Thần Y Trở Lại

Chương 4090




Một lớp cương khí xuất hiện quanh người nam sinh ấy. Anh ta bảo: “Tôi đã trở thành người hoà hợp một tháng lẻ bảy ngày, năng lực vượt xa anh, giết anh là chuyện rất dễ dàng”.  

 

Ngô Bình chầm chậm lùi lại: “Anh bạn, tôi thấy anh vẫn chưa là Nhân Tiên nhỉ? Tài nguyên ở thế giới này chắc chắn rất ít, không dễ tu hành. Mà tôi là thầy luyện đan. Nếu chúng ta hợp tác, tôi có thể giúp anh thăng cấp nhanh chóng”.  

 

Nam sinh sững ra, đoạn cười khẩy: “Chuyện hợp tác giữa hai người hoà hợp là không thể nào. Anh sẵn sàng đón nhận cái chết chưa?”  

Advertisement

 

Ngô Bình bắt đầu cử động hai cánh tay, vặn mình, làm một động tác rất quái dị. Anh lãnh đạm nói: “Tuy mọi người đều là người hoà hợp, nhưng năng lực có chênh lệch rất lớn. Dù tôi chỉ mới thức tỉnh thì vẫn có thể giết chết anh thôi. Nếu không tin, anh có thể ra tay thử xem!”  

 

Advertisement

Anh làm ra một động tác, ngay lập tức, một luồng sức mạnh khủng khiếp trong bóng tối ngưng tụ về phía cơ thể anh. Quanh người anh toả ra khí tức rất đáng sợ.  

 

Nam sinh cả kinh, vô thức lùi lại, thốt lên: “Anh mới đến đây mà lại mượn được sức mạnh trời đất ư?”  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Nếu tôi không đoán sai, ở thế giới này, anh chỉ mới đột phá Đạo Quân, đúng chứ?”  

 

Nam sinh im lặng mất một lúc: “Làm sao anh biết?”  

 

Ngô Bình nói: “Tuy tôi chỉ vừa mới hiểu thêm về những điều này, nhưng trí tuệ và tri thức của tôi mách bảo rằng, hiện giờ tôi là sự chất chồng trạng thái của hai thế giới. Vậy nên trong cơ thể tôi ấn chứa tiềm năng vô hạn. Chỉ cần thực hiện đúng phương pháp, sẽ có thể giải phóng sức mạnh thật sự của tôi”.  

 

Nam sinh nhìn chòng chọc vào anh, một phút rồi hai phút, song khí tức của Ngô Bình lại ngày một mạnh lên.  

 

Cuối cùng anh ta cũng từ bỏ, đoạn khẽ thở dài: “Tôi nên ra tay ngay, là tôi quá khinh suất!”  

 

Ngô Bình bảo: “Điều này chứng tỏ anh là người thông minh, bằng không anh đã chết rồi!”  

 

Nam sinh tìm một tảng đá để ngồi xuống: “Nếu anh không muốn ra tay với tôi, chúng ta ngồi xuống trò chuyện chút đi”.  

 

Ngồi ở chỗ đối diện anh ta, Ngô Bình hỏi: “Xưng hô thế nào nhỉ?”

Đối phương khẽ thở dài, đáp lời: “Trương Định Nhất, tên của tôi ở hai bên đều giống nhau”.  

 

Ngô Bình đáp: “Tôi là Ngô Bình”.  

 

Nghe thấy tên Ngô Bình, Trương Định Nhất hơi ngẩn ra: “Hình như tôi từng nghe tên anh rồi. Anh là sự tồn tại nghịch thiên ở bên đó, chẳng trách lại mạnh đến vậy”.