bàn tay nhỏ của Chu Chu ấn lên mi tâm của nó.  

 

Hai sức mạnh thuần khiết Thần Thánh, đi vào ý thức của Hắc Kỳ Lân, rất nhanh đã loại bỏ được ma tính. Hắc Kỳ Lân sửng sốt như đang hồi phục lại bản tâm, nó nói: “Cảm ơn đã cứu”.  

 

Ngô Bình: “Đừng khách sáo, ngươi còn rất yếu, vào Động Thiên của ta nghỉ ngơi đi”.  

 

Hắc Kỳ Lân gật đầu, Ngô Bình vung tay lên đưa nó vào Động Thiên. Hiện giờ nó cần hồi phục một chút nguyên khí.  

 

Đúng lúc này, Ngô Bình nghe thấy một tiếng hét lớn, nhiều tiếng nổ phát ra từ cấm địa, sau đó ma khí tiêu tán, hàng chục tu sĩ vẫn kiên trì ở cấm địa cho đến giờ đều đồng loạt trở nên tỉnh táo.  

 

“Hắc Kỳ Lân thì sao?”, thần niệm của một Đại Thần lướt qua đang tìm Hắc Kỳ Lân.  

 

Ngô Bình cũng đưa Chu Chu vào Động Thiên, đang định ra khỏi cấm địa thì một bóng đen đứng chắn trước mặt anh, trên người có khí tức của Thần tộc, là một vị Đại Thần bị mắc kẹt ở đây.  

 

Đại Thần này giống có vẻ giống vừa mập vừa thấp, cánh tay ngắn, chân ngắn, không có đầu, mắt ở trên bụng, mũi hếch, đây là Đại Thần?  

 

“Loài người đê hèn, cậu có biết tung tích của Hắc Kỳ Lân không?”, ông ta lớn giọng hỏi, thần niệm đánh vào đầu Ngô Bình.  

 

Ngô Bình liếc ông ta một cái, bỗng đẩy hắn ngã xuống đất rồi ấn xuống đất, ba bí lực đánh vào người đối phương. Cả người vị Đại Thần bắt đầu thối rữa, đôi mắt trở nên không có tiêu cự, hét lớn: “Cậu là ai?”, nhưng ông ta dù sao cũng là Đại Thần thế mà bị khống chế sự thay đổi tiêu cực này.